Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 709: Chương 709: Sự cố đột ngột




Nghe xong câu hỏi của Tần Lạc thì Lệ Khuynh Thành không trả lời luôn mà lên tiếng hỏi lại: “Anh có nhớ cô gái tên là Dương Tông Y ở thẩm mỹ viện không?”

“Nhớ. ” Tần Lạc nghĩ một lúc rồi gật đầu nói. “Có phải cô gái gầy gầy cao cao không?”

“Đúng rồi, là cô ấy đấy.” Lệ Khuynh Thành nói rồi quay ra đùa giỡn với Mễ Tử An và Trần Tư Tuyền: “Tần Lạc có một sở trường đặc biệt đó là chỉ cần nhìn thoáng qua một người đẹp nào đó là khó mà quên được.”

Mễ Tử An và Trần Tư Tuyền cũng cười hùa theo, ba người giờ đây đều đứng trên cùng một chiến tuyến. Đại Đầu ngồi yên một chỗ uống trà. còn Jesus thì ngó ngó nghiêng nghiêng căn phòng mang đậm chất quý tộc này. giống như một bà già nhà quê đi vào giữa trung tâm huyên náo. sầm uất trong thành phố vậy. chẳng có ai nói giúp cho Tần Lạc câu nào.

“Anh chỉ là thấy cô ấy nhìn rất là cao thôi mà.” Tần Lạc biết là Lệ yêu tinh đang đùa giỡn mình, liền thẹn thùng cười nói. “Chắc cũng ngang với Tư Tuyền là cùng.”

“Anh mắt mũi thế nào thế? Cô ấy chỉ có một mét bảy lăm thôi, còn Tư Tuyền là một mét bảy tám đấy_ờ nhưng mà một mét bảy lăm với một mét bảy tám đúng là khó phân biệt thật.” Lệ Khuyrih Thành đính chính lại. “Lúc đấy người ta có ý với anh đấy, đã thế còn tìm gặp em để xin số điện thoại của anh cơ mà. Khi đó anh bị trường học khai trừ. Dương Tông Y còn chạy đi khắp nơi tìm người giúp đỡ cơ đấy.” Tần Lạc liền cắt ngang lời nàng, cười khổ nói: “Anh đang hỏi em là sao lại đặt được cái sảnh Đế Vương này, sao em đột nhiên lại nhắc đến cô ấy làm gì?”

Lệ Khuynh Thành lườm hắn một cái rồi nói: “Không phải em đang trả lời anh đó sao?”

Vì ở trước mặt Mễ Tử An và Trần Tư Tuyền nên Lệ Khuynh Thành thường có vẻ mặt đùa giỡn là chính, ít thấy có thành phần quyên rũ và khêu gợi_nguời phụ nữ này đúng là một diễn viên trời sinh. Bất luận nàng có thể hiện mặt nào của mình thì đều khiến cho người ta tin đó đúng là một mặt thực sự của con người nàng.

“Là Dương Tông Y giúp em đặt phòng này sao?” Tần Lạc suy đoán hỏi.

“Anh có biết ông chủ của Toàn Tụ Đức họ gì không?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi khó. Nếu không phải là chiếc bàn này quá lớn, đến nỗi Tần Lạc có cố gắng đến mấy thì vẫn không thể chạm được vào trán nàng, thì Tần Lạc thực sự là muốn trừng phạt cho cô nàng nữ yêu tinh này một phen mới được.

“Em nói rõ như vậy rồi. chẳng nhẽ anh còn không biết được sao? Họ Dương à?” Tần Lạc cười nói.

