Làm gì?
Tần Lạc hôn nhẹ lên trán của Vương Cửu Cửu rồi nói: “Em quay về đi. Nơi này____ thực sự là không thích hợp với em. Tôi nghĩ, bọn họ cũng cần có một không gian làm việc yên tĩnh. Sự có mặt của em ở đây có lẽ sẽ làm cho bọn họ bị mất tập trung. Tần Lạc thầm nghĩ, những anh chàng bác sĩ trẻ kia làm sao mà chịu đựng nổi sự quyến rũ của cô bé này cơ chứ, ngay cả mình nhiều lúc còn không chịu nổi nữa là bọn họ.”
Bởi vì Vương Cửu Cửu có nói, nếu Tần Lạc chủ động hôn nàng một cái thì nàng sẽ đáp ứng một yêu cầu của Tần Lạc. Bất kỳ yêu cầu gì.
Cho nên, giờ đây Tần Lạc mới vội vội vàng vàng hôn lên trán của Vương Cửu Cửu như thế. Cứ như là sợ nàng ta sẽ đổi ý không bằng.
“Đây chính là điều kiện của thầy sao?” Vương Cửu Cửu hỏi.
Tần Lạc gật đầu.
“Em không về.” Vương Cửu Cửu nói.
“Tại sao?” Tần Lạc khó hiểu hỏi lại.
“Lý do thì em đã nói rồi.” Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc nói. “Em sẽ không về đâu, em cũng không muốn thầy khuyên em thêm nữa đâu. Làm thế em sẽ có cảm giác vô cùng thất bại.” Vương Cửu Cửu thầm nghĩ, người ta cũng vì anh mà dấn thân vào chỗ nguy hiểm như thế này, anh lại đuổi người ta về như vậy, ai mà thèm nghe chứ.
“Nhưng____”
“Thầy Tần, em biết là thầy đang lo lắng điều gì.” Vương Cửu Cửu cắt ngang lời Tần Lạc. “Nếu thầy còn lo cho sự an nguy của em, thì cái này thầy không cần phải để ý nữa đâu. Em biết tự bảo vệ mình. Em cũng muốn giống như bọn họ, sẽ uống cái sữa dê có mùi hôi khai đó. Nếu thầy còn lo em sẽ ảnh hưởng đến công việc của bọn họ thì em cam đoan là về sau em sẽ không nói chuyện với bọn họ nữa, thậm chí sẽ cho bọn họ biết tay. Em thực sự là muốn ở lại đây, ở lại đây với thầy, ở lại đây làm một điều gì đó cho những người dân nơi đây___.” Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng Vương Cửu Cửu biết rằng, động lực duy nhất khiến nàng đến đây chính là Tần Lạc, nàng có thể không từ bất kỳ cơ hội nào để được ở bên cạnh hắn, cho dù nàng có gặp phải chuyện nào nguy hiểm đi chăng nữa, chỉ cần được ở bên Tần Lạc, những thứ đó đều trở nên vô nghĩa.
“Em muốn dựng một trường tiểu học cho bọn họ, em muốn lắp điện thoại cho từng nhà ở đây, em còn muốn thiết lập một điểm y tế cho mấy thôn gần đây. Nếu không, khi bọn họ mắc bệnh gì thì phải đi bộ đường núi đến cả mấy chục dặm mới tới thị trấn, nếu thế thì thời gian cứu chữa thích hợp nhất đã bị trì hoãn ở trên đường đi rồi. Em còn muốn tu bổ lại đường xá cho bọn họ, nhưng công chình này hơi khó làm, chỉ dựa vào quỹ hỗ trợ của chúng ta thì khó mà thực hiện được______Em sẽ nghĩ cách đốc thúc chính quyền nơi đây giải quyết vấn đề này.” Tuy mục đích đến đây hàng đầu của Vương Cửu Cửu là vì Tần Lạc, nhưng sau khi biết rõ tình hình nơi đây ra sao, nàng cũng cảm thấy mình nên làm một cái gì đó có ý nghĩa để giúp đỡ những người dân nghèo khó nơi đây.
