“Nghiệp đoàn Trung y tặng thưởng một trăm triệu cho người đoạt giải Lasker.”
“Giải thưởng ‘Nobel’ của y học. Giải thưởng y học Tần Lạc trị giá một trăm triệu cho người có thành tựu nghiên cứu đột phá trong Trung y.”
“Vẫn là làm từ thiện. Một trăm triệu cực kỳ hấp dẫn …”
Không ngoài dự đoán, sau khi công bố Đồ U U được nghiệp đoàn Trung y tặng thưởng một trăm triệu cho giải thưởng Lasker, dư luận thế giới đã xôn xao về chuyện này.
Chuyện này không những được các phương tiện truyền thông trong nước đưa tin mà giới truyền thông các nước phương tây cũng chú ý.
Bọn họ cho rằng giải thưởng y học Tần Lạc chính là giải thưởng y học lớn có ý nghĩa chính thức của Trung Quốc. Mỗi lần Trung y đạt thành quả mang tính chất đột phá sẽ được thưởng một trăm triệu. Điều này quả thực rất hấp dẫn, có thể kích thích những người nghiên cứu chuyên tâm làm việc. Thậm chí có người còn cho rằng giải thưởng này tượng trưng cho sự trỗi dậy của Trung y.
Đương nhiên cũng có kẻ tức giận vì chuyện này.
Có người hỏi: vì sao giải thưởng y học Tần Lạc chỉ dành cho người nghiên cứu Trung y? Người nghiên cứu Tây y không có tư cách được giải thưởng sao?
Có người còn nói cái gã Tần Lạc này là người lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt. Xét thấy hành vi hẹp hòi của con người này, bọn họ đề nghị hủy bỏ việc bình chọn của người Trung Quốc đối với giải thưởng này.
Có người còn nói người ta được giải thưởng một trăm triệu sau khi trừ thuế, hy vọng những người trả giúp tiền thuế sẽ bị đánh thuế nặng.
Các quan chức chính phủ khá đau đầu về việc này. Nếu bọn họ sớm biết gã thanh niên này làm ra chuyện này, bọn họ đã sớm làm nó rồi. Bây giờ chuyện náo động này đã bị người khác làm mất rồi. Bọn họ còn bị người ta nói là chính mình không thông thoáng. Thật sự là hết nói.
Thế nhưng cho dù là khen hay chê thì ít nhất mục đích của Tần Lạc đã thành công. Không còn ai chú ý đến chuyện thuốc Ất can giải độc vương nữa.
Trong tiếng tranh luận, nghi lễ trao giải chính thức của giải y học Tần Lạc đã chính thức bắt đầu.
Địa điểm tổ chức lễ trao giải thưởng ở ngay building Khuynh Thành. Đây cũng chính là hình thức quảng cáo cho Khuynh Thành Quốc Tế và nghiệp đoàn Trung y.
Vương Dưỡng Tâm chính là người tổng phụ trách buổi lễ trao giải thưởng này, là người bận rộn nhất hiện trường.
“Các phóng viên đã tới đủ chưa?” Vương Dưỡng Tâm hỏi.
“Tới rồi.” Trợ lý nói. “Phát ra ba mươi sáu thiếp mời. Phóng viên tới lên tới hai trăm hai mươi mốt người.”
“Tốt lắm.” Vương Dưỡng Tâm gật đầu nói: “Còn khách quý?”
“Nhóm đoạt giải thưởng được sắp xếp ở trong phòng họp?”
“Hội trưởng đâu?” Vương Dưỡng Tâm nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của Tần Lạc, bèn lên tiếng hỏi.
“Không thấy hội trưởng.” Nữ trợ lý nói.
Vương Dưỡng Tâm móc điện thoại ra gọi cho Tần Lạc và hỏi: “Tần Lạc, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang đi cùng với bộ trưởng Thái, đang tới nơi trao thưởng.” Giọng nói Tần Lạc vang lên trong điện thoại.
“Bộ trưởng Thái cũng tới đây sao?” Vương Dưỡng Tâm kích động hỏi. Nếu như hôm nay bộ trưởng Thái cũng tới, buổi lễ trao giải thưởng này đã bước sang một bước ngoặc mới. Báo chí không thể không đưa buổi lễ này lên trang nhất.
Cánh phóng viên quan sát nhất cử nhất động của các quan chức cấp cao. Có lẽ chỉ một câu nói đơn giản hay một động tác cũng đủ khiến bọn họ suy đoán rất xa.
“Đúng vậy.” Tần Lạc đắc ý nói. Sáng sớm nay hắn đã tới mời bộ trưởng Thái, đợi tới khi ông tiếp xong một người khách quan trọng mới kéo ông ra ngoài. “Bộ trưởng Thái muốn đích thân trao giải cho người đoạt giải. Hơn nữa ông còn phát biểu ở buổi lễ.”
