Đây là lần thứ hai Tần Lạc đến Đồng Tước Đài. Lần trước đã cách đây một năm rồi. Trong mắt của một số người, hắn xác thực là một nam nhân tốt không trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đương nhiên, những người biết nội tình đều biết hắn chỉ không đến các quán bar hay các hội quán mà thôi. Tính từ khi hắn còn bé ở Dương thành, ngoài thẻ thư viện ra, cho đến giờ hắn cũng không có bất cứ thẻ hội viên của một câu lạc bộ nào cả.
Từ xưa anh hùng sánh với mỹ nhân. Tần Lạc bị người khác cho là anh hùng, ít nhất thì tự hắn cũng cho rằng như vậy. Nhưng, thế gian này có bao nhiêu phụ nữ có thể đạt được hai chữ 'mỹ nhân' chứ?
Lần đầu tiên tới đây là vì Tôn Nhân Diệu bị hãm hại dẫn đến phát sinh xung đột với người đứng đầu Đồng Tước Đài là Bạch Tàn Phổ. Sau khi Tần Lạc nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới. Lúc đó, bên cạnh hắn còn có Vương Cửu Cửu. Cũng vì có Vương Cửu Cửu đi cùng, hắn mới có thể tiến vào cửa lớn đầy thủ vệ sâm nghiêm nhất định cần có thẻ hội viên mới có thể vào này.
Không ngờ, lần thứ hai đến đây lại đi cùng Tôn Nhân Diệu. Lúc Tôn Nhân Diệu rút từ trong túi ra thẻ hội viên cấp cao nhất màu tử kim ra làm thủ vệ vô cùng trịnh trọng cúi đầu hành lễ, trong lòng Tần Lạc cảm thấy cổ quái.
Trên thế giới này quả nhiên không có cừu hận vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu. Lúc ấy Tôn Nhân Diệu và Bạch Tàn Phổ đối đầu găng như vậy, trong nháy mắt lại trở thành bằng hữu?
Có lẽ, điều này đối với Tần Lạc mà nói thì rất khó mà làm được. Trong mắt hắn, yêu là yêu, hận là hận. Cho nên, hắn chỉ có thể là anh hùng, mà không có khả năng trở thành kiêu hùng.
Như cảm giác được vẻ mặt khác thường của Tần Lạc, Tôn Nhân Diệu chủ động giải thích: "Tất cả mọi người đều là nhân vật trên một ván cờ, không cần phải vì một người phụ nữ mà gây ra xung đột. Huống hồ tôi là người bị hãm hại, nếu như chúng ta cố chấp là địch, không phải là để cho người núp trong bóng tối hưởng lợi?"
"Không cần giải thích." Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tôi không làm được điều này, nhưng không ngại người khác có thể làm được. Lòng của cậu tốt hơn tôi nhiều."
"Dứt bỏ thành kiến thì không nói làm gì, Bạch Tàn Phổ là loại hình nam nhân ta thưởng thức. Hơn nữa, thế lực của hắn ở Yên Kinh thâm căn cố đế, có việc tôi vẫn cần nhờ hắn." Tôn Nhân Diệu ánh mắt thâm trầm nói, chỉ có lúc này, vẻ ngoài tuấn tú của hắn mới có thể so sánh được với Lâm Chí Linh, mà coi hắn là một bằng hữu đáng tin cậy, một nam nhi hiểu được mưu lược tranh đoạt. "Lúc hắn phái người đưa tới thẻ hội viên cao nhất của Đồng Tước Đài, tôi đã nhận thiện ý hắn biểu đạt."
Ánh mắt Tần Lạc nhìn Tôn Nhân Diệu đầy quỷ dị, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ rất hoang đường.
Tôn Nhân Diệu rất mẫn cảm nhíu mày, nói: "Gần như thiện ý. tôi còn thích phụ nữ."
"Tôi không có ý này." Tần Lạc vội vàng phủ nhận: "Nhân Diệu, tôi tin tưởng cậu. Cho nên cậu tự do kết giao bằng hữu, không phải sợ tôi hiểu lầm."
"Quan hệ của tôi với hắn và tôi với anh khác nhau." Tôn Nhân Diệu nói như hứa hẹn.
"..."
Tần Lạc có chút không trấn định. Lời này sao lại nghe quái dị đến thế?
Tựa như một nam nhân nói với một nữ nhân. Quan hệ của tôi với Lưu Nhược Anh không giống quan hệ của tôi với anh, tôi yêu anh nhiều hơn...
Đồng Tước Đài không chỉ là một câu lạc bộ vui chơi hưởng thụ, lại còn cung cấp biệt thự quán rượu, phòng nghỉ cho khách đến nghỉ ngơi.
