Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 845: Chương 845: Tâm trạng chán đời




Tình hình hai tháng nay vẫn như vậy, Lăng Tiếu vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Vấn đề là sắc mặt của nàng tái hơn nhiều, thân thể gày gò hơn, hai mắt trũ sâu, má hóp, giống như người thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài vậy.

Tần Lạc đau đớn.

Mặc dù trước kia nụ cười của Lăng Tiếu có vẻ hơi điêu ngoa nhưng nàng hoàn toàn không phải là người xấu nhưng vì nàng đặt tình yêu không đúng chỗ nên đã hủy hoại cuộc đời mình.

Tần Lạc nhớ tới dáng điệu, nụ cười giương nanh múa vuốt của Lăng Tiếu khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, hắn vẫn không chán ghét nàng ngược lại hắn còn thầm mong muốn cho nàng nhanh chóng tỉnh lại.

Lăng mẫu ngồi cạnh giường lau mặt cho con gái. Mặc dù con gái bà không còn cảm giác, cũng không biết xấu, đẹp nhưng bà biết con gái bà rất thích mặc quần áo sạch sẽ. Con gái bà muổn lúc nào bản thân mình cũng xinh đẹp rực rỡ, mặc dù con gái bà nằm ở đây, chỉ có mình bà chăm nom, nhìn thấy con gái.

“Bác sĩ Tần, hiếm có người như cháu, vừa về là đã tới thăm Tiếu Tiếu. Cho dù bác cả ngày ở trong bệnh viện này nhưng chuyện của cháu ở Thụy Điển tôi đã biết qua ti vi” Giọng nói bình tĩnh của Lăng mẫu vang lên.

So với lần gặp trước, lúc này tâm trạng của Lăng mẫu tốt hơn nhiều, không còn quá nhiều bi thương, không còn cảnh hơi một chút là mắt đỏ hoe, tay gạt nước mắt.

Thế nhưng Tần Lạc biết như vậy không có nghĩa là Lăng mẫu đã quen với tình cảnh này hay bà không đau buồn nữa mà là sự bi thương của bà đã ngấm vào tận xương tủy.

Đây chính là một kiểu bi thương trong tâm khảm, sự tuyệt vọng muốn khóc mà không thể khóc được.

Có lẽ bà không còn ôm sự tin tưởng quá mức về sự bình phục của con gái mình.

“Bệnh kỳ lạ của công chúa Thụy Điển mà cháu còn chữa khỏi nhưng Tiếu Tiếu, ... ôi. Nó đúng là không có phúc.”

“Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi” Tần Lạc mỉm cười an ủi Lăng mẫu: “Có bệnh chữa trị nhanh bình phục nhưng cũng có bệnh chậm hơn một chút. Chỉ cần người còn là còn hy vọng”.

“Đúng vậy, người vẫn còn. Hàng ngày chăm sóc nó, nhìn thấy nó đủ khiến người mẹ như tôi đây thỏa mãn rồi” Lăng mẫu gật đầu nói: “Tóm lại vẫn còn tốt hơn thằng khốn nạn đã làm hại cuộc đời nó. Cháu có quen biết Quản Tự không? Con người trông có vẻ lịch sự, tao nhã sao có thể làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này vậy?”

“Biết” Tần Lạc gật đầu nói. Tần Lạc lại nhớ tới câu nói trước khi chết của Quản Tự, một cảm giác ớn lạnh rất khó hiểu đột nhiên xuất hiện trong lòng.

Rổt cuộc người dấu mặt sau lưng Quản Tự là ai? Chúng muốn điều gì?

Chỉ cần dựa vào kỹ thuật hạ thuốc độc vượt trên tất cả kỹ thuật y học đủ biết thực lực của chúng thực sự hùng mạnh tới cỡ nào.

“Lúc đầu bác đối xử với nó rất tốt. Khi nhà của nó suy bại, bác đối đãi với nó như con đẻ, nó thường xuyên ăn ngủ ở nhà bác. Bác đối đãi với nó như con đẻ còn Lăng Tiếu vẫn đối xử với nó như anh trai. Chính vì tiếp xúc lâu ngày với nhau nên Tiếu Tiếu mới có tình cảm đổi với loại người mặt người dạ thú, ngụy quân tử như nó. Quản Tự tới nước Mỹ du học. Tiếu Tiếu cũng muốn đi theo, bác và cha nói phải cố sức ngăn cản, Lăng Tiếu mới không sang bên đó” Hình như những lời này uất nghẹn trong lòng Lăng mẫu từ rất lâu rồi, rốt cuộc bà cũng coi Tần Lạc là đối tượng có thể thổ lộ, chính vì vậy mới nói ra không e ngại.

“Nếu như Lăng Tiếu đi tới nước Mỹ, Quản Tự còn quen biết Hoán Khê sao?” Tần Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Một khi như vậy, không phải vận mệnh của tất cả mọi người đều thay đổi sao?

Đợi khi Lăng mẫu cười gượng lau nước mắt. Tần Lạc đi tới cạnh giường bệnh nói: “Để cháu xem mạch cho cô ấy.”

