Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 404: Chương 404: Sau lưng có quỷ (Hạ)




Cuối cùng mắt Hứa Đông Lâm đã hiện ra vẻ tàn khốc, không bàng bạc, sắc nhọn như ngân châm nhưng có thêm đâm thấu tim con người.

"Anh đã sĩ nhục một người giá đáng kính trọng sao?" Hứa Đông Lâm nói: "Tôi chỉ tôn trong có hai người. Một người là ông tôi, một người chính... chính là anh".

"Con người ai cũng trở nên già nua, đó chính là số mệnh". Tần Lạc cười híp mắt nói: "Chúng ta cũng vậy. Đó chính là mục đích chủ yếu của tôi khi tới Hàn Quốc. Tôi rất tiếc về tình trạng của ông ấy, điều này cũng vượt qua dự tính của tôi".

"Anh không được nói ông tôi như vậy vì như vậy địa vị của anh trong lòng tôi sẽ giảm sút".

"Tôi không thể vì anh tôn trọng tôi mà dấu ở trong lòng không nói ra. Những chuyện vốn cần phải làm thì không nên ngừng lại, không làm. Nếu như các anh có thể gánh chịu trách nhiệm hành động muốn buồn nôn đó, tôi sẽ bày tỏ sự tôn trọng với các anh. Nếu các anh không thể, chúng ta chỉ còn có thể lựa chọn chính hành động của bản thân mình". giọng nói Tần lạc vô cùng nghiêm khắc. "Máu của chúng tôi không thể chảy vô ích".

"Có phải anh đang hiểu lầm vấn đề không? Phải là máu người Hàn Quốc chảy mới đúng chứ?"

"Vậy mới đáng đời bọn chúng".

Hứa Đông Lâm nở một nụ cười.

Một nụ cười rất trắng trợn, không kiêng nể gì hết.

"Rất thú vị. Thật sự thú vị". Hứa Đông Lâm nói. "Vậy chúng ta đều sẽ dùng thủ đoạn. Theo như tôi được biết , ngay khi các thành viên trong phái đoàn của anh xung đột với các thanh niên của chúng tôi có không ít phóng viên cũng ở đó. Bọn họ đã chụp được không ít bức ảnh các thầy thuốc Trung Quốc có hành đọng tàn bạo. Một phóng viên còn chụp được ảnh của một thanh niên Hàn Quốc. Một khi bức ảnh đó được tung lên báo chí, có phải sẽ rất ảnh hưởng tới các anh không? Tới khi đó tất cả dân chúng Hàn Quốc bị kích động, chính phủ Hàn Quốc nhất định cũng không thể ngồi yên".

Sở trường của các anh là đổi trắng thay đen". Tần lạc nói. "Chúng tôi sẽ dùng phương pháp của chính mình để dân chúng biết chân tướng của sự việc, không chỉ có người dân Trung Quốc mà còn cả người dân Hàn quốc".

"Người dân Hàn Quốc chỉ biết nghe chúng tôi mà thôi".

"Không nhất định như vậy".

Hứa Đông Lâm cười gật đầu nói: "Như vậy thương thuyết của chúng ta chấm dứt tuy không vừa ý nhưng thái độ của mỗi người chúng ta đã rất rõ ràng".

"không tiễn".

Hứa Đông Lâm gật đầu với Tần Lạc, hắn mỉm cười chào Tô Tử rất nhã nhặn sau đó mới quay người đi ra khỏi phòng.

Ngay bàn tay Hứa Đông lâm cầm chuôi cửa, chuẩn bị mở ra thì hắn đứng lại nói: "Mặc dù ông tôi không thể xuất trận đấu với anh nhưng tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh". T

"chỉ mong anh sẽ không làm người khác thất vọng".

"Chắc chắn là không".

Bịch!

Sau khi làm tiếng cánh cửa khẽ vang lên. Hứa Đông Lâm rời khỏi phòng của hai người Tần Lạc.

