Ba giờ sáng. Thư phòng.
Hiện tại chính là lúc trời tối nhất, bình minh chưa đến, bóng đêm chưa đi. Hơn nữa thời tiết hôm nay không coi là tốt, trong không khí còn chút mùi vị ẩm ướt. Cho nên, giống như là có người cầm bút lông màu đen vẽ vài nét bút trên bầu trời vậy, màn đêm không thể chiếu ra chút bóng người nào.
Không bật đèn lớn, chỉ mở đèn bàn, cho nên thân thể nam nhân đang ngồi trong góc sô pha hoàn toàn bị che giấu trong bóng đêm, giống như là một pho tượng cô độc.
Rầm rầm.
Tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, nam nhân đó vẫn không nhúc nhích, không hề nói mời vào.
Két.
Cửa phòng bị đẩy ra, mùi cafe ùa vào.
Franklin trong tay bưng một cái khay, trên khay đặt hai tách cafe, khói vẫn còn bốc, hiển nhiên là vừa được đun.
- Tiên sinh, uống tách cafe cho tinh thần thoải mái hơn đi.
Franklin ngựa quen đường cũ đi đến trước mặt Jackson, đặt cái khay lên bàn.
- Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo. Cũng may bệnh tình của bà Marie đã ổn định, bác sĩ Horns và bác sĩ rắc rối đều là thầy thuốc tốt làm hết phận sự. Có bọn họ ở đây, bà Marie không sao đâu.
Trong bóng tối một bàn tay vươn ra, cầm lấy tách cafe rồi ngoáy đều.
Gã uống cà phê không thích cho thêm đường, nhưng thích dùng thìa nhỏ để ngoáy cho nguội. Franklin là trợ thủ nhiều năm của gã, hắn biết gã có thói quen như vậy.
Franklin cũng cầm một ly cà phê ngồi xuống đối diện y.
- Franklin, có phải anh làm hay không?
Jackson lên tiếng hỏi. Giọng nói hờ hững, không vui không buồn, không nghe ra được thái độ thật của gã.
- Gì cơ?
Franklin ngây ra, hỏi:
- Anh hỏi gì vậy? Tiên sinh.
- Tôi biết là anh làm.
Jackson nói.
- Tôi biết là anh. Là anh khiến bà Marie biến thành như vậy. Là anh khiến bà ta không ngừng nôn ra máu. Có phải hay không?
- Đúng vậy.
Franklin vô cùng thẳng thắn thành khẩn trả lời. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng đen đối diện, nói:
- Tiên sinh, tôi không ngờ anh lại hỏi câu này. Tôi cho rằng đây là sự hiểu ngầm giữa chúng ta.
- Tôi vì sao không thể hỏi?
Giọng nói của Jackson đột nhiên đề cao.
- Đây là ăn ý ư? Trợ thủ của tôi bán đứng tôi, chẳng lẽ tôi không nên làm rõ chân tướng sự thật ư? Anh biết rõ tôi đã cự tuyệt yêu cầu của bọn họ, anh vì sao còn làm như vậy?
- Tiên sinh. Anh cự tuyệt có lý do của anh.
Franklin nói.
- Nhưng, tôi làm như vậy cũng có lý do của mình.
- Anh có lý do gì?
Franklin nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói:
- Tiên sinh, chúng ta trước tiên thảo luận lý do anh vì sao cự tuyệt đi đã.
- Ồ, tôi cũng rất rất hiếu kỳ xem anh muốn nói gì.
Jackson cười nói.
- Anh cự tuyệt, là vì bà Marie là mẹ của anh. Trên thế giới này, ai có thể vứt bỏ được nhân tình? Chính trị gia máu lạnh cũng không ngoại lệ.
Franklin cười nói.
- Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Nguyên nhân quan trọng nhất là anh không muốn phải chịu sự khống chế của người ta.
Nhìn thấy Jackson cúi đầu uống cafe, không đáp lại suy đoán của mình, Franklin tiếp tục nói:
- Anh là một chính trị gia có dã tâm, anh chờ mong ngày được vào làm chủ Nhà Trắng. Anh cần thương nhân này giúp, nhưng lại không muốn để nhược điểm rơi vào tay họ. Bởi vì nếu anh làm như vậy, mặc dù lý tưởng của anh được thực hiện, nhưng anh cũng chỉ là một con rối. Bọn họ đều là muỗi, là quỷ hút máu, bọn họ sẽ đeo ống hút lên người anh, hút khô mỗi một giọt máu trên người anh. Anh không muốn tương lai của anh sẽ như vậy.
- Nếu anh tiếp nhận điều kiện của bọn họ, nếu anh tiếp nhận cái vòi nọc độc của Lyon như vậy, anh sẽ phải sát hại mẹ của mình. Điều này thật sự là đáng sợ, nếu bị truyền bá ra ngoài, anh không chỉ mất hết danh dự, hơn nữa sẽ trở thành kẻ địch của thế giới. Anh không thể làm như vậy. Bọn họ hoàn toàn có thể lấy cái này ra để uy hiếp anh. Bắt anh phải ra sức cho họ.
Franklin nhìn lướt qua thư phòng, nói:
- Nếu tôi đoán không sai, khi Lyon tiên sinh tới đây bái phỏng, anh đã sử dụng máy quay phim được lắp kín bên trong thư phòng? Anh làm rất khá. Anh không chỉ không chịu sự quản chế của bọn họ mà còn phản kích dã tâm bành trướng của bọn họ. Về sau, khi anh cần, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ phối hợp làm một số việc. Bởi vì tần số nhìn hôm ấy đã đủ khiến bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ.
