Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 878: Chương 878: Sự việc kinh khủng nhất




Sau khi cúp điện thoại thì Cừu Trọng Mưu cười nói: “Anh à, thân phận của người khách này có phần đặc biệt nên em nên ra ngoài cửa nghêng đón một chút.”

“Ai thế?” Cừu Trọng Dung kỳ lạ hỏi.

“Lát nữa là anh sẽ biết ngay thôi.” Cừu Trọng Mưu vòng vo nói.

Cừu Trọng Dung nghĩ một lát rồi nói: “Nơi này người đông không tiện chút nào. Nếu người bạn này thân phận có phần nhạy cảm thì chúng ta vẫn nên tìm một nơi khác yên tĩnh hơn để gặp mặt thì hơn.”

“Anh lúc nào cũng là người chu đáo.” Cừu Trọng Mưu ca ngợi nói. “Thế thì chúng ta đổi sang một nơi khác đi.”

“Gọi điện bảo anh ta tới Tiểu Hải Đường ở dưới chân núi Tây Sơn.” Cừu Trọng Dung nói.

“Được, em sẽ gọi điện cho anh ta ngay bây giờ.” Cừu Trọng Mưu gật đầu nói.

Tiểu Hải Đường cũng là một nơi hội họp, mặt cao cấp, vì trong vườn được trồng toàn là cây Hải Đường nên cái tên này do đó mà có.

Bây giờ chính là mùa quả Hải Đường chín muồi, hít gió núi, ăn mức hoa quả, uống rượu ngon, quả là một việc may mắn trong đời người.

Vì có quan hệ với Cừu Trọng Dung, nên chủ nhân của Tiểu Hải Đường đã chuẩn bị cho hắn một biệt viện hẻo lánh từ rất sớm.

Vừa mới bước qua cánh cửa gỗ thì một mùi thơm trong mát liền ập vào mũi, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái, tỉnh táo phấn chấn hẳn lên.

“Đại ca, nơi này quả là rất tuyệt.” Cừu Trọng Mưu cười ha hả nói.

Cừu Trọng Dung gật đầu nói: “Chủ nhân của nơi này mới đúng là một người tao nhã, vốn ở trong chốn quan trường đã lên tới cấp bậc cán bộ tỉnh rồi đấy, kết quả lại lấy lý do sức khỏe không được tốt rồi từ chức chạy đến chân núi Tây Sơn này làm một biệt viện tên Tiểu Hải Đường này. Cậu có thấy có chút khí phái gì của trúc lâm thất quân tử không?”

“Đúng là không tồi chút nào. Nếu không có chút dũng khí thì chắc sẽ không bao giờ làm được việc như thế này đâu. Ông già nhà em đúng là một người mê làm quan, nếu bảo ông từ quan về ở ẩn thì e rằng chắc còn khó hơn cả bắc thang lên trời.”

“Ông già nhà cậu bây giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã làm quan cấp tỉnh rồi, nếu cố thêm vài năm nữa thì có thể hùng bá cả một phương đấy, đến lúc đó thì cậu cũng được coi như là một công tử đại sứ ở biên giới rồi, thân phận cao quý hơn bây giờ nhiều đấy. Cho dù ông ấy có muốn từ quan về ở ẩn thì cậu cũng phải khuyên ông ấy kiên trì ở lại chứ.” Cừu Trọng Dung đùa nói. “Khách của chúng ta bao giờ mới có thể đến được đây?”

Cừu Trọng Mưu rút điện thoại ra xem, nói: “Chắc cũng gần đến rồi đấy. Để em ra ngoài đón nhé.”

Cừu Trọng Dung ngồi dưới gốc cây Hải Đường, khi hắn còn đang thưởng thức vịnh thơ Hải Đường ở chiếc biển trên cánh cửa rắn chắc ‘tuy diễm vô tục tư, Thái Hoàng chân phú quý’, thì Cừu Trọng Mưu dẫn theo một đoàn người vào.

Khi thấy số người khách đến đây, thì Cừu Trọng Dung không khỏi khẽ cau mày lại.

