“Có phải anh cả thấy rất mất mát không?” Lệ Khuynh Thành kéo chiếc ghế ngồi cạnh Tần Lạc. Nàng cười tươi như hoa hỏi hắn.
"Không đến thì bọn họ thiệt hại. Anh có mất cái gì quý đâu?' Tần Lạc mạnh miệng nói. Hắn vươn tay lấy một quả mơ bỏ vào miệng. Chua quá!
"Làm ngôi sao đã lâu, đã quen với việc người khác theo đuổi mình. Bây giờ không có ai tới tâng bốc, nhất định trong lòng anh đang rất không thoải mái, đúng không?"
“Không có” Tần Lạc lắc đầu nói: “Thế nhưng điều này hơi bất bình thường. Một khi quảng cáo đã phát ra, tại sao không có ai tới khám chữa bệnh miễn phí? Chẳng lẽ khí hậu Paris phù hợp với mọi người nên mọi người không có vấn đề về sức khoẻ, không có bệnh tật sao?”
“Không thể nào” Lão Uông nói tiếp: “Nhà thuốc Trung y này của tôi hàng năm làm ăn khá tốt. Nếu không chúng tôi đã không bám rễ ở đây nhiều năm như vậy. Nói một cách không đạo đức là: Không có bệnh nhân, thầy thuốc chết đói. Giống như những bệnh viện Tây y kia làm ăn càng thịnh vượng. Hơn nữa đôi khi còn phải chờ đợi. Tôi cũng thấy rất kỳ quái. Tai sao hôm nay lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa quảng cáo?”
“Không thể nào” Vũ Dũng Tú cau mày nói: “Tôi mới nhận được điện thoại là kênh truyền hình tiếng Trung đã phát thông tin Tần Lạc tiên sinh tới phố người Hoa ở Paris chữa bệnh từ thiện miễn phí. Hơn nữa trưa nay chúng ta cũng dán quảng cáo ở hai bên đường phố”.
“Không ai tới thì hỏng bét. Cục diện thế này thì không có thu hoạch gì” Trướng Bác lo lắng nói.
Lệ Khuynh Thành cười an ủi: “Mọi người không cần lo lắng. Chuyện này rất dễ giải quyết”.
“Lệ tiểu thư, cô có biện pháp gì sao?’ Triệu Tử Long vui mừng hỏi.
Lệ Khuynh Thành gật đầu. Nàng đi tới cạnh lão Uông, thì thào mấy câu với lão Uông.
“Vậy có thể không?” LãoUông mở to hai mắt nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi.
‘Có thể” Lệ Khuynh Thành gật đầu.
“Đơn giản vậy sao?”
“Những điều đơn giản nhất lại là những điều có hiệu quả nhất” Lệ Khuynh Thành nói: “Cứ làm theo lời tôi nói là ổn”.
“Được, vậy chúng ta thử môt chút. Dù sao điều này cũng không khó khăn, chỉ cần dùng người nhà mình” Lão Uông nói.
Đợi khi lão Uông chạy đi. Mấy người Trương Bác, Triệu Tử Long, Vũ Dũng Tú nhìn Lệ Khuynh Thành đầy vẻ nghi ngờ.
“Cứ chờ xem kịch vui đi” Lệ Khuynh Thành cười nói.
Chỉ một lát sau bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Giọng nói của lão Uông vang lên bên ngoài: “Mọi người không nên chen chúc, phải xếp hàng ngũ chỉnh tề. Từng người một tiến tới chỗ thần y Tần Lạc đang ngồi trong hiệu thuốc. Mỗi ngày Tần Lạc tiên sinh chỉ khám chữa bệnh cho mười người. Không nên chen chúc, không nên chen chúc”.
Triệu Tử Long, Trương Bác, Vũ Dũng Tú nghe thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa thì thấy bên ngoai cửa hiệu thuốc của lão Uông có một nhóm người đang xếp hàng.