“Hay quá. Bây giờ em sẽ đi nói với người dẫn chương trình thay đổi một chút.” Vương Dưỡng Tâm nói.
Cả hiện trường chấn động như một quả bom phát nổ khi biết tin đích thân phó bộ trưởng thứ nhất bộ y tế Thái Công Dân tới dự lễ trao giải thưởng y học Tần Lạc.
Các phóng viên liên tục chụp ảnh trước sự xuất hiện của bộ trưởng Thái Công Dân nhưng trong lòng bọn họ thì âm thầm tự hỏi: một quan chức cao cấp tới tham dự lễ trao giải thưởng của một tổ chức quần chúng, rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây?
Những người vui mừng nhất trong vụ này chính là những khách quý đoạt giải. Những nhân viên tổ chức đã sớm cho bọn họ biết bộ trưởng Thái Công Dân sắp tới trao thưởng cho bọn họ, khiến bọn họ cực kỳ tự hào về điều này.
Có tiền thưởng, được ngành nghề tôn trọng, được đất nước khen ngợi. Đây chính là đãi ngộ lý tưởng của bất kỳ người nào.
Tần Lạc và Thái Công Dâm không ra ngoài gặp gỡ giới truyền thông ngay mà ở bên trong nói chuyện với Vương Dưỡng Tâm.
“Em còn tưởng anh xấu hổ không dám ra ngoài gặp mọi người. Trong lòng anh hẳn còn đang nghỉ hẳn là không nên. Dám dùng tên mình cho giải thưởng mà không dám xuất hiện sao?” Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc trêu chọc.
Thần châm vương y quán của Vương Dưỡng Tâm được giao cho đồ đệ. Bây giờ ở nghiệp đoàn Trung y, Vương Dưỡng Tâm phụ trách việc đối ngoại. Hơn nữa hắn có tài ăn nói nên rất phù hợp trong chuyện đàm phán làm ăn. Một số sản phẩm nghiên cứu gần đây của nghiệp đoàn Trung y được Vương Dưỡng Tâm thương lượng bán với cái giá khá cao.
“Anh vốn muốn đặt tên giải thưởng này là giải thưởng y họ Lý Thời Trân nhưng bọn họ không đồng ý. Cuối cùng dùng cách bỏ phiếu quyết định.” Tần Lạc nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Câu nói này mà anh cũng không biết xấu hổ nói ra sao?” Vương Dưỡng Tâm cười nhạt nói khi nghe Tần Lạc giải thích. “Trong ba người bỏ phiếu, một người là sư phụ anh, một người là vợ anh. Không đạt một trăm phần trăm phiếu thông qua chứng tỏ anh còn thấy thẹn với lương tâm.”
“Xem ra anh có thành kiến rất lớn với anh.” Tần Lạc nói: “Lần sau có giải thưởng thì mang tên em, được không?”
“Giải thưởng uống bia Vương Dưỡng Tâm, được không?”
“Anh nghĩ là giải thưởng ăn cặp ***g cơm Vương Dưỡng Tâm rất hay.” Tần Lạc cười nói.
“Tên anh lưu danh muôn đời, còn em để lại tiếng xấu muôn đời.”
“Để tiếng xấu muôn đời cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Khi hai người đang trêu chọc nhau Tần Lạc đảo mắt nhìn bốn xung quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Anh đi gặp một người bạn.” Tần Lạc nói với Vương Dưỡng Tâm.
Vương Dưỡng Tâm nhìn theo ánh mắt của Tần Lạc, cười nói: “Anh phải chú ý một chút. Trong phòng này có ít nhất hai người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm.”
“Chỉ là bạn bè bình thường.” Tần Lạc nói.
Tần Lạc đi tới bên cạnh Natasha Hilton, hắn giơ bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô ta và nói: “Thật là trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau.”
Natasha Hilton quay nhìn, há hốc mồm nhìn Tần Lạc vẻ kinh ngạc, bàn tay nhỏ nhắn cao hứng vung lên như muốn nói gì đó.
Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu tím, đôi môi kiều diễm cùng với bộ sườn xám màu đỏ khiến cho người khác có cảm giác rằng cô gái này cực kỳ quyến rũ.
Tần Lạc lắc đầu nói: “Xem ra chúng ta phải nhờ một người tới trợ giúp giao tiếp.”
Tần Lạc quay người, giơ tay vẫy vẫy Vương Dưỡng Tâm, dù rất bận việc nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn sang bên này.