Khi nhìn thấy người trẻ tuổi vênh váo tự cao tự đại bước đi ở phía trước thì trong lòng hắn lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Có điều hắn cũng là một người biết khống chế bản thân, liền vội vàng bước lên trước nghêng đón.

Cừu Trọng Mưu đứng ở giữa giới thiệu: “Lý tiên sinh, đây là anh họ Cừu Trọng Dung của tôi.”

Rồi hắn ta lại chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ đồ vest đen khí chất không tầm thường chút nào giới thiệu cho Cừu Trọng Dung biết: “Thưa anh, đây là giám đốc quản lý tập đoàn Samsung ở châu Á, tiên sinh Lý Thừa Minh. Anh ấy cũng là người kế vị của tập đoàn Samsung ở Hàn quốc.

“Rất vinh hạnh được làm quen với một người trẻ tuổi giỏi giang lỗi lạc như Lý tiên sinh đây.” Cừu Trọng Dung chủ động giơ tay ra.

“Cảm ơn anh.” Lý Thừa Minh còn chưa nghe hiểu được tiếng Trung quốc, có điều là dù gì anh ta cũng đến Trung quốc cả một thời gian dài rồi, ít nhiều cũng học được vài câu giao tiếp đơn giản, ví dụ như mấy chữ ‘cảm ơn anh’ này.

Sau khi phân rõ chủ khách ngồi vào vị trí, thì một cô giúp việc mặc một chiếc áo trắng muốt, trên đó có thêu hình hoa Hải Đường bưng đĩa quả Hải Đường, những loại mứt được làm từ Hải Đường và rượu sạch cũng được làm từ Hải Đường lên.

Ở đây chủ yếu là phục vụ rượu Hải Đường, nếu bạn muốn uống rượu vang hay rượu gì khác thì phải nói rõ cho phục vụ biết.

Cô thiếu nữ mặc áo sườn xám quỳ xuống chiếc nệm êm bên cạnh khách, hai tay nâng những đồ ăn vặt cùng rượu lên không hề nhúc nhích, làm một bàn trà bằng người cho khách quý.

Nếu khách mà muốn những phục vụ khác nữa thì có thể kéo bọn họ đứng dậy ngã vào lòng mình rồi vuốt ve một phen cũng được.

“Mời dùng.” Cừu Trọng Dung chỉ vào mấy vị thiếu nữ nói.

Lý Thừa Minh cười nói với Cừu Trọng Dung: “Nghe nói mấy người định đối phó với Tần Lạc phải không?”

Sau khi nghe mấy người đi cùng phiên dịch lại thì Cừu Trọng Dung lại càng cảm thấy khó chịu hơn, không ngờ vị khách này vừa ngồi nói chuyện đã vào thẳng luôn chủ đề rồi, hơn nữa còn nói toẹt ra trước mặt bao nhiêu người làm thế này nữa chứ.

Hắn nhìn Cừu Trọng Mưu với ánh mắt bất mãn, có phần oán trách sao lại dẫn một tên không biết nặng nhẹ thế nào đến trước mặt mình thế này.

“Mấy người lui hết đi.” Cừu Trọng Dung sau khi bảo mấy người phục vụ đi rồi thì mới cười hề hề nói với Lý Thừa Minh: “Lý tiên sinh sao lại nói như vậy? Lần này gặp nhau, chúng tôi chủ yếu vẫn là muốn kết giao với một khách quý như Lý tiên sinh đây.”

“Lệnh đệ của anh nói vậy.” Lý Thừa Minh nhìn Cừu Trọng Mưu nói. “Tôi với anh ấy đã là bạn của nhau rồi.”

“Anh ạ, Lý thiếu gia là do Tần An giới thiệu đấy. Anh ấy là một người tốt, hơn nữa chúng ta còn có cùng một kẻ địch.”

Nghe Cừu Trọng Mưu giải thích xong thì Cừu Trọng Dung lại càng phẫn nộ.

Thằng ngu này, bị người ta lợi dụng rồi mà còn không hay.

