Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1022: Chương 1022: Tần Lam mất tích rồi




“Tại sao lại không giết nó? Tại sao lại không giết nó?” Kim Đồng đem hết sự bực tức của mình phát tiết lên trên người của Quỷ Ảnh.

Khi hắn cùng với Ngọc Nữ nghênh chiến với Jesus và Ly, thì Quỷ Ảnh đã có thời cơ ra tay với Tần Lạc, bởi Quỷ Ảnh là một cao thủ trong giới sát thủ, do vậy mà cả hai người đã giao nhiệm vụ giết Tần Lạc cho Quỷ Ảnh thực thi.

Bọn họ đã tính toán rất kỹ, ngỡ rằng lần này chắc chắn sẽ thành công, thậm chí trong đầu bọn họ còn chưa mường tượng ra được cảnh thất bại của ngày hôm nay.

Nhưng thực tế lại quá xa so với dự tính của họ. Điều này làm cho tất cả trong số họ đều không thể chấp nhận nổi.

Kim Đồng cũng không thể nào tin nổi rằng, khi hắn và Ngọc Nữ đã điệu hổ ly sơn được Jesus và Ly rồi, thì Quỷ Ảnh lại một lần nữa thất bại trong việc cho Tần Lạc về chầu trời.

Hắn không thể hiểu nổi Quỷ Ảnh đã làm gì mà Tần Lạc vẫn còn sống nhăn răng? Lẽ nào Quỷ Ảnh chỉ ngồi chơi xơi nước, ngắm phong cảnh hữu tình?

“Tôi không giết nổi nó.” Quỷ Ảnh rõ ràng bình tĩnh hơn Kim Đồng rất nhiều, giọng nói của hắn rất bình bình ồm ồm.

Hiển nhiên là tâm trạng của hắn cũng trầm trọng như giọng nói của hắn vậy.

Hoặc có lẽ Kim Đồng cho rằng em gái của hắn bị bắt thì Quỷ Ảnh mới là người chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng bản thân hắn thì sao?

Tốc độ là điều Quỷ Ảnh tự hào nhất, nhưng sau mấy lần bị đối phương tát cho vỡ mặt thì hắn đã mất hết tự tin rồi. Đối với một võ giả mà nói, đây là một việc rất nghiêm trọng.

Hơn nữa, em gái của Kim Đồng cũng không phải là không cứu về được.

“Ông không giết nổi nó? Ông không giết nổi nó ư?” Kim Đồng hung hãn nhìn thẳng vào mặt Quỷ Ảnh nói: “Tại sao trước khi phân phát nhiệm vụ ông không nói như vậy đi? Sao bây giờ ông mới nói là ông không giết nổi nó? Ông là Quỷ Ảnh, thế mà không giết nổi một thằng bác sĩ à?”

“Sự thật đúng là như vậy.” Quỷ Ảnh chán nản nói, hắn không thể giải thích cho Kim Đồng nguyên nhân tại sao được.

Đây chính là vết thương sâu nhất mà hắn có, là một nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn, hắn thà chết chứ không bao giờ để ai biết nỗi nhục này.

“Hay là ông có móc ngoặc gì với nó hả?” Kim Đồng cười lạnh, hắn biết đây là chuyện hoang tưởng, bát đại chiến tướng của Hoàng Đế sao có thể đi móc ngoặc với người khác cơ chứ.

Nhưng đây cũng là lời nói để giải tỏa của hắn, cũng như trút bực tức lên đầu Quỷ Ảnh mà thôi.

Chứ nếu không thì làm sao hắn giải thích nổi, một Quỷ Ảnh nổi tiếng lại phải chịu thua một thằng bác sĩ trói gà không chặt.

Cuộc chiến giữa hai người đàn ông với nhau là rất đẫm máu, anh đâm tôi một nhát, tôi cũng sẽ đâm anh lại một nhát. Chờ cho hai bên đâm nhau được một lúc rồi, thì người nào đâm nhiều hơn đối phuơng, thì người đó thắng.

“Mày muốn chết hả?” Quỷ Ảnh gầm lên, thân hình của hắn nhanh như điện xẹt, chờ cho Kim Đồng kịp phản ứng thì tay của Quỷ Ảnh đã đặt tới vai của Kim Đồng rồi.

Kim Đồng thất kinh thúc thẳng một cùi chỏ vào ngực của Quỷ Ảnh, chờ cho Quỷ Ảnh né tránh, thì hắn liền quay người một trăm tám mươi độ.

Uỳnh!

Chân của cả hai đá vào nhau, hình bóng của hai người sau cú đòn đó đều nhảy ngược lại phía sau.

“Tao hôm nay sẽ bóc cái mặt nạ của mày ra, xem xem mặt mũi của mày ra sao.” Kim Đồng rút luôn bao tay ra đeo vào.

“Cứ việc tới đây.” Quỷ Ảnh điềm nhiên nói.

