"Đưa thiếu gia đi uống trà." Văn Nhân Mục Nguyệt dặn.
"Vâng. Tiểu thư."
Một người đàn ông sau lưng Quả Vương đáp.
Hắn đến trước mặt Văn Nhân Chiếu, giơ tay mời:"Thiếu gia, chúng tôi ở đây có phòng nghỉ ngơi. Tôi sẽ đưa cậu đi dùng trà và một it điểm tâm."
"Không cần." Văn Nhân Chiếu liền cự tuyệt.
Hắn lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói:" Chị, em muốn đi cùng chị. Em muốn biết chị đang làm gì."
"Không được."
Văn Nhân Mục Nguyệt còn thẳng thắn hơn hắn, càng khó nói tình lí.
"Tại sao không được?"
"Không có lí do." Văn Nhân Mục Nguyệt nói
Nàng không muốn em mình tham gia vào những việc phức tạp thậm chí có thể nói là bẩn thỉu.
Hơn nữa, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không coi hắn là nhân vật đủ sức tham gia vào loại chuyện này.
Nếu trước mặt mà có bạo lực có kẻ hung ác nói không chừng còn dọa cho tên nhát gan như hắn nhảy lên mấy lần ấy chứ. Sau đó dễ chừng sụt sùi kéo tay áo người khác mà chùi nước mắt cũng nên.
"Nhưng, anh rể không phải là nói muốn em trở thành một người đàn ông sao? Nhưng nếu chị cái gì cũng không thèm dạy em, em làm thế nào mà trưởng thành được? Cái gì chị cũng không cho em làm, em mãi mãi sẽ không biết làm."
Văn Nhân Chiếu đáng thương nhìn Tần Lạc, nói tiếp :"Em lúc nào mới có đủ sức để bảo vệ chị như ảnh rể đây?
Anh rể? Nghe cách gọi của Văn Nhân Chiếu, Quả Vương và mấy trợ thủ của ông ta vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Lạc.
Chả trách, tiểu thư không giới thiệu thân phận của tên thanh niên mặc áo dài truyền thống cổ quái cho bọn hắn biết. Hóa ra là hai người có mối quan hệ rất gần gũi như vậy.
Bọn hắn đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, không cần phải tôn kính bất cứ kẻ nào, cũng chả cần phải để bất cứ ai trong mắt làm gì.
Nhưng, bọn hắn phải tôn kính người của Văn Nhân.
Sự ủng hộ và tín nhiệm của gia tộc Văn Nhân là nguyên do để bọn hắn duy trì loại kiêu ngạo này.
Mấy người một lần nữa nhìn lại Tần Lạc, ánh mắt có chút thay đổi.
"Anh rể, anh giúp em nói vài lời đi." Văn Nhân Chiếu lần nữa van nài.
Chút lí lẽ này Tần Lạc cũng đành chịu, nói với Văn Nhân Mục Nguyệt vài câu :"Văn Nhân Chiếu cũng không còn nhỏ nữa, mà những chuyện này cũng nên dần dần dạy nó. Hay là để nó cùng vào."
Văn Nhân Mục Nguyệt không có đồng ý, nhưng cũng chẳng phản đối.
Chỉ cất bước vào bên trong.
Văn Nhân Chiếu liền cười hihi, nháy mắt với Tần Lạc, rồi liền theo sau Tần Lạc như một cái đuôi.
Trên đường đi vào, Tần Lạc phát hiện thiết bị bảo vệ trong này vô cùng tinh vi, giống như là một căn cứ bí mật của quân đội.
Dưới sự dẫn đầu của Quả Vương, đám người Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc đi xuyên qua một khu vườn đầy hoa và một hành lang dài theo kiểu cổ xưa. Sau đó dừng lại trước cửa một dãy nhiều gian phòng kết cấu bằng gỗ.
Một người đàn ông đằng sau Quả Vương vội lách người đi lên trước, hắn gõ cửa một trong những gian phòng đó. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, ngay đằng sau cánh của là một người đàn ông bận đồ đen nghiêng mình đứng một bên.