Tần Tung Hoành là nhân vật thế nào chứ? Hắn ta là một lão hồ ly có tiếng ở cái đất Yến Kinh này.

Hắn ta có thù với Tần Lạc nhưng lại không dễ dàng ra tay, lại còn giới thiệu tên Lý Thừa Minh này cho em họ mình nữa chứ, hắn ta rốt cuộc là đang suy tính cái gì không biết?

“Lý thiếu gia có thù hận gì với Tần Lạc sao?” Cừu Trọng Dung cười hề hề hỏi.

“Mối thù sâu hơn cả biển cả.” Lý Thừa Minh lộ vẻ giận dữ nói.

“Ồ, vậy sao?” Cừu Trọng Dung cười hê hê nói. “Lý tiên sinh chắc là lần đầu đến Yến Kinh phải không? Hắn ta đã làm gì Lý tiên sinh rồi?”

“Đó là chuyện xảy ra từ khi còn ở Hàn quốc cơ. Hắn ta không những là kẻ thù của riêng mình tôi, mà còn là kẻ thù của cả nước Hàn nữa.” Lý Thừa Minh hiển nhiên là không muốn nói nhiều về việc này. Anh ta không thể nói cho những người ngoài như thế này biết việc mình bị mất mặt thế nào ở trước Tần Lạc được.

Anh ta giơ tay ra chỉ vào mấy người đàn ông đi theo bảo vệ mình nói: “Nếu các anh cần thêm nhân thủ thì tôi có thể cung cấp vô điều kiện. Chỉ cần mục tiêu mà các anh muốn đối phó là Tần Lạc.”

Lý Thừa Minh thực sự là không chịu được nữa.

Khi trước ở buổi tiệc rượu hội quỹ từ thiện tại Hàn quốc bị Tần Lạc chơi cho một vố, về sau ở Yến Kinh lại bị hắn làm ô nhục thêm mấy lần, điều này khiến cho lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương ghê gớm, cũng làm cho cơn lửa giận trong người anh ta lên đến ven bờ của sự bộc phát.

Vốn dĩ định dựa vào thân phận của mình, rồi chỉ cần kết giao thêm với mấy công tử quyền quý, để mượn thêm lực lượng của bọn họ trừng phạt Tần Lạc một phen.

Ai ngờ mấy tên được xưng là anh em với mình kia, khi nghe mình giãi bày nỗi uất hận đối với Tần Lạc thì bọn họ lập tức im lặng chuyển sang chủ đề khác. Bất luận mình có ra ám hiệu như thế nào đi nữa, thì bọn họ cũng không tiếp lời với chủ đề của mình.

Anh ta nghe nói trí công tử của Yến Kinh là Tần Tung Hoành có quan hệ không được tốt đẹp cho lắm với Tần Lạc, thì dưới sự sắp đặt của Tần An, đích thân anh ta đến tận nơi thăm hỏi. Tần Tung Hoành tiếp đãi mình rất nhiệt tình, nhưng khi mình mở miệng hỏi về quan hệ giữa hắn và Tần Lạc, thì tên sống giả tạo kia còn nói hắn và Tần Lạc là hai người bạn thân của nhau nữa.

Điều này thực sự làm cho Lý Thừa Minh đau lòng hết biết, anh ta không cam lòng nghĩ, lẽ nào tên Tần Lạc này lại là một con cọp lớn không động đến được hay sao?

Hôm nay nhận được điện thoại của người bạn mới quen vài hôm trước là Cừu Trọng Mưu, hắn ta nói trong điện thoại là có thể cùng thương lượng một chút vấn đề ‘có liên quan tới Tần Lạc’.

Thế là anh ta liền bỏ luôn cả một bữa tiệc, đem theo phiên dịch và cả một đám vệ sĩ vội vã chạy tới đây.

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là anh có gì nhầm lẫn ở đây rồi.” Cừu Trọng Dung cười ha ha nói. “Chúng tôi chưa hề nghĩ tới việc đi đối phó với Tần Lạc.”

“Thế là có ý gì?” Lý Thừa Minh nhìn chằm chằm vào Cừu Trọng Mưu hỏi.