Tại sao chỉ trong chốc lát lại có nhiều người tới khám bệnh vậy?
Nhưng khi mấy người nhìn kỹ những người đang xếp hàng thì suýt nữa cười ra nước mắt.
Bọn họ chỉ thấy vợ lão Uông con trưởng của lão Uông, con thứ hai và cả đứa bé năm sáu tuổi cũng đứng xếp hàng. Những người còn lại đều là những người quen. Hoa đại tẩu, người rửa chén của tiệm ăn ngay bên cạnh. Thái bá ở cửa hàng hoa quả. Ngay cả Tiểu Vũ người chịu trách nhiệm tắm rửa cho những thú cưng nuôi trong nhà như chó, mèo ở bệnh viện sủng vật.
Đây không phải giống như những thằng cha chuyên bán cao da chó sao? Làm vậy có hiệu quả không?
Tất cả mọi người đều thầm nghi ngờ trong lòng.
Người đầu tiên tiến vào khám bệnh là vợ lão Uông. Đó là một người phụ nữ có thân thể mập mạp.
Tần Lạc giữ vững tinh thần, hắn ngồi thẳng người, cười hỏi: “Đại tẩu, chị thấy chỗ nào không thoải mái?”
Người phụ nữ cười phúc hậu nói: “Không có gì. Thân thể tôi rất tốt. Tôi chỉ đến xem vị thần y trẻ tuổi mà lão Uông nhà tôi suốt ngày nhắc tới. Ôi, trẻ quá. Tối nay tới nhà a di ăn cơm nha. A di sẽ làm món hồng thiết sư tử đầu”.
Người thứ hai tiến vào là con trưởng của lão Uông, hắn móc túi lấy giấy và bút ra nhìn Tần Lạc vẻ sùng bái nói: “Thần tượng, tôi không ngờ khi tôi lại được gặp thần tượng. Tôi đã theo dõi toàn bộ tin tức và xem các đoạn băng video của anh. Hãy ký tên cho tôi đi. Tôi sẽ mang đi cho các bạn học của mình xem. Bọn họ nhất định sẽ rất hâm mộ…”.
Tần Lạc chỉ muốn giật tóc của mình, đây chính là quái chiêu của Lệ yêu tinh sao?
Tần Lạc không biết tình hình bên ngoà đã biến đổi rất nhanh chóng.
Đột nhiên trước cửa hiệu thuốc Trung y đại Uông thị xuất hiện một đám người đứng xếp hàng làm người đi đường hiếu kỳ vây quanh xem.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại xếp hàng như vậy?”
“Trước kia cũng không có nhiều người thích Trung y cho lắm. Tại sao hôm nay lại có nhiều bệnh nhân vậy?”
“Nhìn kìa, hãy mau nhìn kìa. Đây có phải là con của lão Uông không? Cha đẻ của hắn là thầy thuốc, tại sao phải xếp hàng xem bệnh?”
“Thái bá cũng xếp hàng trong đó. Nhất định là có chuyện gì hay rồi”.
Vì vậy lập tức lại có người thông báo tin tức ra ngoài.
“Nghe nói có một thần y từ Trung Quốc tới đang ở đây khám chữa bệnh từ thiện miễn phí”.
“Một ngày chỉ khám bệnh cho mười người, ai tới trước khám trước, chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc còn những người mũi to kia không có phần”.
‘Lão Uông cũng thâm hiểm thật. Người ta là thần y tới chữa bệnh cho người Trung Quốc, cũng chỉ mượn địa điểm của lão Uông mà thôi. Tại sao ông ta có thể ích kỷ như vậy chứ? Tại sao lại đưa tất cả già trẻ nhà mình ra xếp hàng? E rằng điều tốt chỉ một mình ông ta hưởng, những người mắc bệnh như chúng ta thì sao bây giờ?”
“Tôi kiến nghị”.