"Hình như anh ta rất tức giận" Tô Tử nhìn tấm bảng "Không quấy rầy" treo trên cánh cửa vẫn đang lung lay, nói nhỏ.

"Anh cũng rất tức giận". Tần Lạc cười nói.

"Anh chuẩn bị làm gì?"

"Khiêu chiến". Tần lạc cười, hắn nhếch miệng nói: "Tiếp tục khiêu chiến. Bọn họ không muốn chúng ta làm cái gì, anh nhất định sẽ làm cái đó. đây là tự do của chúng ta".

"Em ủng hộ anh". Tô Tử nói. "Em sẽ bảo mấy người Mộc Hương tiếp tục mở rộng phạm vi khiêu chiến. Nếu như chúng ta có thể làm cho giới truyền thông theo dõi, đưa tin thì mọi chuyện càng thêm ồn ào".

"Đúng vậy, không thể để cho giới truyền thông Hàn Quốc đưa tin thiên lệch. Anh sẽ liên lạc với trong nước để cho một số cơ quan báo chí trong nước thường trú ở đây tham gia đưa tin sự kiện lần này". Tần lạc suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hãy chú ý bảo vệ an toàn cho các cô ấy".

"Anh không nên coi thường con gái chúng em". Tô Tử vênh mặt nói. "Em sẽ để bọn họ ra ngoài tiếp xúc với thế giới xung quanh từ rất lâu rồi, khả năng xử lý của bọn họ rất tốt. Với thực lực của bản thân, bọn họ thừa sức bảo vệ mình".

"Tốt lắm". Tần Lạc cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt mới lừa được một con quạ đen béo ngậy. "Truyền thông Hàn Quốc bôi nhọ các cô ấy, bảo các cô ấy dùng nhan sắc của mình để chiến thắng, chắc chắn tâm trạng các cô ấy cũng rất bực bội, vậy hãy càng điên cuồng hơn nữa, dùng thực lực của chính mình làm bọn họ câm miệng".

"Em sẽ nói với bọn họ".

"nhìn thấy mà giật mình. Thầy thuốc Trung Quốc hành hung người Hàn Quốc trên đường".

"Nhân chứng ở bệnh viện Đại Minh: Hàn Canh nhị vỡ mắt trái, bị mù".

"Phải nghiêm trị hung thủ, nợ máu phải trả bằng máu".

"Rất nhiều học sinh tuần hành phản đối, yêu cầu chính phủ bắt giữ đám hung thủ".

Một loạt các tiêu đề kích động, sặc mùi máu tanh, tàn nhẫn, oan ức là lòng người bừng bừng căm phẫn, rơi lệ rồi lại làm người ta rơi lệ khi nhớ tới chuyện đó.

Không chỉ một số út tờ báo nhỏ ở Hàn Quốc mà cả những tờ báo lớn, phương tiện truyền thông lớn cũng đưa tin rầm rộ chuyện nhóm thanh niên kháng nghị với các thầy thuốc Trung Quốc bị đánh. Một tờ báo ngày còn lần lượt đăng từng bức ảnh một rất có sức thuyết phục chứng minh sự thật của chuyện đó.

Trong đó bức ảnh sử dụng thường xuyên nhất chính là bức chụp cảnh Âu Dưỡng Mẫn vung tay đấm nát con ngươi trái một thanh niên Hàn quốc.

Gương mặt đầm đìa máu, cùng với cảnh máu bắn tung tóe.

Vẻ mặt dữ tợn của Âu Dương Mẫn khi hành hung với vẻ mặt đau đớn của Hàn Canh Nhị tạo ra sự tương phản khủng khiếp, một lần nữa đánh trúng tâm can, nhiệt huyết và tình cảm của dân chúng Hàn Quốc.