“Xin lỗi anh, tôi muốn nói chuyện riêng với anh tôi một chút.” Cừu Trọng Mưu ngại ngùng nói.

Sau đó Cừu Trọng Mưu liền kéo Cừu Trọng Dung vào bên trong nhà, vội vã hỏi: “Sao anh lại nói như thế? Bây giờ chúng ta khó khăn lắm mới tìm được một đồng minh, nếu mà kéo Lý Thừa Minh vào chuyện này, thì Cừu gia không phải sẽ có thêm một lợi thế nữa hay sao?”

“Cậu nghĩ đúng là hay lắm, nếu có thể dùng tốt thì sẽ là một trợ lực vô cùng hùng mạnh.” Cừu Trọng Dung cười khổ nói. “Nhưng cậu có nghĩ đến việc, tại sao đúng vào lúc chúng ta cần đến đồng minh thì tên họ Lý này xuất hiện không? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra là ở đằng sau vẫn luôn có người thúc đẩy cho chúng ta liều sống chết với Tần Lạc hay sao? Mục đích của chúng là gì đây?”

Cừu Trọng Dung nhìn vào khuôn mặt có phần non nớt của Cừu Trọng Mưu, thấp giọng nói: “Điều khủng khiếp nhất đó là cậu không biết ai là người đứng sau lưng mình.”

“Thế bây giờ phải làm thế nào đây?” Cừu Trọng Mưu hỏi.

“Có thể lợi dụng nhưng không được thân thiết và tin tưởng quá đáng.” Cừu Trọng Dung cười nói. “Tôi không ra ngoài nữa đâu, cậu ra uống với anh ta vài chén đi.”

“Em biết phải làm thế nào rồi.” Cừu Trọng Mưu nói.

… …

Tần Lạc vừa mới xuống xe thì đã nhìn thấy Tôn Nhân Diệu đứng ở trước cổng bị gió núi chiều tà thổi tung hết cả tóc tai lên.

Tần Lạc bước tới, nhìn vào khuôn mặt như hoa như ngọc của anh ta, thân mật cười hỏi: “Sao cậu lại đến Yến Kinh thế này?”

“Nghe nói cậu đang đấu đá với người ta ở đây nên mình đến xem cho vui thôi.” Tôn Nhân Diệu nũng nịu nói.

Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái phấn son choe choét lòe loẹt. Con mắt của anh ta vẫn tệ không khác gì khi xưa.

“Mình còn chưa ra mặt thì sao cậu lại biết việc này có liên quan đến mình?” Tần Lạc cười nói.

“Chuyện cậu đứng ra giúp một người phụ nữ đã truyền tới tận Đông Nam rồi. Đúng là người đàn ông đích thực.” Nhân Diệu cười nói.

“Thế là danh tiếng của mình coi như là đi tong.”

“Đàn ông thì phải thế mới đúng, đến cả người đàn bà của mình mà còn không bảo vệ được thì còn làm được cái gì nữa?” Tôn Nhân Diệu cười hề hề nói. “Cừu gia gọi điện thoại cầu cứu chú ba nhà mình, bảo chú ba mình nói với bên bộ tuyên truyền một tiếng, nhằm không chế chiều hướng dư luận. Chú ba mình nói ‘phải để cho giới truyền thông có quyền tự do giám sát chứ’.”

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Tần Lạc có thể tưởng tượng ra được cảnh mắc nghẹn của Cừu gia như thế nào. Trong lần đại chiến này, sẽ còn có nhiều người bị liên lụy vào nữa.

“Đi thôi, giới thiệu cho cậu làm quen với mấy người bạn.” Tôn Nhân Diệu nói. “Có thể bọn họ sẽ có tác dụng đối với cậy đấy.”

Tần Lạc gật gật đầu. Túi tiền của Cừu gia đều ở Đông Nam, còn Tôn Nhân Diệu lại là bá chủ vùng Đông Nam này.

Có anh ta tham gia vào thì sự việc sẽ ngày càng thú vị hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.