“Chúng ta cũng đi xếp hàng. Chúng ta muốn xin thần y chữa bệnh cho chúng ta”.
Một hàng ngũ xiêu vẹo, hỗn tạp mới rồi ngay lập tức đã bị kéo dài vô hạn. Người tới xếp hàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa liên tiếp có người gia nhập vào đội ngũ, nhanh chóng làm cho hàng người đó làm tắc nghẽn con phố, cuối cùng phải cắt ra làm thành mấy hàng nữa.
Mấy người Triệu Tử Long, Trương Bác thấy vậy há hốc mồm ngạc nhiên. Vậy mà cũng thành công sao?
Vũ Dũng Tú khâm phục nói với Lệ Khuynh Thành: “Lệ tiểu thư quả nhiên rất am hiểu lòng người. Chỉ một chiêu nho nhỏ này lại rất hiệu quả. Thật đúng là làm người khác phải bất ngờ”.
Trương Bác cười nói: “Ở trong nước, người Trung Quốc thích xem náo nhiệt. Khi ra nước ngoài cái tật xấu này vẫn không bỏ được”.
Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: “Thích xem náo nhiệt chỉ là một nguyên nhân nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu”.
“Vậy nguyên nhân chủ yếu của việc đó là gì?” Trương Bác khiêm tốn hỏi.
“Mọi người thử nghĩ xem. Quảng các đã đưa lên, hẳn tất cả mọi người đều biết tin nhưng tại sao không có ai tới?” Lệ Khuynh Thành hỏi ngược lại.
“…” Đây chính là vấn đề mấy người thấy kỳ quái.
Lúc trước mời bọn họ thì không có ai tới. Bây giờ tìm mấy người tới xếp hàng thì bọn họ lại chen chúc nhau chạy tới.
Bọn họ trả lời rằng đây chính là vấn đề tâm lý của người Trung Quốc nhưng Lệ Khuynh Thành lại nói là không phải. Vậy nguyên nhân đó là gì?
“Thứ nhất, chính à vấn đề con người. Các vị hãy nghĩ xem bọn họ đi xa ngàn dặm tới nước ngoài, gắng sức làm việc là vì cái gì? Thanh niên cũng như trung niên, bọn họ phần lớn à trụ cột gia đình. Đối với bọn họ thì cho dù tuyên truyền quảng cáo hay pa nô áp phích bọn họ cung không mấy quan tâm tới vấn đề này. Điều bọn họ quan tâm hơn là làm thế nào kiếm nhiều tiền hơn, sống đạm bạc qua ngày. Nếu như ở trong nước nhất định sẽ có một số ông già bà già nhàn dỗi nhìn thấy quảng cáo nhất định vì ý thích mà tới”.
Nhìn thấy mọi người liên tục gật đầu tán thưởng, Lệ Khuynh Thành tiếp tục giải thích: “Thứ hai là vấn đề thời gian. Hiện tại là mấy giờ? Bây giờ là ba giờ chiều. Thời gian này chính là thời điểm mọi người đang dốc sức làm việc. Mặc dù bọn họ cũng biết tin tức chữa bệnh từ thiện không mất tiền nhưng sao bọn họ có thể từ bỏ cơ hội kiếm tiền để chạy tới đây? Danh tiếng của Tần Lạc ở Pháp, ở Paris chưa đủ để bọn họ làm như vậy”.
“Nếu bọn họ là trụ cột của gia đình, bây giờ lại đúng lúc trong giờ làm việc vậy tại sao bọn họ lại tới đây?” Trương Bác hỏi.