“Thầy Tần, em cũng chỉ muồn lưu lại đây làm một số việc. Em muốn làm một người có ích, giống như chị Lâm và cô Lệ vậy. Em không muốn khoảng cách giữa em và thầy ngày càng xa, xa đến nỗi em không còn nhìn thấy được bóng dáng thầy. Nếu mà như thế thì thực sự là em sẽ không còn lấy một cơ hội nào nữa.” Đây thực chất cũng làý nghĩ thực sự của Vương Cửu Cửu lúc này.
“_______”
“Chỉ là quá nguy hiểm.” Tần Lạc mềm giọng hẳn. Cuối cùng thì hắn cũng chắc chắn rằng Cửu Cửu đã quyết tâm muốn ở lại.
“Trước khi thuốc kháng sinh được nghiên cứu ra, thì chúng ta đều đối mặt với cùng một nguy hiểm. Những người khác không sợ, lẽ nào chỉ có mình em phải sợ hay sao? Hơn nữa, thầy còn nghĩ ra cách dùng sữa dê để phòng muỗi rồi____Bây giờ không phải là không còn ai bị muỗi tấn công nữa sao?” Vương Cửu Cửu cười nói. Nàng biết rằng, Tần Lạc sẽ không khuyên mình rời khỏi đây nữa.
“Mỗi ngày phải uống hai cốc sữa dê đấy.” Tần Lạc dằn dò.
“Ừm. Em sẽ uống.” Vương Cửu Cửu gật đầu nói. “Không khuyên em đi nữa chứ?”
“Tôi khuyên em thì em cũng không chịu rời đi.” Tần Lạc cười khổ.
Vương Cửu Cửu đưa mắt lên nhìn, giảo hoạt nói: “Nếu thầy thấy không công bằng, thì cùng lắm là em hôn lại thầy một cái. Hoàn trả lại cái hôn lấy lệ của thầy vừa rồi.”
“____”Tần Lạc nghĩ, tôi chẳng dại gì để cô lợi dụng tôi nữa. Nếu cứ như thế này thì chỉ e rằng, sau khi hai người ra khỏi khu rừng này thì con trai cũng ra đời luôn rồi.
Trong《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》, ban đầu cha của Trương Vô Kỵ là Trương Thúy Sơn không hề ưa gì Ân Tố Tố hết, mở miệng là gọi người ta là yêu nữ, ma nữ. Kết quả là hai người không cẩn thận nên đã bị trôi dạt đến một hòn đảo. Hai người ở đây nhàn rỗi quá chẳng có việc gì làm, nên thấy việc gì có thể làm được thì làm hết rồi. Mưa dầm thấm lâu, từ đó Trương Vô Kỵ đã ra đời______.
Những người phụ nữ này, luôn không biết phức tạp hóa những vấn đề đơn giản.
“Chúng ta hãy nói đến chuyện viện trợ mà em chuẩn bị làm đi.” Tần Lạc vội chuyển đổi chủ đề.
“Vương Nhạc, sao em lại vào khu phát sinh dịch bệnh vào lúc này chứ? Lẽ nào em không biết chỗ này rất nguy hiểm sao?” Vương Du nói với cô gái đi bên cạnh mình.
Cô gái trạc ngoài hai mươi, cũng đeo một cặp kính gọng đen. Hai má có phần phúng phính, không được thanh tú bằng Vương Du, nhưng về mặt tướng mạo mà nói thì hai người cũng có mấy phần giống nhau.
“Chị, không sao đâu. Bọn chị còn chẳng sao, thì em sợ gì chứ? Sợ gì bọn muỗi này? Bây giờ là người còn đáng sợ hơn muỗi rất nhiều. Khi chúng em đi nơi khác phỏng vấn, còn gặp nhiều vấn đề nguy hiểm hơn ấy, còn bị người ta bắt cóc nữa cơ.” Cô gái tên Vương Nhạc phản bác lại.
“Hơn nữa, dân chúng cần phải biết sự tình. Công chúng từ sau sự kiện muỗi mặt người đốt người đến tử vong, thì mọi người đều rất quan tâm đến sự việc này. Bất luận là ti vi, báo chí hay inte, thì đều đang tuyên truyền và bàn luật nhiệt liệt về vấn đề này. Sự kiện muỗi mặt người đốt người dẫn đến tử vong đã có đến cả hơn một triệu trang trên inte rồi, và tất cả đều là tin nóng trên các mạng lớn.”