Kim Đồng xoa hai tay vào nhau, kêu lên những tiếng lạo xạo.

Lách cách ….

Tiếng của bao tay Kim Đồng chà xát vào nhau, giống như hắn đăng vặn ốc vít vậy.

Chỉ sau một tiếng thét, Kim Đồng đã lao vào Quỷ Ảnh.

Khi nắm đấm của hắn sắp đánh trúng mặt của Quỷ Ảnh, thì chỉ thấy Quỷ Ảnh biến mất.

Rất nhanh, Quỷ Ảnh đã xuất hiện ở sau lưng của Kim Đồng.

“Mày chậm quá.”

Kim Đồng tức đến điên người, đồng tử của hắn chằng chịt gân đỏ.

Hắn xé luôn bộ vest đang mặc trên người, rối lại một lần nữa vồ tới Quỷ Ảnh.

Đây không phải đang chiến đấu, mà là đang phát tiết.

…………………………….

Tôi không phải là người thù dai, mà là có thù thì sẽ trả luôn ngay lúc đó.

Tần Lạc không có cách nào trả thù Kim Đồng và Quỷ Ảnh, hoặc là những người đã bắt Tần Lam ở bên Mỹ, do vậy mà hắn chỉ có thể trút sự tức giận của mình lên Ngọc Nữ.

Sau cái bạt tai của hắn, gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nữ đã hiện rõ lên hình năm ngón tay tím đỏ.

Điên rồi.

Ngọc Nữ điên thật rồi!

Dám tát vào mặt bà mày à? Thằng khốn này mày dám tát vào mặt của bà!

Từ nhỏ nàng đã sống trong một gia đình thượng lưu tại châu Âu, cơm ăn áo mặc đầy đủ, người nào cũng coi nàng như một công chúa.

Sau khi lớn lên vì xinh đẹp nên lại có nhiều người để ý tới nàng, và dĩ nhiên các chàng trai cưa cẩm đeo đuổi nàng cũng phải thể hiện một phong độ rất lịch lãm.

Nàng với anh trai mình sau khi liên thủ đánh thua Hoàng Đế, thì cả hai đã trở thành nô bộc của ông ta. Người ngoài đều gọi họ là chiến tướng của Hoàng Đế.

Dĩ nhiên là nàng cũng được các sát thủ trên toàn thế giới coi trọng, không ai dám động tới nàng cả.

Bởi vì họ biết rằng, đắc tội với nàng đồng nghĩa với việc đắc tội với Hoàng Đế.

Hoàng Đế một khi xuất thủ thì chỉ có hai kết quả, một là chết, hai là thành chiến tướng. Nếu như ông ta thấy bạn có giá trị.

Bạn không muốn làm chiến tướng của Hoàng Đế, thì tốt nhất là đừng có đụng tới người của Hoàng Đế.

Thằng khốn này không chỉ đá vào đít mình, lại còn tát mình nữa.

Ngọc Nữ không thể nhịn được nữa rồi, nhưng hai tay hai chân của nàng đã bị còng cứng cả lại, do vậy mà chỉ còn mỗi cách húc thẳng đầu về phía Tần Lạc.

Hồng Phu và nàng lại ngồi chung một hàng, làm sao Hồng Phu có thể để Ngọc Nữ làm tổn thương Tần Lạc được?

Khi Ngọc Nữ húc đầu về phía Tần Lạc, thì Hồng Phu đã ra tay.

Chỉ nghe á lên một tiếng, Hồng Phu đã kéo ngược tóc của Ngọc Nữ lại, làm đứt luôn tóc của nàng.

“Bỏ tay ra, con điếm thối tha.” Ngọc Nữ dùng tiếng Anh chửi rủa.

“Mày làm tù nhân rồi mà vẫn còn ngang tàng hả, xem ra tao đã quá nhẹ tay với mày rồi.” Tần Lạc cười lạnh nói.

Hắn quay sang Hồng Phu hỏi: “Cô chắc là có rất nhiều thứ cho cô ta nếm phải không?”

“Có một trăm bảy mươi tư loại cơ.” Hồng Phu đáp.

“Cho nó nếm thử một loại đi.” Tần Lạc cười thô bỉ nói: “Đừng để cho nó chết, nhưng nó vẫn phải chịu đau khổ cùng cực.”

“Không thành vấn đề.” Hồng Phu rõ ràng là rất ghét cô ả này, nàng khẽ rút một ống trúc nhỏ trong người ra.

Sau khi mở ống trúc đó ra, một con vật đen sì từ trong đó liền lập tức bò ra.

Hồng Phu xòe tay ra, con vật liền ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay của nàng. Nó lắc đầu nhìn bốn phía, trông rất dễ thương và cũng rất ghê rợn.

Ngọc Nữ nhìn thấy con vật này thì trợn tròn hai mắt.