Âu Dương mẫn trở thành một người nổi tiếng ở Hàn Quốc. Có người giơ ảnh chụp hắn lên đứng đốt ở giữa phố. Có người còn làm một hình người rơm để cho dân chúng Hàn quốc mặc sức đâm kim vào. Một ông chủ của cửa hàng bán đồ chơi đã vẽ hình Âu dương Mẫn lên mặt quả bóng của trò chơi làm doanh thu của cửa hàng tăng vọt lên mười mấy lần. Đồ tể, chó điên, tên dã man và mấy cái biệt hiệu khó nghe khác cũng được đặt cho Âu Dương Mẫn.

Phản ứng trước nhất là sinh viên đại học Hàn quốc. Bọn họ lập tức tổ chức một cuộc tuần hành quy mô lớn. Đội ngũ tham gia tuần hành càng lúc càng đông, chỉ trong có mấy giờ đã đạt tói số lượng hơn mười vạn người.

Một số người khác đã ngửi thấy cơ hội tốt thông qua sự kiện này. Diễn viên điện ảnh không nổi tiếng cho lắm Hà Trí Năng trong môt cuộc trả lời phỏng vấn của giới truyền thông đã phẩn nộ nói:

"Nếu như không nghiêm trị các hung thủ đánh người, tôi sẽ từ chối việc đóng phim ở Trung Quốc. Tôi tình nguyện vứt bỏ thị trường Trung Quốc để bày tỏ thái độ của tôi".

Đương nhiên cũng có nhiều ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Hàn Quốc, mặt đẫm lệ nói: "Xin mọi người hãy đòi lại công bằng cho những người thanh niên của chúng ta. Thanh niên Hàn quốc chúng ta hiền lành, bọn họ chỉ muốn bày tỏ ý nghĩ của mình, bọn họ không sai chút nào. Bọn họ không đáng bị đánh đập như vậy".

Một số quan chức chính phủ Hàn Quốc cũng công khai tuyên bố rằng bọn họ rất tức giận, phẫn nộ với chuyện này. Bọn họ yêu cầu chính phủ hãy mang lại sự công bằng cho người dân của mình.

Phía chính phủ Hàn Quốc cũng chính thức mở một cuộc họp báo. Bọn họ nói đã chính thức làm việc với đại sứ quán Trung Quốc, bọn họ sẽ nghiêm khắc xử lý những hung thủ hành hung người, không vì hung thủ là người của nước bạn mà có động thái giảm nhẹ tội".

Những đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả một cánh đồng cỏ.

Huống chi sự việc lần này vốn không phải là chuyện nhỏ đã khiến cho đông đảo dân chúng Hàn Quốc chú ý. Ngay cả những cụ bà sống ở vùng nông thôn Hàn Quốc vừa làm dưa chua vừa mắng chửi. "Lũ Trung Quốc giết người".

Sự việc càng lúc càng diễn ra khốc liệt, phía Hàn Quốc nhiều lần ra chiêu, phía Trung Quốc ngược lại rất trầm lặng.

Có vẻ như phía Trung Quốc đã đuối lý nên không dám lên tiếng phản bác.

Sự thật là như thế sao?

Tần lạc biết câu trả lời. Đại sứ quán cũng biết câu trả lời.

Bọn họ đang chờ đợi.

Bọn họ chờ đợi trận mưa gió này càng thêm mãnh liệt, lợi ích mà bọn họ thu được từ sự kiện này càng lớn hơn nữa.

Nhịp trống sục sôi, khúc nhạc cổ điển, ẩn chứa tình cảm sâu đậm chân thành làm cho ngôi biệt thự mang dáng dấp vương giả tràn ngập bầu không khí tiêu điều.

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, bên trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng mặt trời chiếu theo khe hở của cánh cửa sổ bằng gỗ lim mới cho người ta biết bây giờ vẫn còn là ban ngày.

Một người phụ nữ ngồi nghiêng, tựa đầu vào ghế sa lon. Mồm người đó ngậm một điếu xì gà to. Ánh lửa đầu điếu xì gà bập bùng sáng tối, soi sáng đôi môi gợi cảm màu tím.

Móng tay của người phụ nữ đó thon dài nhưng hoàn toàn nhuộm đen nhánh, màu đen đó rất hợp với màu đen của căn phòng tạo nên một hình ảnh rất quỷ dị.