“Được" Lăng mẫu nói rồi đứng sang bên cạnh “Gần đây Tiếu Tiếu gầy đi. Bác sĩ nói nằm lâu ngày trên giường, cơ năng của thân thể dần dần thoái hóa. Cho dù ... cho dù ... thuốc độc không gây chết người nhưng cũng năm mãi như này. Có phải chuyện như vậy không?”

Lăng mẫu kiên cường đang suy nghĩ đến việc thân thể con gái sẽ bị thoái hóa, thậm chí dần dần chết đi, cuối cùng bà không kiểm chế được, òa khóc.

“Sẽ không đâu" Tần Lạc nói: “Mặc dù loại thuốc độc này khiến con người ta hôn mê bất tỉnh nhưng nó lại có tác dụng bảo vệ thân thể một cách nhất định. Đương nhiên loại thoái hóa này là không thể tránh khỏi. Một người bình thường suốt ngày nằm trên giường không cử động cũng sẽ gày mòn. Không nên suy nghĩ quá nhiều. Trước khi toàn bộ cơ năng thân thể bị thoái hóa, chúng ta sẽ tìm được phương pháp chữa trị”.

“Hy vọng là thế” Lăng mẫu xấu hổ lau nước mắt nói: “Xấu hổ quá! Đã để cháu chê cười rồi”.

“Không sao, cháu có thể hiểu được” Tần Lạc cười nói.

Mạch của Lăng Tiếu vẫn đập như những lần trước, vấn đề là mạch tượng có vẻ hơi yếu. Cho dù Tần Lạc có dùng cách nào an ủi Lăng mẫu nhưng hắn vẫn không thể nào che dấu được sỠthật: Sinh mệnh của Lăng Tiếu càng lúc càng yếu.

Tần Lạc lấy hộp châm cứu từ trong túi xách ra nói với Lăng mẫu: “Cháu sẽ thử châm cho Lăng Tiếu một châm xem sao?”

“Phiền cháu quá. Để bác tìm băng trừ độc cho cháu” Lăng mẫu nói.

Sai khi Tần Lạc khử trùng ngân châm, hắn vén tóc trán của Lăng Tiếu, đâm một châm vào huyệt “Thiên cấu” ở dưới lỗ tai.

Bởi vì viện an dưỡng rất yên tĩnh, hơn nữa Tần Lạc cũng không có bất kỳ áp lực nào đối với Lăng Tiếu nên hắn nhanh chóng bước vào trạng thái nhập thần.

Dưới sự dẫn dắt của khí lưu, Tần Lạc nhanh chóng tiến nhập vào khu vực não bộ của Lăng Tiếu.

Thế nhưng điều khiến Tần Lạc cảm thấy kỳ quái chính là trong đầu Lăng Tiếu trống rỗng, không có bất kỳ điều gì. Tình trạng này giổng hệt với tình trạng của Garbo nhưng Garbo vốn hoàn toàn bị ngăn cách, không có bất kỳ kinh nghiệm giao tiếp xa hội, cũng như không gặp mặt bất kỳ người nào bên ngoài.

Lăng Tiếu chỉ là một cô gái tài hoa phong nhã. Nàng vẫn sống bình thường trong gia đình mình. Phần lớn bạn bè của nàng sống trong những ngôi nhà cao cấp, có kinh nghiệm xã hội và sự từng trải.

Trí nhớ của nàng? Cuộc sống tình cảm của nàng?

Hơn nữa tuyệt đối không có khả năng trong trí não của Lăng Tiếu không có hình bóng của cha mẹ, anh trai mình.

Thật ra não bộ của Lăng Tiếu hoàn toàn bình thường, không khác gì não bộ của một người khỏe mạnh, vấn đề là não bộ của Lăng Tiếu lúc này như đang bị bao phủ trong một màn sương mù. Tần Lạc nghi ngờ màn sương mù đen này chính là nguyên nhân khiến Lăng Tiếu không thể tỉnh lại.

Tần Lạc vốn mấy lần định xông lên trước, dẫn dắt luồng khí hùng mạnh xông lên tấn công màn sương mù này để xem nó có thể bị xua tan đi hay không?

Luồng khí nhanh chóng xuyên qua màn sương mù nhưng rồi sương mù ở phía sau lại nhanh chóng lấp đầy khoảng trống, giống như màn đêm che kín chân trời khiến ánh sáng mặt trời vĩnh viễn không thể xuất hiện.

Tần Lạc liên tiếp xua tan nó nhưng rồi nó lại nhanh chóng tái hợp ...

Một lần, hai lần, ba lần, bảy lần, mười lần. Ngay cả khi Tần Lạc rơi vào tình trạng kiệt sức, màn sương mù này vẫn duy trì tình trạng của mình, không bị đánh tan.

Bất đắc dĩ Tần Lạc đành phải tạm thời thổi lui ra ngoài.

“Bác sĩ Tần, thế nào?” Lăng mẫu vội vàng hỏi. Mồi một lần các bác sĩ tiến hành điều trị là một lần bà đều nuôi hy vọng.

Tần Lạc cất ngân châm rồi nói với Lăng mẫu: “Tình hình còn tốt hơn so với suy nghĩ của chúng ta”.

