Có phúc mà không hưởng, quá hạn thì chẳng còn giá trị gì nữa. Trên đường đến, Tần Lạc vô cùng lo lắng, chỉ sợ Lý Đằng Huy giữa đường gặp chuyện bất trắc, vì vậy mà không kịp hưởng thụ cái uy phong của việc đưa đón từ máy bay chuyên dụng.
Thế nên, lúc quay về, Tần Lạc đã kéo Lý Đằng Huy lên máy bay cùng, chuẩn bị thử nghiệm cái cảm giác này một chút, còn xe của Lý Đằng Huy lái đến đây thì đã được người tiếp ứng ở bên Tô Hàng phụ trách lái về cho.
Sau khi đến Yến Kinh, thì bọn họ không vào trong thành phố ngay mà đến thẳng đài Đồng Tước của Bạch Tàn Phổ.
Dù gì thì Tần Tung Hoành cũng đã biết rõ việc này, sự thực về chuyện Lý Đằng Huy phản bội cũng đã ngã ngũ, mọi người cứ thẳng thắn đem sự thật đưa ra ngoài ánh sáng luôn cho rồi.
Vì khi còn ở trên máy bay Tần Lạc đã nói chuyện với bọn họ hết rồi, nên đợi đến khi họ đến nơi thì Văn Nhân Mục Nguyệt, Bạch Phá Cục, Bạch Tàn Phổ đều đã đứng đó chờ nghênh đón rồi.
Thấy Tần Lạc và Lý Đằng Huy đi đến, Bạch Phá Cục lập tức bước lên trước nghênh đón, vỗ mạnh vào vai Lý Đằng Huy vài cái rồi nói: “Chuyện của anh tôi đã biết cả rồi, không ngờ Tần Tung Hoành lại ra tay nhanh chóng đến vậy. Cái này cũng là do lỗi của chúng tôi, công tác bí mật của chúng tôi làm không được tốt cho lắm, làm cho anh ta đã phát giác được từ sớm, và cũng là do chúng tôi suy nghĩ chưa được chu toàn, không đưa người nhà anh đến một nơi an toàn tuyệt đối______”
“Cái này không thể trách anh được.” Lý Đằng Huy khách sáo nói. “Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không ngờ anh ta lại ra tay nhanh đến vậy.”
“Có biết lỗ hổng ở đâu không?” Bạch Phá Cục suy nghĩ hỏi.
“Có thể là do vợ của tôi đã nghi ngờ.” Lý Đằng Huy thẳng thắn nói. “Cô ấy và Tần gia quan hệ rất tốt, lúc nào cũng nghĩ cho Tần gia nhất. Tối qua chúng tôi xảy ra xung đột, đến sáng nay tôi đi làm thì phát hiện ra có người đi theo. Tôi sợ nếu về phòng làm việc thì sẽ bị bọn họ giam lỏng, vì vậy mà sau khi lên đến đường cao tốc thì quay đầu chạy về phía Tô Hàng, cũng may mà có Tần Lạc dùng máy bay đến cứu, nếu không thì lành ít dữ nhiều.” T
Trong khi nói những lời này thì Lý Đằng Huy quay ra nhìn Tần Lạc đầy vẻ cảm kích.
Bạch Phá Cục cũng đưa mắt về phía Tần Lạc, cười nói: “Tần Lạc , anh lại làm được một việc lớn rồi đó. Tôi đã nói rồi mà, anh trước giờ đều không bao giờ làm cho chúng tôi thất vọng.”
“Việc nên làm mà.” Tần Lạc nói. “Tôi kéo anh ấy về đây, vì vậy mà cũng nên chịu trách nhiệm về sự an toàn của anh ấy một chút. Người nhà của anh ấy bị người ta bắt cóc đã làm cho tôi áy náy lắm rồi.”
“Đúng đấy.” Bạch Phá Cục gật đầu nói tiếp: “Đằng Huy, anh không phải lo đâu, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu vợ và con gái của anh ra.”
“Cảm ơn anh.” Lý Đằng Huy cảm kích nói.