Chiếc sường xám Trung Quốc xẻ tà màu tím, xẻ tà đến tận giữa hai đùi, khi cô ta ngồi xuống, hai mảnh vải che đùi rơi xuống làm lộ ra bắp đùi trắng mịn. Tay phải cô ta để trên đùi, gõ nhịp theo tiết tấu của bài quân nhạc.

Ngón tay cô ta làm thành một đường cong ở độ cong lớn. Hiển nhiên cách thưởng thức âm nhạc như vậy làm cô ta rất khoái cảm.

Két!

Cánh cửa gỗ của căn phòng được đẩy ra. Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, mặc một bộ âu phục màu đen đi vào trong phòng.

Người đàn ông cao, rất đẹp trai, một gương mặt đẹp điển hình theo tiêu chuẩn của nước Anh, nghiêm túc, gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

"Phu nhân" Người đàn ông cung kính đứng trước mặt người phụ nữ, khẽ gọi.

Người phụ nữ phất tay ngăn lại sau đó tiếp tục hưởng thụ khúc nhạc đó.

Sau khi khúc nhạc đó kết thúc, người phụ nữ nhắm mắt lại khoan khoái cảm nhận hương vị của nó.

"Depth, cảm thấy khúc nhạc này thế nào? Đây là khúc nhạc nữ hoàng Elizabeth thích nhất" Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi, trong khi nói cô ta thở ra một màn khói xì gà.

"Rất hay, thưa phu nhân". Sắc mặt người đàn ông vẫn như thường, mặc dù anh ta đang ca ngợi nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng nghiêm túc.

"Nói đi, mọi chuyện tiến hành như thế nào?" Người phụ nữ hỏi.

"Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công. Sau khi người Hàn Quốc và người Trung quốc trải qua sự kiện xung đột đó đang đấu lý dữ dội với nhau, bọn họ đều chỉ trích sai lầm của nhau, không ai nguyện ý gánh chịu trách nhiệm của chuyện đó. Đây là điều mà chúng ta đều mong muốn xảy ra". Người đàn ông nói ngắn gọn. Hắn biết người phụ nữ trước mặt hắn không phải là người thích nghe chuyện tào lao.

"Nếu đã như vậy thì anh tới đây làm gì?" Người phụ nữ nghiêng người hỏi gã đàn ông.

"Chúng ta có cần giết chết người Hàn Quốc đó không?" Depth hỏi. "Hắn chính là người tổ chức vụ xung đột đó. Hắn là đối tượng quan trọng".

"Giết chết ư?" Người phụ nữ lắc đầu nói: "Làm như vậy là đánh rắn động cỏ. Tôi không muốn để người khác biết chuyện đó là một âm mưu. Ít nhất tới lúc này tôi chưa thể chính thức lộ diện đối đầu với bọn chúng, làm như vậy thì ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi".

Người phụ nữ này có vẻ nghiện thuốc, sau khi hít một hơi xì gà dài, cô ta đột nhiên đứng lên. Dáng vóc cô ta cao, chân dài , mái tóc vàng bập bềnh, cổ cao, dáng vẻ quý phái.

"Tôi nghĩ anh sẽ không tới mức ngu xuẩn tiết lộ cho hắn nhiều chuyện chứ?"

"Không có, tôi không tiếp xúc với hắn ta. Tôi chỉ cho đám đàn em kích động để hắn dẫn người đi gây chuyện". Người đàn ông vội vàng phủ nhận. "Đương nhiên vì kế hoạch lần này mà tôi đã bỏ ra một ít tiền để thuê người!"

"Bọn chúng còn có hai nhóm lưu động đi khiêu chiến ở xung quanh, đúng không?"

"Đúng vậy".

"Với cơn thịnh nộ của người Hàn Quốc, bất kỳ hình thức trả thù nào đều có thể hiểu được".

"phu nhân, tôi biết cần phải làm gì".

"Hãy đi thôi". Người phụ nữ khoát tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.