Xe chạy thẳng vào trong, đến biệt thự phía sau Đồng Tước Đài mới dừng lại.
Có người mặc áo đen chạy tới mở cửa, sau đó Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu mới nhấc chân đi ra.
"Có bằng hữu từ phương xa tới, thất kính, thất kính." Bạch Tàn Phổ hiển nhiên đã biết Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu tới, đang từ trên biệt thự đi xuống, tự mình đi tới nghênh đón.
Mày rậm mắt to, đường nét thô cuồng, so với lần trước có một ít tóc dài quá che mất nửa hai mắt, mặc một bộ vest đen, sơmi bên trong màu trắng, như là cán bộ lãnh đạo cao cấp trong các cơ quan.
Nam nhân của Bạch gia lớn lên rất khó coi, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. Giống như Tôn Hồng Lôi và Nhậm Đạt Hoa, bọn họ dù đứng trước một đám đông cũng không hề thua kém chút nào.
Có những người có khí thế, không liên quan gì đến dung mạo mà liên hệ chặt chẽ với khí chất.
"Không tính là xa." Tần Lạc vừa cười vừa nói, bắt tay Bạch Tàn Phổ. Ít nhất về lễ nghĩa hắn cũng phải giữ thể diện cho Bạch Tàn Phổ. Cũng không thể quá mức đến vươn tay tát vào khuôn mặt đang cười được. Hơn nữa, lần trước là hắn đánh vỡ đầu người ta chứ có phải bị người ta đánh đâu.
"Cái mà tôi nói không phải là khoảng cách." Lời lẽ của Bạch Tàn Phổ sắc bén.
Điều này làm cho Tần Lạc có ảo giác, có vẻ như đứng trước mặt hắn không chỉ là là anh họ của Cuồng Nhân Bạch Phá Cục, Bạch Tàn Phổ mà còn là một nam nhân cuồng vọng và cơ trí. Lời nói của hắn đầy tính công kích nhưng lại rất có đạo lý, luôn không để cho người khác phản bác. Mà với hiểu biết của Tần Lạc về Bạch Tàn Phổ thì kẻ này có lẽ phải coi là kẻ điên mới đúng - so với ngoại hiệu của hắn thì thực là hợp.
Trong lòng Tần Lạc vừa nghĩ vậy, Bạch Tàn Phổ liền lộ ra bản tính: "Tôi không phải là kẻ chỉ chịu thiệt, anh có thể ra ngoài tìm hiểu. Bạch Tàn Phổ tôi đã bao giờ bị người khác đánh vỡ đầu chứ? Nếu không phải là có quan hệ với Tôn Nhân Diệu, tôi cũng không vui vẻ gì để anh vào Đồng Tước Đài. Đương nhiên, nếu như không có Tôn Nhân Diệu dẫn đường, chắc anh cũng sẽ không tới."
"Đây mới chính là Bạch Tàn Phổ." Tần Lạc thầm nghĩ.
"Tôi cũng không phải người thù dai." Tần Lạc nói thẳng: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, tôi cũng không để trong lòng."
"Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Tiểu nhân báo thù, trăm năm không muộn." Bạch Tàn Phổ nói: "Tôi là tiểu nhân. Tôi thù rất dai, người đắc tội với tôi, tôi sẽ nhớ hắn cả đời."
Ngừng lại một chút, thấy vẻ mặt của Tần Lạc không có gì vui vẻ, Bạch Tàn Phổ cười lớn: "Đương nhiên, người tôi nói không phải là anh, chỉ là muốn cho anh hiểu rõ tính cách của tôi. Tôi nghĩ, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ làm bằng hữu?"
"Tôi không dễ kết giao bằng hữu." Tần Lạc híp mắt cười.
Bạch Tàn Phổ sắc mặt đại biến, đang lúc muốn nói chuyện, Tần Lạc đã nói trước: "Đương nhiên, nếu như anh có đủ thành ý, tôi tất nhiên rất mừng được trở thành bằng hữu của Bạch đại ca."
Hai người ánh mắt chạm nhau, sau đó một người cười lớn, một người lại cười nhạt.
"Bạch đại ca tìm tôi muốn kết giao bằng hữu?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.
"Kết giao bằng hữu là tất nhiên. Bất quá, tạm thời tôi chưa thể mời Tần huynh đệ vào nhà uống rượu nói chuyện được. Tôi dẫn mọi người đi xem thứ này." Bạch Tàn Phổ mời Tần Lạc.
"Một thứ?" Tần Lạc hỏi.