“Không cần phải khách sáo như thế, mấy ngày này anh cứ ở đây, ăn uống chơi hay đồ dùng gì đều có cả, anh có cần gì thì cứ nói. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì giúp chúng tôi xây dựng phòng nghiên cứu. Lấy cái thành công đó của mình mà cho Tần Tung Hoành một cái bạt tai. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm anh phải thất vọng đâu, cũng sẽ không làm cho những hy sinh của anh bỏ ra một cách vô nghĩa.”
“Tôi biết phải làm thế nào mà.” Lý Đằng Huy gật đầu nói.
Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen bước tới, anh ta dừng lại ở trước mặt Bạch Tàn Phổ thấp giọng báo cáo cái gì đó.
Khuôn mặt tươi cười của Bạch Tàn Phổ bỗng nhiên sa sầm xuống, nói với Bạch Phá Cục: “Tần Tung Hoành đến rồi.”
“Ồ?” Bạch Phá Cục sững người lại một lúc, sau đó cười nói: “Qủa là một người khách hiếm. Cái mũi anh ta cũng thính thật, tìm được đến cả đây. Mau mời anh ta vào đây đi.”
Bạch Tàn Phổ vẫy vẫy tay với người đàn ông mặc vest đen, sau đó người đàn ông liền rời đi.
Bạch Phá Cục nhìn Lý Đằng Huy, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sự việc đã đến mức này thì chúng ta cũng đã trở thành những người cùng trên một con thuyền lênh đênh trên biển. Chỉ có cách đoàn kết lại, mới có thể tìm được con đường sống.”
“Đại thiếu gia, tôi hiểu rồi.” Lý Đằng Huy vội vàng nói. “Tôi sẽ không quay đầu lại đâu, tôi biết hậu quả của việc làm đó.”
“Là tôi đã khinh thường rồi.” Bạch Phá Cục nhếch mép cười nói: “Anh là một nhà vật lý ưu tú của nước Trung Quốc chúng ta. Cái đầu của anh tốt hơn chúng tôi rất nhiều.”
“Ồ, không có như vậy đâu.” Lý Đằng Huy phất tay liên tục phủ nhận, tầm mắt dán chặt lấy đầu con đường dẫn vào trong này.
Gặp lại ông chủ cũ của mình ở trong một hoàn cảnh và một địa điểm như thế này, về sau còn phải đối mặt với nhau với thân phận là hai kẻ thù địch, trong lòng giờ đây có cảm nhận thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu hơn ai hết.
Hoặc ít hoặc nhiều, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng không yên.
Người đàn ông đó là Trí công tử Tần Tung Hoành đó. Anh ta không tàn nhẫn, nhưng____thủ đoạn của anh ta không hề nhân từ chút nào.
Nói vài câu hỏi han xã giao xong, Tần Tung Hoành với bộ vest dạ màu xám bước vào dưới sự dẫn dắt của nhân viên làm việc trong này. Hắn không đem theo rất nhiều vệ sĩ mà chỉ có một mình Điền Loa mà thôi.
Trên mặt hắn không hề có chút biểu cảm của sự giận dữ hay thất bại nào cả, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng còn nở một nụ cười không hề khó coi chút nào nữa.
Hắn bước nhanh về phía này, cười nói: “Tôi cũng nghĩ là mấy người chắc là đến đây, vì vậy mà đã không mời mà tới. Không làm phiền các vị đó chứ?”
“Ồ, không.” Bạch Phá Cục bước lên trước hai bước nghênh đón, nói: “Lần này, nhân tài coi như đã đến đông đủ, nếu anh mà không đến thì cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Tần Tung Hoành cười nói: “Nếu đã như thế thì sao không sớm gọi điện thoại cho tôi biết trước?”
“Sợ là anh bận bịu quá không có thời gian.” Bạch Phá Cục nói.
“Công việc có bận bịu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ qua việc tụ họp cùng bạn bè chứ. Lao động và vui chơi luôn đi đôi với nhau mà. Lần sau có những cuộc tụ họp như thế này thì nhất định là không được quên thông báo cho tôi đâu đấy.”