“Nhưng chính phủ nơi đây lấy việc dịch bệnh từ muỗi mặt người chưa được giải quyết làm cái cớ, phong tỏa hết những đường đi vào thôn ở đây, toàn bộ tin tức đã được che đậy lại. Bên trong xảy ra cái gì, có người chết nữa hay không, tổ chuyên gia có thể giải quyết được vấn đề dịch bệnh ở đây không, liệu có bị lây lan không..v..v... các loại dự đoán đều xuất hiện ở trên mạng hết cả rồi. Còn có người đoán rằng, đây là điềm báo cho năm 2012 nữa đấy, vì thế nên, tòa soạn đã phái em tới đây phỏng vấn, phải đem tình hình thực tế nơi đây báo cáo cho mọi người ở bên ngoài được biết.”
“Bao nhiêu là phóng viên như vậy, thế tại sao lại là em?” Vương Du có phần tức tối.
“Người khác cũng muốn đến mà. Thế chị nghĩ chỉ có mình em muốn đến sao? Nếu không phải chú Lý đã nói giúp em vài câu thì em cũng không có được cơ hội là một nhà phỏng vấn độc quyền rồi.” Vương Nhạc cười nói.
Vương Du biết tính mạo hiểm đã ăn sâu vào máu em gái mình rồi. Có lẽ đây cũng là tính cách đặc biệt của nhà họ Vương của họ.
Trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Em muốn biết điều gì?”
“Hôm nay mới vừa đến đây, em muốn xem xét một chút. Em phải nắm chắc cơ hội lần này để viết thêm mấy bài có ý nghĩa, có chiều sâu mới được.” Vương Nhạc nói. “Ơ, kia là ai vậy?”
Thuận theo hướng chỉ tay của Vương Nhạc, Vương Du cũng nhìn thấy bóng dáng có phần mờ ảo của hai người dưới ánh trăng.
Vương Du nhìn không rõ mặt họ, nhưng chỉ dựa vào cảm giác của mình thôi, nàng cũng biết được đó là một người đàn ông và một người đàn bà.
Hai người vai kề vai đứng gần nhau, vóc người cao gầy, ánh trăng mờ ảo phủ lên người của họ. Hai chị em đều có cảm giác như vàng sáng lấp lánh vậy.
“Nhìn không rõ.” Vương Du lắc lắc đầu. Thực sự là nàng không nhìn rõ, nhưng trong bụng lại mơ hồ suy đoán.
“Đúng là lãng mạn thật! Ở một nơi đang bị muỗi mặt người bao vây khắp nơi thế này mà còn nói chuyện yêu đương giữa đem khuya thanh vắng như vậy____Đúng là phải cần dũng khí. Nhìn khí chất của bọn họ, chắc chắn là không phải người dân ở đây. Thế thì có khả năng là quân nhân hoặc thành viên trong đội cứu viện, thành viên của tổ chuyên gia là có khả năng nhất_____Em phải chụp bọn họ lại mới được.”
Tố chất chuyên nghiệp của Vương Nhạc nói cho nàng biết, đây chính là tin tức. Đây có thể là một tin tức nóng hổi cho công chúng.
Nàng lấy chiếc máy ảnh từ trên cổ xuống, bấm nút chụp hai bóng người mờ mờ ảo ảo kia.
Tạch!
“Ai thế?”
Máy ảnh chỉ kêu lên một tiếng thôi, liền thu được sự chú ý của hai bóng người nọ. Một người đàn ông hét lên.
“Làm gì mà cảnh giác vậy.” Vương Nhạc bất mãn lầm bầm. Nàng còn muốn chụp thêm mấy tấm nữa.
“Tần Lạc, là tôi đây.” Vương Du nghe thấy giọng Tần Lạc cất lên thì cũng xác thực được sự tiên đoán của mình, liền lên tiếng chào.
Nghe thấy tiếng của Vương Du thì Tần Lạc mới thở phào một cái. Tiếp đó thì nhìn thấy hai cái dáng đen đen từ phía mặt trăng không chiếu rọi vào được bước ra, từ từ bước về phía họ.
“Tiến sỹ Vương, muộn thế này, sao cô vẫn ở bên ngoài vậy? Vị này là?” Tần Lạc cười chào lại Vương Du, sau đó ánh mắt lướt sang cô gái đi bên cạnh Vương Du hỏi.