Vương Dưỡng Tâm đi tới, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh không biết tiếng anh trong khi người bạn này không biết tiếng Trung Quốc. Em hãy dịch hộ.” Tần Lạc giải thích.
“Không thành vấn đề.” Vương Dưỡng Tâm thoải mái nói, có cảm giác như hắn có dũng khí dò xét người khác.
Trực giác của Vương Dưỡng Tâm nói cho hắn biết Tần Lạc và người phụ nữ này có mối quan hệ không muốn người khác biết. Chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp, có ai không có quan hệ với Tần Lạc không?
Trước kia Vương Dưỡng Tâm đã từng say mê Lâm Hoán Khê nhưng đáng tiếc hoa rơi cố ý mà nước chảy vô tình. Người Lâm Hoán Khê thích là Tần Lạc khiến cho Vương Dưỡng Tâm phải từ bỏ tình cảm này.
Sau khi tiếp xúc với Tần Lạc một thời gian dài, Vương Dưỡng Tâm phát hiện ra Tần Lạc không giống người bình thường, con người này có lý tưởng, có lòng can đảm, có nhiệt huyết, không theo đuôi, không nhắm mắt làm bừa, kiên định đi theo con đường của mình. Mỗi lần có một hành động kinh người đều khiến cả nước, thậm chí trong phạm vi thế giới nổi lên một trận cuồng phong.
Bây giờ Vương Dưỡng Tâm coi Tần Lạc như người bạn thân thiết. Một người bạn thực sự đáng tin cậy, cũng là người đồng chí cùng đồng hành với nhau.
Có Vương Dưỡng Tâm làm cầu nối trung gian, cuối cùng Tần Lạc và Natasha Hilton có thể nói chuyện bình thường với nhau.
“Tại sao cô lại tới đây?” Tần Lạc hỏi.
“Tôi tới tìm anh.” Natasha Hilton cười quyến rũ nói, đôi mắt cô ta lấp lánh nhìn Tần Lạc. “Tôi đọc báo thấy nói tới tên anh chính vì vậy tôi tới xem thế nào. Tôi biết nhất định tôi sẽ gặp anh ở đây. Tần Lạc, tôi thực sự rất nhớ anh.”
Khi Vương Dưỡng Tâm dịch đến câu nói cuối cùng ‘tôi thật sự rất nhớ anh’, hắn trừng mắt nhìn Tần Lạc. Câu nói này khiến hắn liên tưởng rất nhiều điều không hay.
“Ha ha. Cám ơn.” Tần Lạc đúng là không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. “Cô vẫn ở Trung Quốc, không về nước sao?”
“Không. Tôi đã về nhưng vì tôi rất thích Trung Quốc vì vậy tôi lại sang.” Natasha Hilton nói: “Tôi bị trộm mất túi nên mất luôn cả số di động của anh khiến không gọi điện cho anh được. Vương tiểu thư đâu? Tôi cũng rất nhớ cô ấy.”
Tần Lạc biết ‘Vương tiểu thư’ mà Natasha Hilton nói chính là Vương Cửu Cửu, hắn giải thích: “Cô ấy ra ngoài làm việc, tạm thời không thể quay về gặp cô được. Khi cô ấy quay về, tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với cô nếu như cô vẫn còn ở Yến Kinh.”
“Tốt, tốt quá. Tôi vẫn còn ở Yến Kinh.” Natasha Hilton vui mừng nói: “Tần Lạc, anh là người khởi xướng giải thưởng y học này sao?”
“Đúng vậy.” Tần Lạc khiêm tốn gật đầu.
“Ôi, trời ơi. Tần Lạc, anh giỏi quá.” Đôi mắt Natasha Hilton lấp lánh những vì sao: “Ở đất nước của tôi, những thanh niên vào tuổi anh chỉ thích đi du lịch khắp nơi.”
“Thật vậy sao?” Tần Lạc giật mình hỏi. “Ở đất nước chúng tôi cũng vậy.”
“…” Vương Dưỡng Tâm kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Hắn chỉ hận không thể đánh vỡ mũi Tần Lạc.
Sau khi Natasha Hilton nghe xong câu dịch của Vương Dưỡng Tâm, cô ta cười ngặt nghẽo, cả người run rẩy, bộ ngực cũng rung động, cực kỳ quyến rũ, khiến người khác nhìn thấy chỉ biết nuốt nước bọt.
“Tần Lạc, thảo nào có nhiều cô gái thích anh như vậy. Tôi cũng thích anh.”
“Tuyệt đối không thể nào.” Tần Lạc vội vàng xua tay nói: “Ông nội tôi không cho tôi lấy vợ người nước ngoài.”
“Tại sao?” Natasha Hilton nghi ngờ hỏi.