“Nhất định rồi.” Bạch Phá Cục nhận lời nói.
Hai người vừa nhìn thấy nhau đã tặng nhau những lời nói sắc bén đầy hàm ý, không ai nhắc tới việc Lý Đằng Huy đổi chỗ làm việc cả. Cứ như là bọn họ không quen người này vậy.
Lý Đằng Huy đứng ở đó với vẻ mặt ngượng ngùng, không ngừng xoa xoa tay vào nhau, chỉ muốn có cái lỗ nào để mà chui luôn xuống đó cho rồi.
Cho đến lúc này đây, ánh mắt của Tần Tunh Hoành mới chuyển sang phía Lý Đằng Huy, nói: “Đằng Huy, không quay về nữa phải không?”
“Tôi____” Lý Đằng Huy muốn nói nhưng vừa định nói ra thì lại không thể nói được nữa. Hắn cảm thấy giờ đây mình có nói gì thì cũng là sai.
“Một người đàn ông khi đã quyết định điều gì thì không nên hối hận, có thể anh thấy làm như vậy sẽ thích hợp với anh hơn. Không sao đâu.” Tần Tung Hoành an ủi nói.
“Đại thiếu gia, xin lỗi cậu!” Lý Đằng Huy áy náy nói.
Tần Tung Hoành cười nói: “Khi đến đây, người nhà của anh bảo tôi hỏi thăm sức khỏe của anh.”
Khuôn mặt của Lý Đằng Huy bỗng nhiên trở nên lo lắng lạ thường. Cái chữ ‘người nhà’ này rộng quá.
Bao gồm ông nội của hắn ở trại an dưỡng, cha hắn, người tình Trương Mẫn và hai cô con gái song sinh Hy Dung và Hy Vũ của hắn_____Bọn họ đều ở trong tay của Tần Tung Hoành rồi sao?
“Xin đừng làm hại bọn họ.” Lý Đằng Huy đau khổ nói. “Việc này không liên quan gì đến bọn họ cả. Tất cả đều là lỗi của tôi.”
“Tôi sao có thể làm hại bọn họ được cơ chứ?” Tần Tung Hoành cười hê hê nói. “Được rồi, tôi cũng chỉ đến đây xem xem thế nào thôi. Mọi người chắc vẫn còn việc quan trọng phải bàn, tôi không làm phiền nữa. Cáo từ!”
Nói xong, Tần Tung Hoành quay người rời đi, không một chút nấn ná dài dòng, cũng không ồn ào ầm ĩ.
Trên cái thế giới này, còn có người nào phong độ đầy mình như hắn không?
Điền Loa nhìn Tần Lạc cười cười, sau đó quay ra nhìn Đại Đầu rồi giơ ngón giữa lên trước mặt cậu ta rồi mới chịu đi theo sau Tần Tung Hoành rời đi.
“Đúng là một nhân vật thấu tình đạt lý.” Bạch Phá Cục cười nói. “Còn biết cả việc chúng ta còn có việc hệ trọng cần bàn nữa.”
Văn Nhân Mục Nguyệt ngầm hiểu ý, liền hỏi: “Mấy người suy nghĩ thế nào rồi?”
“Chúng tôi chấp nhận ý kiến của em. Hai bên mỗi bên bỏ ra sáu tỷ vào tài khoản chung chuyên dụng.” Bạch Phá Cục nói tiếp: “Trừ đi nửa số cổ phần cho Lý Đằng Huy, chỗ còn lại thì phân đều ra.”
“Được, tôi đã đem hợp đồng đến đây.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. “Tính từ ngày ký kết hợp đồng thì trong vòng ba ngày tiền sẽ có ở trong tài khoản. Nếu không thì sẽ hủy tư cách nhập cổ đông.”
“Không vấn đề gì.” Bạch Phá Cục hào phóng nói. “Bạch gia chúng tôi sẽ đánh cuộc với mấy người lần này. Nếu mà thắng thì chúng tôi còn có thể suôn sẻ khoảng trăm năm, còn nếu mà thua thì sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Bạch Tàn Phổ cau mày lại, nhưng từ đầu đến cuối không nói câu gì.