“Đây là em gái tôi, Vương Nhạc. Một phóng viên.” Vương Du giới thiệu một cách đơn giản.
“Phóng viên Vương, chào cô.” Tần Lạc lễ phép chào Vương Nhạc. Mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh trên tay nàng ta.
“Tần tiên sinh, chào anh. Làm phiền hai người rồi.” Vương Nhạc cười hì hì đáp lại. Là một phóng viên, thì ai cũng phải mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám phương, nên tất yếu sẽ biết cách chào hỏi và nối mối quan hệ với người khác rồi.
“Đây là học sinh của tôi. Vương Cửu Cửu.” Tần Lạc cười cười giới thiệu cho bọn họ biết.
Một lời nói dối nói cả trăm lần thì cũng thành lời nói thật. Hơn thế nữa, Vương Cửu Cửu đúng là học sinh của hắn.
“Học sinh?” Vương Nhạc kinh ngạc hỏi. Trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
Nếu là quan hệ yêu đương thì bài viết này sẽ hay biết mấy.
“Đúng rồi. Tôi là học sinh của thầy Tần.” Vương Cửu Cửu cười nói. “Tôi là sinh viên trường Y Khoa Thủ Đô. Thầy ấy dạy bọn tôi môn《Trung Y Chẩn Đoán Học》.
“Thì ra là vậy.” Vương Nhạc gật đầu. “Cô cũng là đi theo thầy giáo đến đây thực tế phải không?”
Vương Nhạc biết là có rất nhiều người trẻ tuổi đều là đi theo thầy giáo mình đến đây để học tập thêm kinh nghiệm, nên mới hỏi như vậy.
“Không. Tôi đến để làm việc từ thiện.” Vương Cửu Cửu nói.
“Từ thiện?”
“Đúng vậy. Tôi phụ trách một tổ chức quỹ hỗ trợ. Chúng tôi muốn viện trợ chút ít thiết bị hỗ trợ cuộc sống cho nơi này. Nên, tôi đến đây để khảo sát tình hình trước.” Vương Cửu Cửu giải thích.
“Thật tài giỏi.” Vương Nhạc tán thưởng nói.
“Mấy người phóng viên các chị mới giỏi ấy.” Vương Cửu Cửu cười ha ha nói.
“Cô đã có nơi dừng chân chưa?” Vương Du hỏi. Nàng ở bên ngoài tìm kiếm tổ muỗi mặt người suốt, nên vẫn chưa kịp gặp mặt Vương Cửu Cửu.
“Đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ở cùng với cô đấy.” Tần Lạc giải thích giúp. “Tiến sỹ Vương giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút nhé.”
Vương Du gật đầu nói: “Muộn rồi, chúng tôi về nghỉ ngơi trước đây, không làm phiền hai người nữa.” Vương Nhạc cũng lên tiếng cáo từ.
“Em cũng buồn ngủ rồi, em đi cùng bọn họ luôn đây.” Vương Cửu Cửu nói với Tần Lạc.
“Ừh, đi đi, chúc ngủ ngon.” Tần Lạc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng nói.
“Chúc ngủ ngon.” Vương Cửu Cửu cười với Tần Lạc, sau đó chạy nhanh đuổi theo hai chị em Vương Du Vương Nhạc.
“Phóng viên Vương, lần này chị đến là để phỏng vấn cái gì thế?” Vương Cửu Cửu chạy đến trước mặt Vương Nhạc, hiếu kỳ hỏi.
“Phỏng vấn tất cả những gì có liên quan đến muỗi mặt người.” Vương Nhạc nói. Nàng cố tình đi chậm lại, tạo một khoảng cách giữa chị Vương Du và hai người bọn họ rồi hỏi khẽ: “Em thực sự chỉ có quan hệ thầy trò với anh ấy thôi sao? Nếu là như thế thì chẳng cần thiết phải chạy đến đây làm từ thiện vào lúc này. Điều này không hợp tình hợp lý chút nào.”
Vương Cửu Cửu cười cười, nói: “Từ thiện cũng chỉ là một mặt. Nguyên nhân chủ yếu đó là, em muốn đến đây tìm anh ấy, em muốn ở bên anh ấy.”