“Thật sao?” Lãng mẫu nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy” Tần Lạc khẳng định: “Suy nghĩ của cô ấy cực kỳ tích cực. Có lẽ cô ấy có thể hiểu được những gì chúng ta đang nói”.

“Thật vậy sao?” Lăng mẫu càng không dám tin tưởng.

“Bác hãy nói chuyện nhiều với cô ấy, nói những chuyện làm cô ấy vui vẻ. Điều này trợ giúp rất lớn cho việc điều trị của chúng ta” Tần Lạc không thể giải thích nhiều cho Lăng mẫu. Hắn có thể giải thích với Lăng mẫu là hắn đã tiến vào trong não bộ của con gái bà, cảm nhận được sự chán đời, bi quan của con gái bà không?

Tần Lạc cũng rất thông thạo tâm lý học. Hắn suy nghĩ cẩn thận tìm ra nguyên nhân xuất hiện trạng thái “trống rỗng” như Garbo, Garbo rơi vào tình trạng bắt buộc trống rỗng nhưng Lăng Tiếu thì lại như muốn quên đi.

Nhất định không chỉ có thuốc độc mà khi đó còn có chuyện gì đó xảy ra khiến Lăng Tiếu cực kỳ kích động. Có thể chính nàng đã muốn né tránh tất thảy mọi sự.

Chúng ta hiểu rõ ràng nếu một người bị tổn thương não bộ có khát vọng sống mãnh liệt, người đó sẽ bình phục nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng nếu như một người không còn khát vọng sổng, hay bản thân mình chỉ muốn vĩnh viễn chìm trong bóng tối thì trạng thái chết giả sẽ biến thành chết thật.

Có rất nhiều tác phẩm điện ảnh, truyền hình làm cảnh một người sắp rời bỏ cuộc đời, người nhà, bạn bè tới cầm tay nói chuyện đã đánh thức người bệnh. Cái này chính là tăng cường sự lưu luyến của người bệnh.

“Được, hàng ngày bác sẽ nói chuyện với nó” Lăng mẫu vui mừng nói: “Bác biết trong lòng con bé này rất tủi thân. Bác sẽ tâm sự với nó”.

“Đúng, vậy là cách tốt nhất” Tần Lạc nói: “Cháu đi nói chuyện với bác sĩ.”

“Được. Bác sĩ Tần vất vả quá" Lăng mẫu nói: “Lăng Vẫn không có ở đây nếu không bác bảo nó mời cháu ăn cơm. Lúc nào cũng làm phiền cháu khiến bác áy náv trong lòng”.

“Không sao. Cháu và Lăng Vẫn là bạn bè” Tần Lạc cười nói.

“Ôi, hai đứa con này. Hai đứa quan hệ không tốt nhưng lại có hai người bạn tốt. Gần đây cháu có gặp Toái Toái không? Từ sau khi Tiếu Tiếu bị bệnh, ngày nào nó cũng tới đây, không quản mưa gió. Bác thường xuyên nói với Toái Toái là Tiếu Tiếu không tỉnh lại được, nó hãy làm chuyện của mình nhưng Toái Toái không muốn. Có mấy trường học bên Mỹ gửi thư mời sang bên đó học nhưng Toái Toái từ chối. Toái Toái nói chỉ cần học trong nước cũng đủ tri thức cho mình. Bác biết con nhỏ này chỉ vì muốn quan tâm tới Tiếu Tiếu”.

Tần Lạc không ngờ Toái Toái và Lăng Tiếu lại có quan hệ sâu đậm như vậy. Chuyện tình yêu cả Ninh Toái Toái còn sâu nặng hơn cả chuyện của Lăng Tiếu Tiếu.

“Toái Toái là một cô gái tốt” Tần Lạc khen ngợi nàng.

“Đúng vậy. Tiếu Tiếu nhà bác không có phúc phận. Bác cứ nghĩ cháu và Toái Toái sẽ có kết quả với nhau. Con bé này bản tính hiền lành, lại còn xinh đẹp nữa”.

Tần Lạc không ngờ Lăng mẫu lại nhắc tới chuyện này, hắn vội vàng nói: “Cháu đã hẹn với bác sĩ, cháu đi hỏi tình hình Lăng Tiếu” Nói xong Tần Lạc hoảng hốt chạy ra ngoài.

“Ôi, hai con người tốt bụng vì sao không thể làm thành một đôi?” Lăng mẫu nhìn theo Tần Lạc, thở dài nói.

Sau khi Tần Lạc xuống lầu, hắn chạm mặt một người quen.

“Tần Lạc” Người thanh niên đang cúi đầu đi lên cầu thang, ngẩng mặt hỏi Tần Lạc.

“Lăng Vẫn, sao anh lại tới đây?” Tần Lạc hỏi vì hắn biết hàng ngày Lăng Vẫn phải thi hành nhiệm vụ.

“Hôm nay nghỉ ngơi tới thăm Tiếu Tiếu” Lăng Vẫn nói.

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Lạc hỏi. Hắn nhận ra sắc mặt Lăng Vẫn như có chuyện gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.