Sau đó nàng cố gắng ngậm miệng mình lại, giống như là có ai đang bắt nàng ăn vậy.

“Mày tưởng như thế là được hả?” Hồng Phu nở nụ cười đẹp mê hồn, nhưng do thân hình nàng nhỏ, ngũ quan cũng nhỏ, nên trông nàng giống một cô bé tinh nghịch thì đúng hơn.

Tiếp đến hành động của Hồng Phu làm cho ai nhìn cũng phải đều chết khiếp.

Môi của nàng khẽ cong lên, nàng huýt sáo ra những điệu sáo rất đặc biệt.

Con vật kia nhanh nhảy lên trên mặt của Ngọc Nữ.

Ngọc Nữ thất kinh lắc đầu bán sống bán chết để rũ bỏ con vật kinh tởm này xuống, nhưng hoàn toàn vô ích.

Con vật có tốc độ rất nhanh, sau khi bò một vòng quanh mặt Ngọc Nữ, thì nó bỗng nhiên biến mất.

Lỗ mũi của Ngọc Nữ khẽ động đậy, sau đó lại trở lại như cũ.

Con vật đúng là đã chui vào lỗ mũi của Ngọc Nữ.

“Cảm giác thế nào?” Hồng Phu cười hi hí nói: “Cũng may là mày không bịt mũi lại đấy, nếu không nó sẽ chui vào lỗ tai của mày.”

“Á ………..á……” Ngọc Nữ kêu lên thê thảm, cho dù nàng có là sát thủ ghê rợn đi chăng nữa, thì nói cho cùng nàng cũng là phận liễu yếu đào tơ.

Ngoại trừ con nhỏ biến thái Hồng Phu này ra, thì hầu hết phái yếu trên thế giới này đều rất sợ những con vật ghê tởm thế này.

“Cho nó ngậm miệng lại.” Tần Lạc ra lệnh.

Hồng Phu lại khẽ huýt sáo, thế là Ngọc Nữ bỗng nhiên cãm thấy bụng của nàng như cuộn lên dữ dội.

Một trận đau thấu tim phổi, như có ai đó cầm dao đâm vào vậy.

Ngọc Nữ đau quá muốn nôn mửa, nhưng nôn mãi mà chẳng ra thứ gì cả, chỉ có những giòng chua chua từ từ chảy ra khóe miệng của nàng. Ngọc Nữ giống như là người mắc bệnh thần kinh vậy.

“Từ giờ trở đi mày có thể câm miệng lại được rồi đấy.” Tần Lạc nhìn Ngọc Nữ mỉm cười ranh mãnh nói.

Ngọc Nữ tuy rất căm hận Tần Lạc, như nàng làm gì còn đủ dũng khí để phản bác lại hắn?

“Thật là tàn nhẫn.” Lệ Khuynh Thành quay sang Tần Lạc nói.

“Người ngoài đã nhẫn tâm với ta, thì ta phải nhẫn tâm lại thôi.”

“Em hiểu.” Lệ Khuynh Thành khẽ lén lút nắm lấy tay Tần Lạc nói: “Chỉ cần anh vẫn còn sống là tốt rồi, em không hề quan tâm anh là người tốt hay xấu.”

“Hứ.” Ly hứ lạnh lên một tiếng, rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Lệ Khuynh Thành thấy vậy chỉ khẽ chỉ về phía trước, rồi quay sang hắn đưa mắt ra hiệu.

Tần Lạc cũng rất khó xử, hắn cũng không biết nên sắp xếp tên tù binh này thế nào.

Nếu như Long Vương vẫn còn ở Long Tức, thì hắn có thể trực tiếp nhốt Ngọc Nữ vào trong đó.

Nhưng bây giờ Long Tức đã là của Hoàng Thiên Trọng, e rằng nếu bỏ con nhóc tóc vàng này vào trong đó, sẽ bị Hoàng Thiên Trọng hành hạ đến chết mất.

Tần Lạc không thích Ngọc Nữ, nhưng hắn cũng không muốn Ngọc Nữ chết. Bởi vì hắn phải dùng nàng làm vật trao đổi với cô hắn, Tần Lam.

Tần Lạc gọi mãi cho Tần Lam, nhưng máy của Tần Lam vẫn cứ tắt suốt, không thể gọi nổi.

Hắn lại gọi tới tiến sĩ Jack của trường đại học bên Mỹ, nhưng Jack cũng không thể liên lạc được với Tần Lam. Gọi điện tới chỗ làm, thì thấy chỉ bên đó nói rằng bà chủ đã đi đâu không rõ, người trong công ty cũng không thể liên lạc nổi.

Nếu mà như vậy, chứng tỏ rằng Tần Lam chắc chắn đã gặp chuyện.

Và chắc chắn là Tần Lam đã bị bắt trước khi Quỷ Ảnh động thủ với hắn, lẽ nào bọn chúng đã dự liệu được thất bại?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.