Trầm mặc.
Trầm mặc rất lâu.
- Anh đã biết rồi, vì sao còn làm như vậy?
Jackson cười nói.
- Nếu tôi không làm như vậy, không phải sẽ khiến anh thất vọng ư?
Franklin cười nói.
- Tôi vì sao phải thất vọng?
- Bởi vì anh biết tôi nhất định sẽ làm chuyện này. Anh cự tuyệt yêu cầu của Lyon, lại giữ tôi lại, không phải để cho tôi cơ hộ làm việc này ư?
Franklin nói.
- Anh biết tôi là Hocking tiên sinh giới thiệu cho, mà Hocking tiên sinh và lão An Vạn tiên sinh là bạn tốt nhiều năm. Anh biết tôi là người của bọn họ. Anh cũng biết bọn họ sẽ không đồng ý để bà Marie tỉnh lại, mặc dù phải trả một cái giá rất lớn. Tiên sinh, không thể không nói, anh hiện tại làm càng lúc càng lão luyện, cũng càng lúc càng tốt rồi. Anh đã trở thành một chính khách ưu tú. Cho dù là người thân nhất của mình cũng không nên tin tưởng. Bởi vì hắn đối với anh mà nói chỉ là một con cờ mà anh có thể tùy thơi vứt đi mà thôi.
Jackson buông chén cà phê trong tay, ngửa ra sau, nghiên nghị nhìn Franklin, nói:
- Nếu bọn họ biết kế hoạch của tôi, vì sao anh còn làm ra loại chuyện này?
- Bởi vì anh làm không tính là quá đáng. Kết quả như vậy bọn họ có thể chấp nhận được.
Franklin nói:
- Bọn họ vốn là đồng bọn hợp tác thân mật với anh, bọn họ nắm địa vị chủ đạo hay là anh nắm địa vị chủ đạo, những điều này đều không quan trọng. Bọn họ là thương nhân, bọn họ chỉ cần tiền. Cho bọn họ đủ lợi ích là đủ rồi. Mà bà Marie bất kể là như thế nào cũng không thể tỉnh lại.
- Nói như vậy, tôi phải cảm tạ các anh đã giúp ư?
Jackson hỏi lại.
- Đúng vậy. Tiên sinh.
Franklin nói:
- Tại sao lại không chứ? Ít nhất, chuyện đang phát triển theo sự mong chờ của chúng ta. Không phải sao? Chẳng lẽ anh không chờ mong thời khắc mặt trời lên?
Jackson giương mắt nhìn trời, nói:
- Đúng vậy. Thật sự rất chờ mong.
...
Một phụ nữ Mỹ liên tục ăn hai mươi lăm cái hamburger, sau ba phút cả inte Hoa Hạ sẽ biết. Một nam nhân Nhật Bản đi đêm bị một nam nhân phi lễ, không đến một phút đồng hồ sẽ thành chuyện cười của toàn thế giới, du hành viên vũ trụ trên mặt trăng ợ một cái, nhân loại trên địa cầu đều nghe rõ.
Đây là tốc độ của mạng.
Không thể không nói, vẫn là truyền thông Hoa Hạ chuyên nghiệp nhất.
Tin tức Tần Lạc trị liệu thất bại, bà Marie không ngừng nôn ra máu không ngờ là được bung nổ trên mạng đầu tiên.
- Bệnh tình của bà Marie nặng thêm, không ngừng nôn ra máu, Tần thần kỳ lần đầu thất bại.
Trong bài báo này, phóng viên đã viết lại chuyện phó tổng thống Jackson mở họp báo đuổi Tần Lạc, nói mình không còn là bạn với Tần Lạc nữa, lựa chọn trung y là một sai lầm cực lớn. Đương nhiên, hắn cũng không tin lời nói của một bên của Jackson. Hắn đồng dạng cũng viết lời nói 'Đây là một âm mưu' của Tần Lạc. Ở cuối bài báo viết thêm: Chân tướng của chuyện khó bề phân biệt, muốn biết tiến triển như thế nào, mời chú ý tin tức của phóng viên mạng đang có mặt ở nước Mỹ.
Mạng Chim cánh cụt, mạng Lục Suất Cẩu, các trang web đưa tin lớn của Hoa Hạ cũng không chịu yếu thế, đều ngay lập tức tuyên bố những tin tức mới nhất.
- Bà Marie không ngừng nôn ra máu, Tần Lạc nói đây là một âm mưu.
- Là anh hùng hay là cẩu hùng? Là Trung y cứu người hay là Trung y giết người?
- Ở trong nước là thần y. Ở nước ngoài là thần côn. Tần Lạc, mẹ anh gọi anh về nước ăn cơm.
Các trang báo mạng tranh nhau đưa tin, những diễn đàn trong nước cũng liên tục chuyển tải tin tức.
Bởi vì lúc này ở Hoa Hạ là ban ngày, là thời gian dân mạng sục sôi nhất. Những tin tức này một khi được đưa ra sẽ dẫn tới đại thảo luận toàn dân.
Vì thế, làn sóng Tần Lạc lại một lần nữa xuất hiện đúng hạn.
Chỉ có điều, nó trước tiên diễn thử ở Hoa Hạ. Sau đó quay cuồng, gào rít, dùng một tư thái không tính là đẹp đẽ thổi quét cả nước Mỹ và toàn thế giới.