“Đúng rồi đó. ông chủ của Toàn Tụ Đức là họ Dương đấy, ông chủ hiện giờ của Toàn Tụ Đức là Dương Tông Hải chính là anh trai của Dương Tông Y. Lúc anh gọi điện thoại cho em bảo là Tử An muốn ăn vịt quay thì em liền gọi luôn cho Tông Y, cô ấy nói là một lát nữa sẽ nói cho em biết sau. Khoảng ba phút sau thì cô ấy gọi lại cho em, nói là em gọi điện muộn quá. nên tất cả các phòng riêng đều được đặt sẵn hết từ trước rồi_em đang định nói là xem có nên đòi nhà hàng khác hay không, thì cô ấy liền nói hôm nay có một phòng tạm thời không dùng đến. có thể để cho chúng ta.”

Lệ Khuynh Thành nhìn Trần Tư Tuyền một cái, sau đó hai người nhìn nhau tủm tỉm cười, nói: “Khi cô ấy dẫn bọn em đến chỗ này thì bọn em giật hết cả mình. Em bảo cô ấy đổi phòng khác, thì cô ấy bảo không còn chỗ nào nữa mà đổi. tất cả các phòng khác đều được đặt từ trước rồi_dù sao thì ăn ở đâu cũng là ăn, phòng ăn này hôm nay không có ai đặt nên để cho chúng ta hưởng thụ một phen.”

“Thế cô ấy đâu rồi?” Tần Lạc tò mò hỏi. Người ta giúp đỡ mình đặt phòng như thế thì cũng phải nói lời cám ơn mới được chứ.

“Cô ấy bận ở ngoài kia rồi. Em bảo cô ấy là có thời gian thì vào cùng ăn.” Lệ Khuynh Thành liếc đi liếc lại khuôn mặt của Tần Lạc, nói: “Có anh ở đây thì cô ấy chắc chắn là đến thôi. Người ta đến rồi thì anh phải uống với người ta một chén đấy.”

“Tửu lượng của anh không tốt. hay là mấy người uổng thêm vài chén đi.” Tần Lạc từ chối nói.

Đến Toàn Tụ Đức thì không thể không ăn món đặc trưng của quán là vịt quay Yến Kinh được.

Sau khi gọi thêm vài món ăn kèm theo thì mấy cô phục vụ xinh đẹp mặc bộ sườn xám đem thực đơn ra ngoài. Theo như Lệ Khuynh Thành nói thì khi bọn họ vừa đến đây thì trong phòng này phải có đến mười mấy cô phục vụ như thế này, hai người phải bảo Dương Tông Y nói mấy cô phục vụ này đi hết rồi thì họ mới dám ngồi xuống.

Sau đó lại quay ra giỡn với Tần Lạc: “Nếu anh mà đến sớm một chút là được nhìn cho no luôn rồi.”

Tần Lạc liền ha ha cười theo bọn họ. nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, xem ra thời gian vừa rồi mình đã lạnh nhạt với Lệ Khuynh Thành nên nàng đang nhân cơ hội này để trả thù mình đây.

Cứ nghĩ đến cảnh điên cuồng và những chiêu mới của nàng ở trên giường là ngọn lửa dục vọng trong người của Tần Lạc lại bùng bùng nổi dậy.

Vì đây là sảnh Đế Vương, nên nhà bếp không để cho bọn họ phải đợi lâu. chỉ trong nháy mắt đã có hai người đầu bếp áo trắng mũ trắng đẩy chiếc xe trên đó có con vịt quay nóng giòn đi vào.

Hai đầu bếp sau khi cúi chào mọi người một cái thì bắt đầu cắt lát từng miếng thịt ra, sau đó còn giảng giải cho họ nghe công đoạn của từng lát cắt nữa.

Dễ nhận thấy một điều, đó là bọn họ thường xuyên biểu diễn trước mặt các nguyên thủ quốc gia và các người bạn ngoại quốc nữa. Mặc dù họ thấy rằng khách ngồi hôm nay ở đây có phần trẻ trung hơn mình tưởng, và lại rất đẹp nữa_nhưng họ cũng không dám có bất kỳ sơ suất nào.

Người có thể ngồi ăn được ờ trong cái sảnh Đế Vương này thì đều không phải là nhân vật tầm thường chút nào.