“Bởi vì tôi đã nói cho bọn họ biết nếu không biết nắm chắc thời điểm thì sẽ mất đi cơ hội” Lệ Khuynh Thành nói: “Tiết tấu cuộc sống càng lúc càng nhanh. Những người thực sự khoẻ mạnh có quá ít. Bọn họ tuyệt đối không thể có một cơ thể khoẻ mạnh không đau ốm. Ít nhất là bọn họ không có cách nào đối phó với việc sức khoẻ giảm sút. Tôi để cho người của lão Uông xếp hàng chính là nhắc nhở bọn họ quan tâm tới sức khoẻ của mình. Mặt khác cũng ngầm nói cho bọn họ rằng: các anh các chị không tới thì người khác sẽ tới. Các người không khám thì những người khác cũng khám. Thần y khám bệnh cho người khác thì đương nhiên không tới lần mình. Trong tư tưởng mỗi người đều có suy nghĩ tư lợi. Bọn họ nhìn thấy những người khác tới chữa bệnh miễn phí nên đương nhiên sẽ tận dụng mọi cách để được chữa bệnh miễn phí”.
Lệ Khuynh Thành nhìn hàng dài người cùng với khí thế ngất trời của những người tới chữa bệnh miễn phí nói: “Tuỳ viên Vũ Dũng Tú nói rằng: mọi người đúng là biết khó mà lui. Trước kia mọi người vẫn nghĩ mình không có thời gian. Đó chính là nguyên nhân bọn họ rút lui. Hiện tại bọn họ thấy có người đã có thể vượt qua trở ngại đó vì vậy bọn họ cũng phải vượt qua trở ngại của bản thân mình mà tới đây”.
Lệ Khuynh Thành giải thích một thôi một hồi làm mọi người rất tâm phục. Mấy người Triệu Tử Long, Trương Bác, Vũ Dũng Tú vô cùng khâm phục nhìn người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ này.
“Lệ tiểu thư quả thật hiểu rất rõ tâm lý con người. Nghe tiểu thư nói hôm nay bằng mười năm đọc sách. Quả thật rất lợi hại”.
“Nhất định Lệ tiểu thư đã đọc đủ các loại sách tâm lý. Có nội trợ hiền giúp sức bảo sao Tần Lạc tiên sinh không nhất cử nổi danh khắp thiên hạ”.
“Đúng vậy. Đúng là duyên trời tác hợp. Trai tài gái sắc”.
Lệ Khuynh Thành cười nói: “Mọi người không nên hiểu lầm. Tôi thực sự chỉ là trợ lý của Tần Lạc”.
“Ha ha. Nếu Lệ tiểu thư đã nói như vậy, chúng tôi tạm thời tin tưởng” Triệu Tử Long cười nói. Bọn họ càng ngày càng tin tưởng mối quan hệ giữa Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc không bình thường chút nào.
Lệ Khuynh Thành biết suy nghĩ của mấy người đó nhưng nàng cảm thấy mình cũng không cần thiết phải giải thích. Nàng nhìn đám người đó hỏi: “Tần Lạc đã khám bệnh được cho bao nhiêu người?”
“Thêm người này nữa là người thứ mười” Lão Uông ở bên cạnh đếm.
Lệ Khuynh Thành bước nhanh vào trong nhà nói với Tần Lạc: “Buổi khám chữa bệnh từ thiện hôm nay tới đây là kết thúc. Hãy để những người bệnh đang ở bên ngoài ngày mai quay lại”.
“Như vậy có được không?” Tần Lạc nhìn hàng người dài bên ngoài, đợ nói. Thầy thuốc bỏ bệnh nhân không cứu chữa. Đây không phải là hành động tương xứng với đạo đức nghề nghiệp của hắn.
“Nhất thiết phải như vậy” Lệ Khuynh Thành nói: “Phiền Uông lão hãy ra ngoài thông báo với người bệnh một tiếng: số lượng mười người khám chữa bệnh từ thiện hôm nay đã đủ. Mời mọi người ngày mai hãy tới”.
“Được” Lão Uông trở lời sau đó ông ta quay người ra ngoài thông báo.
Sau khi hàng người bên ngoài nghe thấy tin đó lập tức trở nên rất hỗn loạn..