"Một người." Bạch Tàn Phổ lập tức sửa lại.
Men theo biệt thự đi vào vườn sau, chỗ này sớm đã có người đứng canh. Thấy Bạch Tàn Phổ đi tới, hai người mặc đồ đen vội mở cửa sắt.
Bước vào trong cổng, đập vào mắt là một mảnh rừng hoang vu. Nhưng, một con đường mòn nối thẳng đến chỗ sâu trong rừng rậm.
Đi thêm khoảng hai phút, phát hiện ra phía trước có một hang động.
Giữa khu rừng, có một khu vườn nhỏ do lan can gỗ bao quanh. Bạch Tàn Phổ dẫn đầu đi vào trong tiểu viện, đẩy một gian cửa gỗ ra. Trước mắt mọi người là một thi hài phụ nữ nằm trên giường gỗ.
Người này tướng mạo thanh tú, màu da tím đen. Theo suy đoán của Tần Lạc, đâu không phải là tình trạng tự nhiên của người chết. Hẳn là đã trúng độc trước khi chết.
Cô ta tóc rối tung, trên người mặc một bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ cổ quái. Trên cổ có rất nhiều vòng bạc, ngay cả trên mũi và lỗ tai cũng có không ít lỗ.
Khiến người khác nghi hoặc là, hai tay cô ta còn nguyên, nhưng mười đầu ngón tay lại đều bị chặt đứt. Chỗ đứt vẫn còn loang lổ máu, chắc rằng cô gái này trước khi chết đã bị tra tấn vô cùng tàn khốc.
Tần Lạc nhìn thấy thi thể này đã nhận ra, nhưng vẫn giả bộ không biết hỏi: "Cô ta là ai? Đưa chúng tôi tới đây làm gì?"
"Cô ta chính là người hạ cổ." Bạch Tàn Phổ nói.
"Làm sao biết được?"
"Trước khi các anh đến, tôi đã nhờ chuyên gia đến xem. Quần áo trang phục và những hình xăm trên người đều chứng minh cô ta đến từ Miêu Cương." Bạch Tàn Phổ nói.
"Điều này không thể chứng minh được gì." Tần Lạc nói: "Phụ nữ đến từ Miêu Cương trên đất Yến Kinh rộng lớn này không một ngàn thì cũng tám trăm. Anh thế nào có thể khẳng định đây chính là người hạ cổ?"
"Dù bên ngoài có đồn Miêu Cương rất nhiều cổ bà, nhưng không phải ai cũng hiểu được cách dưỡng cổ. Hơn nữa, đại đa số mọi người đều rất căm ghét..."
Bạch Tàn Phổ ngoắc tay về phía một người đàn ông khoác áo trắng. Người này lập tức hiểu ý, lập tức vén quần áo của cô gái này lên.
Ánh mắt Tần Lạc lập tức tập trung trên ngực cô ta, đồng tử đột nhiên co lại.
Không phải vì bộ ngực này lớn hay đẹp thế nào, cũng không phải vì làn da trắng nõn... Mà vì gần tim cô ta có một lỗ hổng.
Lỗ hổng này không phải do súng hay dao đâm thủng, cũng không phải do thứ gì đó sắc bén gây nên. Miệng lỗ không bằng phẳng, mà có dấu vết rách, như là có loài trùng nào đó xé rách chui ra. Vì da có tính dai, nếu chỉ đục ra thì không ra được nên mới xé rách vết thương.
"Trùng cổ?" Tần Lạc không xác định hỏi. Hắn chỉ nghe nói thế gian có loài vật hung ác này, nhưng không ngờ rằng nó thực sự tồn tại. Hơn nữa cư nhiên có người dù nó trên cơ thể người khác.
Trong lòng Tần Lạc không ngừng run rẩy. Không phải rét lạnh mà là sợ hãi.
Nếu có người nắm giữ thủ pháp giết người như vậy, thực sự là rất kinh khủng. Hơn nữa phương thức hạ cổ vô cùng cổ quái, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Ngay cả Văn Nhân Mục Nguyệt được bảo vệ tầng lớp như nguyên thủ quốc gia mà còn bị bọn họ rắp tâm hạ độc, huống chi người khác không ai bảo vệ.
Nghĩ đến mấy người Lâm Hoán Khê, Lâm Thanh Nguyên, Bối Bối có khả năng bị uy hiếp, trong lòng Tần Lạc đột nhiên tràn đầy tức giận.
Kẻ này đáng chết!
"Anh lại xem cái này chút... Đây..." Bạch Tàn Phổ lại nói. Thế là, có người đưa tới một cái hộp bằng đồng.