Vịt quay Yến Kinh có ba cách ăn. ba người phụ nữ sau một phen thảo luận thì quyết định chọn cách ăn thứ hai, đó là dùng đũa bôi chút tương ngọt lên trên lá bánh rồi bỏ vài miếng vịt quay vào, tiếp đó thì bỏ thêm vào mấy miếng hành thơm và một ít dưa chuột và cà rốt thái sợi rồi cuộn bánh lại nhét vào miệng.

Tần Lạc thì thấy khi ăn vịt quay thì nên uống một chút rượu trắng, tốt nhất là loại rượu mạnh nhất có thể ấy, nhưng mấy người Lệ Khuynh Thành thì lại muốn uống rượu vang, thế là bọn họ liền mở một chai Lafite_ý kiến của Tần Lạc chẳng được ai tán thành cả.

Đại Đầu luôn là một người điềm tĩnh nhất, dường như chẳng có cái gì khiến cho cậu ta cảm thấv rất tốt hoặc cực kỳ không tốt vậy, chỉ chăm chăm vào việc cuộn bánh kẹp vịt quay và các thứ khác lại rồi nhét vào miệng mà không nói thêm một lời nào.

Còn Jesus thì lại rất hay nói, vừa nhai ngấu nghiến miếng vịt quay trong miệng lại vừa cười đùa, khiến cho ba người phụ nữ vui hết biết.

Ngoài Lệ Khuynh Thành ra thì hai người phụ nữ còn lại không hể biết thân phận thực thụ của Jesus. Nếu bọn họ mà biết Jesus đã từng là một sát thủ giết người không chớp mắt thì không biết bọn họ sẽ nghĩ gì đây.

Đám người đang hưởng thụ vị ngon ngọt của vịt quay thì cánh cửa của căn phòng nàv được mở ra. một người phụ nữ cao gầy mặc một chiếc quần tây màu trắng và một chiếc áo sơ mi màu đen bước vào bên trong.

Tần Lạc nhận ra nàng chính là Dương Tông Y. người mà hay thích đến viện thẩm mỹ Quốc Tế Khuynh Thành để mà giết thời gian, và cũng là người chủ thứ hai của quán vịt quay Toàn Tụ Đức này.

“Tông Y, cậu đến rồi à? Mau đến đây ngồi cùng ăn đi.” Lệ Khuynh Thành đứng dậy nghênh đón.

Thấy Lệ Khuynh Thành đứng dậy như vậy thì mọi người cũng đứng dậy theo.

Dương Tông Y gật gật đầu chào mọi người một cái, sau đó nói với giọng áy náy: “Xin lỗi mọi người, đáng lẽ vốn không nên đến làm phiền mọi người, nhưng tình hình thực sự là rất nguy hiểm, nên muốn mời Tần Lạc qua bên kia giúp một chuyến_”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Lạc dùng chiếc khăn ấm lau chỗ tương còn dính lại trên khóe miệng, hỏi.

“Anh đi với tôi một chuyến được không? Có một vị khách vừa té xỉu. Vì tuổi tác cũng khá lớn. nên không dám di chuyển đi đâu_hiện giờ đang đợi bác sỹ tới. nhưng lại không biết sẽ phải đợi trong bao lâu. Tự nhiên lại nhớ ra anh cũng là bác sỹ, nên đến đây xem anh đã đến hay chưa.” Dương Tông Y ngại ngùng nói.

Vì Toàn Tụ Đức nổi tiếng khắp thế giới, nên những người có tiền đều muôn đến đây nếm thử mùi vị xem sao, thậm chí đến cả những gia tộc giàu có muốn tổ chức sinh nhật hay chúc thọ gì cũng đều làm ở đây cả.

Hôm nay lại có thêm người tổ chức chúc thọ tám mươi tròn, con trai họ liền đặt một phòng lớn trong Toàn Tụ Đức để mọi người đến đây ăn một bữa vịt quay no nê. Nhưng ai bảo ông lão này lại là một fan ruột của Toàn Tụ Đức cơ chứ?