Tần Lạc không biết những người này đang làm cái quỷ gì, nhưng nghĩ đến Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ không bán hắn đi chứ.
Do vậy, hắn cũng theo sau bước vào phòng.
Trong phòng có ba người, hai người bận đồ đen thận trọng đứng một bên. Xem ra là nhân viên theo dõi của Quả Viên.
Còn một người đang ngồi.
Một đứa trẻ.
Một tiểu hòa thượng mặc đồ tăng y.
Thằng bé khoanh chân ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, hai tay chắp thành chữ thập, mồm không ngừng lẩm bẩm niệm.
Có người vào cũng không liếc nhìn, cứ như là không nghe thấy gì vậy.
"Tiểu hòa thượng bướng bỉnh vô cùng.
Sau khi đưa đến, không ăn không uống, không ngủ, cứ ngồi như vậy."
Quả Vương nói.
"Tôi lo là nó co chuyện gì, nên để người ở bên cạnh."
"Tiểu hòa thượng này đến đây bao lâu rồi?" Tần Lạc hỏi.
"2 tháng"
Quả Vương kính cẩn trả lời.
"Thế cũng không đi vệ sinh?"
"...Cái này tất nhiên là có." Quả Vương đáp.
"Vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả."
Tần Lạc nói.
"Ít nhất nó cũng sẽ không chủ động tìm cái chết.Trừ khi chết đói chết khát."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn tiểu hòa thượng hỏi :"Tìm thấy ở đâu?"
"Hàn Ý Tự."
"Cậu ta tên gì?" "Nó không nói"
"Chỉ có mình cậu ta?"
"Nó còn có một sư phụ. Nhưng khi chúng tôi đến, sư phụ của nó đã bị bắn chết rồi. Đúng vào não." Quả Vương nói
"Chúng tôi tìm thấy nó ở trong phòng chứa củi."
"Nó nhìn thây hung thủ không?"
"Nó không nói. Chúng tôi cũng không hỏi kĩ nữa.
Tiểu thư không đến, thực chúng tôi cũng không còn cách nào xét hỏi nữa."
Quả Vương nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt một cái nói.
Không có sự cho phép của Văn Nhân Mục Nguyệt, bọn hắn không thể dùng cực hình bức cung được.
Văn Nhân Mục Nguyệt quay người nhìn sang Quả Vương nói :"Như vậy, tôi có thể thấy gì? Mấy người liệu có thể đưa cho tôi tin tức gì hữu dụng đây?" Quả Vương lúng túng, khó xử.
Không ngờ tiểu chủ này còn khó hầu hạ hơn lão chủ nhân trước.
Hắn liếc nhìn Tần Lạc nói :"Là do chúng tôi không làm tròn bổn phận.
Mời tiểu thư đến phòng trước nghỉ ngơi, nửa tiếng đồng hồ sau liền sẽ có kết quả."
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, quay người đi ra bên ngoài.
Tần Lạc vốn dĩ muốn theo sau, nhưng nghĩ một lát dừng lại nói với Quả Vương :"Có thể cho tôi nói chuyện với tiểu hòa thượng này không?" Nếu như là không biết thân phận của Tần Lạc, Quả Vương nhất định không hề do dự mà từ chối.
Đây là việc của Tam Tổ. Lúc Tam Tổ bức cung không hề thích kẻ nào bên ngoài nhúng tay vào.
Nhưng, thời nào vua nấy, hắn không có lí do để đắc tội với chủ nhân tương lai này.
Do vậy Quả Vương sảng khoái đáp ứng, cười cười nói :"Được rồi. Làm phiền cậu rồi. Nhưng hãy nhanh lên chút, chúng tôi chỉ có nửa tiếng thôi."
"Tôi chỉ nói chuyện với cậu ta 10 phút thôi."
Tần Lạc nói.
"Nếu trong 10 phút không có kết quả thì thời gian còn lại sẽ để các ông."
"Đa tạ."
Quả Vương đồng ý, rồi vẫy vẫy tay, toàn bộ người trong phòng lập tức đi ra.