Hôm nay không phải là một ngày trọng đại gì, lại càng không phải là ngày lễ ngày tết gì hết, thậm chí còn không phải chủ nhật nữa.
Đối với người dân bình thường mà nói, thì nếu có việc gì khiến cho họ cảm thấy kinh ngạc hoặc ghi nhớ mãi, thì đó chính là chuyện nổ súng từ trên không ở trên đường cao tốc Tô Hàng.
Nhưng ngày hôm nay cũng là một ngày đáng để ghi nhớ, vì ngày hôm nay một số người sẽ làm thay đổi bố cục nền kinh tế Trung Quốc trong vòng vài chục năm, thậm chí lên đến cả trăm năm.
Hai người Bạch Phá Cục và Văn Nhân Mục Nguyệt sau khi ký tên và đóng dấu của công ty và dấu riêng của mình vào giấy thì đứng sang một bên chứng kiến tất cả những sự việc vừa xảy ra. Tần Lạc thì đột nhiên mở miệng cười lớn.
“Cười cái gì?” Bạch Tàn Phổ cũng cười theo, nhưng lại lên tiếng hỏi.
“Ngày sau ba đại gia tộc của Yến Kinh sau này chỉ còn hai nhà rồi.” Tần Lạc nói.
“Đúng vậy.” Bạch Tàn Phổ gật đầu nói. “Hơn nữa gia tộc bị loại trừ mang họ Tần.
Mọi người nói xem ngày sau người ta gặp tôi liệu người ta có gọi tôi là Tần đại thiếu gia không nhỉ?”
“Tôi thấy Hương Soái thích hợp với cậu hơn đó.” Bạch Tàn Phổ nghiêm túc nói. “Phụ nữ ở bên cạnh cậu đủ nhiều, lại rất cao quý. Ở cái đất Yến Kinh này có không ít phong lưu tài tử, về mặt số lượng thì vượt xa cậu, nhưng về mặt chất lượng thì____quả là kém hơn nhiều.”
“Thì ra là ông cũng nghe qua cái biệt hiệu này à.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Tần Hương Soái, ngày sau cái danh hiệu này sẽ vang dội khắp Yến Kinh.” Bạch Tàn Phổ nói.
Trên đường về, Tần Lạc ngồi trên chiếc xe Roll Royce hào nhoáng của Văn Nhân Mục Nguyệt, còn trợ lý Qủa Vương của Văn Nhân Mục Nguyệt thì ngồi ở chiếc xe vệ sĩ đi đằng sau.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngả đầu vào vai Tần Lạc như một cô gái bé nhỏ, nói: “Những việc về sau em sẽ giao cho Văn Nhân Chiếu xử lý, có Qủa Vương chỉ dẫn cho, chắc cậu ấy sẽ không phạm phải sai lầm gì đâu.”
“Thế còn em?” Tần Lạc hỏi.
“Anh ngày trước đã nói là sẽ đưa em đi khắp đây đó như Thái Sơn, Vân Điền,Tam Á...xem gấu trúc, ngắm cảnh núi non sông nước mà.” Văn Nhân Mục Nguyệt thấp giọng nói.
“Anh đồng ý đi nhiều nơi vậy sao?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi lại. Lúc đó hắn cũng chỉ là thuận miệng mà nói ra vậy thôi, vì nghĩ Văn Nhân Mục Nguyệt thì làm gì có thời gian mà đi, ai ngờ nàng lại tưởng thật sao?
Văn Nhân Mục Nguyệt ngước mắt lên nhìn Tần Lạc, hỏi: “Nói như vậy có nghĩa là những lời nói ngày trước đều là lừa em sao?”
“Ồ không.” Tần Lạc vội vàng giải thích. “Những lời anh nói đều là sự thật. Em muốn đi đâu thì sẽ đi đó.”
Thà trêu chọc kẻ tiểu nhân, chứ chớ lừa gạt phụ nữ.
Phụ nữ sẽ không làm cho bạn chết, mà sẽ cho bạn sống không bằng chết.