Vì tâm tình sảng khoái, nên ông lão liền uống thêm hai chén rượu với con trai mình, thế là xảy ra chuyện. Khi ông uống đến chén thứ tư thì chén rượu còn chưa kịp đặt xuống bàn thì đầu ông đã gục xuống trước rồi.

Người nhà ông thấy vậy thì cuống cuồng hết cả lên. lập tức chạy đi gọi phục vụ đến. Phục vụ liền báo lên cho người quản lý biết.

Dương Tông Y bận xong việc trong tay. đang định đến dùng bữa với Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc thì nghe nói có chuyện xảv ra ở đây. nàng lập tức chạy đến xem sao_

Đợi một lúc sau mà bác sỹ vẫn không tới thì Dương Tông Y liền nghĩ đến Tần Lạc. nhớ đến những truyền kỳ mà hắn tạo ra, thế là cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện làm phiền bạn bè đang dùng bữa nữa, cứ thế là chạy vào sảnh Đế Vương cầu cứu.

Nghe thấy bảo có khách té xỉu ở Toàn Tụ Đức thì Tần Lạc lập tức đi theo Dương Tông Y ra ngoài.

Mấy người Lệ Khuynh Thành cũng đi theo sau, nhưng bị Tần Lạc vẫy tay ngăn lại nói: “Mọi người cứ ăn đi, tôi qua bên đó một chút rồi về ngay thôi.”

“Lát nữa tôi sẽ đến uống rượu xin lỗi các vị.” Dương Tông Y nói xong liền vội vàng chạy lên trước dẫn đường cho Tần Lạc.

Vì chuyện xảy ra ở trong phòng riêng, nên người ở bên ngoài vẫn không biết trong này có người ngất xỉu, bên ngoài vẫn một cảnh tượng ồn ào. náo nhiệt, bàn bạc cười đùa sôi nổi với nhau.

Cánh cửa phòng riêng phía tây được mở rộng ra, mấy người nhà của ông lão đang đứng ở cửa, còn có mấy người không ngừng gọi điện thoại, và có cả những tiếng khóc thút thít và những tiếng kêu thất thanh_

Tần Lạc cũng không kịp nhìn kỹ nữa, hắn chạy như bay vào bên trong thì thấy một người đàn ông đang chuẩn bị quỳ xuống rồi đặt ông lão lên vai. xem ra bọn họ không đủ kiên nhẫn để đợi bác sỹ đến nữa, nên đang chuẩn bị tự mình đưa ông vào viện.

“Không được động đậy.” Tần Lạc hét lên. Sau đó hắn liền dẫn luôn người đàn ông trung niên kia ra một bên.

Không biết là do ông ta ngồi xổm không vững hay là do tối nay đã uống vài chén làm cho tây tây mà Tần Lạc vừa mới đẩy một cái ông ta đã ngã nhào ra mặt đất kêu bịch một cái.

Tần Lạc cũng chẳng có thời gian mà để ý đến ông ta, hắn giơ tay ra nắm lấy cổ tay của ông lão rồi bắt đầu bắt mạch cho ông.

Người đàn ông trung niên là con trai thứ ba của ông lão. vốn dĩ lòng nóng như lửa đổt. đang chuẩn bị cõng cha mình vào viện thì không ngờ có một người trẻ tuổi ở đâu chạy đến rồi đẩy mình sang một bên.

Ông ta sau khi bị đập đầu vào chân bàn thì đầu óc choáng váng hết cả. đang định lồm cồm bò dậy đáp trả lại hắn một cú đấm.

Dương Tông Y thấy vậy thì vội ngăn ông ta lại nói: “Xin anh đừng hiểu lầm. Anh ấy là thầy thuốc đó. đang trị bệnh cho cha của anh. đấy.”

“Thầy thuốc ư?” Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi nói với giọng không được tin tưởng cho lắm: “Cô lừa ai chứ? Làm gì có thầy thuốc nào trẻ thế này được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.