"Anh rể, em cũng phải ra ngoài ?" Văn Nhân Chiếu đứng ở cửa không biết là nên đi hay ở lại.
"Đóng cửa lại."
Tần Lạc quét mắt nhìn hắn.
Văn Nhân Chiếu liền đáp ứng.
Dừng lại một lại còn nói tiếp :"Nhưng anh rể, em đóng cửa ở bên trong hay là đóng cửa từ bên ngoài?" Thật sự là lúc này, Tần Lạc chỉ muốn đánh hắn một cái.
Cái tên ngu ngốc này thường ngày ăn những thứ tổ yến cá bổ đến thế giờ đâu hết rồi? Tại sao lại ngu xuẩn đến mức này? Tần Lạc nghĩ, có lẽ bở vì Văn Nhân Mục Nguyệt quá thông minh chăng, cho nên mới có một đứa em ngốc nghếch như vậy.
"Cậu ở lại được." Tần Lạc nóng nảy nói.
"A". Văn Nhân Chiếu lúc này mới cười hì hì đóng cửa phòng lại, chạy ngay đến bên cạnh Tần Lạc.
Tần Lạc kéo một chiếc ghế đến trước mặt tiểu hòa thượng này, cười nói :"Uống không?" Hòa Thượng không trả lời, tiếp tục nam mô a di đà phật.
Tần Lạc cũng không thèm để ý, nói với Văn Nhân Chiếu :"Mang hai cốc trà tới."
Văn Nhân Chiếu rốt cục cũng có việc có thể làm được, hấp tấp mang tới cho hòa thượng và Tần Lạc.
"Mấy ngày trước có người khuyên tôi nên tin Thượng Đế.
Cậu nói xem , tôi nên tin Thượng Đế hay là tin vào Phật Tổ?" Tần Lạc lúc này không khác gì một đứa trẻ vô cùng tò mò, hỏi một vấn đề hết sức ngu ngơ.
"Nếu Thượng Đế và Phật Tổ đánh nhau, ai sẽ lợi hại hơn nhỉ?" Đây là vấn đề Tần Lạc nghi ngờ.
Người tin vào Thượng Đế cho rằng Thượng Đế là thần linh cường đại nhất, còn người theo Phật Tổ sẽ cho rằng Phật Tổ không gì không thể. Nếu hai vị thần bởi vì lời nói mà đấu nhau, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Tần Lạc đã từng hỏi Tần Tranh. Nhưng Tần Tranh không có trả lời, chỉ cầm một miếng gỗ đánh vào lòng bàn tay Tần Lạc.
Cái này làm Tần Lạc hiểu một điều.
Người lớn không phải cái gì cũng biết.
Trẻ con tốt nhất là không nên hỏi người lớn những vấn đề quá khó. Nếu không người lớn không trả lời được sẽ thấy rất mất mặt, ngược lại người hỏi sẽ bị xui xẻo liền.
Tiểu Hòa Thượng vẫn không đáp, cũng không nhận cốc trà của Văn Nhân Chiếu.
"Người xuất gia không phải là phổ độ chúng sinh sao? Cậu sao lai không muốn độ cho tôi?" Tần Lạc cười cười.
Kinh văn của hòa thượng nháy mắt liền đứt đoạn, rất nhanh liền tiếp tục.
Tần Lạc bưng chén trà nhấp một ngụm, cười nói :" Tin vào Thượng Đế, không nhận được sự bảo vệ của Thượng Đế.
Tin vào Phật Tổ, liệu có thể nhận được sự bảo vệ của Phật Tổ?" Thấy tiểu hòa thượng vẫn không trả lời, Tần Lạc cười cười :"Xem ra cậu tin rằng Phật Tổ nhất định sẽ bảo vệ cho cậu? Tôi khuyên cậu đừng nghĩ vậy.
Lúc đó cái tên gia hỏa tin vào Thượng Đế đó cũng cho rằng bản thân có thể lên được Thiên Đường. Kết quả bị tôi cho một phát đạn vào đùi mới tỉnh ngộ ra."
Có lúc, kẻ cầm súng trong tay còn đáng tin hơn cả Thượng Đế.
Bộp! Tần Lạc liền cho một cái tát vào mặt của hòa thượng.
Kinh văn của tiểu hòa thượng lập tức ngừng lại, cuối cùng cũng phải mở to mắt nhìn Tần Lạc một cái.
Sáng, thanh tịnh.
Tần Lạc rất thích đôi mắt này.
Giữa trần thế này thật khó nhìn thấy.
Vì vậy, càng không nỡ lòng để hắn bị người ta làm tổn thương.
"Cậu phải chăng là đã ôm quyết tâm chết, chuẩn bị đi theo sư phụ?" Tần Lạc hỏi
"Sư phụ đã đi theo Phật Tổ. Còn tôi sẽ hiếu thuận đi theo sư phụ."
Hòa Thượng cuối cùng đã mở miệng nói.
"Sống, tôi chỉ có một mình.
Sau khi chết, tôi còn có sư phụ.
Chết là giải thoát."
"Ngu xuẩn" Tần Lạc mắng.
"Ai bảo với cậu, cậu chết thì nhất định sẽ gặp sư phụ? Nếu là vậy, sao lúc sư phụ cậu chết không kéo cậu theo cùng? Nếu tôi đoán không sai, ông ấy biết đại họa sẽ đến nên mới để cho cậu trốn đi trước? Không thì, cậu làm sao mà trốn thoát khỏi sự truy sát của sát thủ?"
Giọng tiểu hòa thượng như bị nghẹn lại, cả thân thể cứng đờ ngồi đó.
"Tiểu đồ pháp danh Vô Phong, không họ không tên, không cha không mẹ.
Là đứa trẻ do tôi nhặt về.
Nó từ nhỏ đã theo bên cạnh tôi, biết hái lá chè, biết sao chè, còn biết đun trà ngon thế nào.Nếu như đại thiếu gia không chê, về sau hãy để nó phục dịch cho cậu."
"Ông muốn ta cho hắn một con đường sống?"
"Oan có đầu nợ có chủ. Ác nhân của ai, thì phải do người đó gánh ác quả của mình. Đại thiếu gia tin Phật, hẳn là hiểu rõ đạo lí này."
Đây là lần cuối cùng hắn nghe thấy giọng nói của sư phụ.
Đúng vậy.
Mạng của hắn là do sư phụ cứu.
Một mạng đổi một mạng.
Dùng mạng của bản thân, đi trả nợ.
Mặc dù tiểu hòa thượng không biết sư phụ phải trả món nợ gì. Nhưng hắn biết sư phụ làm vậy chắc chắn phải có lí do.
Hắn hỏi bất cứ điều gì, sư phụ đều có thể trả lời hắn.
Dường như trên thế gian này chả có vấn đề nào có thể làm khó được sư phụ hắn.
Nhìn cảm xúc trên khuôn mặt tiểu hòa thượng, Tần Lạc càng biết rõ mình đã tìm được điểm cốt yếu.
Trên mặt Tần Lạc tràn ngập bi phẫn, xúc động hỏi tiểu hòa thượng :"Có lẽ người xuất gia các cậu cho rằng mọi sự đều là không.
Nhưng, với phàm nhân có thù không báo thì không phải là quân tử. Đặc biệt loại huyết hải thâm cừu giết sư phụ giết cha này, bất luận thế nào cũng không thể tha cho kẻ địch.
Quên cừu hận chính là không biết cảm ân.
Lẽ nào cậu vẫn không muốn nói ra hung thủ là ai? Lẽ nào cậu không muốn báo thù cho sư phụ?"
"Tôi sẽ vẽ." Tiểu hòa thượng mơ hồ nói.
Phù, trong nội tâm Tần Lạc liền thở phào một hơi.
10 năm thanh độ Phật pháp, không bằng 10 phút hấp dẫn ác ý của Satan.
Cừu hận chính là sự hấp dẫn lớn nhất trên thế giơi, không ai có thể kháng cự.