Răng rắc!
Hình ảnh trên màn hình vụt tắt, chỉ còn lại sóng nhiễu trắng xoá. Phía bên kia Hoàng Đế đã đánh nát video giám sát và hệ thống điều khiển.
Cho đến lúc này, đám người trong lâu đài cô mới có cơ hội thở dốc.
Bốp.
Một nam nhân đầu trọc nặng nề đập bàn rống to nói: "Khiêu khích. Đây là sự khiêu khích trần trụi".
Tuy nhiên không ai đáp lại sự phẫn nộ của hắn, ai nấy vẻ mặt đau thương ngồi yên tại vị trí cúi đầu khôngnói gì.
"Nói đi, nói đi chứ", lão nhân ngồi ở ghế chủ vị trầm giọng nói hai câu rồi kịch liệt ho khan. Hiển nhiên, thân thể của lão rất không thoải mái.
"Lão sư, uống một chút thuốc đi", một nữ nhân trung niên ngồi cạnh lão khuyên nhủ.
Lão nhân khoát tay nói: "Làm dược nhân ai còn nguyện ý uống thuốc?"
"Tiên sinh. Căn cứ Sri Lanka bị hủy, hơn nữa hắn còn cố ý giết sạch người của chúng ta. Đây là chiến tranh". Một nam nhân tóc quăn ngồi ở chính giữa nói: "Tôi để nghị cần có chế tài đối với Hoàng Đế".
Lão nhân ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Lí Bì, cậu nói cho tôi biết, cần phải chế tài thế nào?"
"Chúng ta cần phải..." nam nhân tên là Lí Bì kia suy nghĩ một lát rồi chán nản nói: "Chúng ta cần phải đưa ra kháng nghị nghiêm khắc".
Xác thực, đối mặt với đối thủ cường đại như Hoàng Đế bọn hắn thật sự là không biết nên làm thế nào.
Đánh cũng đánh không lại. Phải biết rằng, Hoàng Đế là nhân vật cường đại nhất Âu Châu. Cho dù có những sát thủ muốn tiền không cần mạng nhưng riêng vụ này cũng sẽ không tiếp nhận.
Sát thủ thích tiền nhưng đó là bọn hắn thích sử dụng tiền. Có tiền mà mất mạng chuyện như vậy ai cũng không muốn làm.
Mắng ư? Đó là biểu hiện của kẻ yếu, đối với Hoàng Đế mà nói cái đó không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ngược lại sẽ làm cho gia hỏa tự cao tự đại này xem thường.
Âm mưu quỷ kế ư, bọn hắn vừa thử qua rồi và đã vừa nhận lấy hậu quả xấu.
"Kháng nghị thì làm được cái gì?", có người phản bác nói: "Chúng ta phải trả thù. Chúng ta phải phản kích".
"Nhất định phải cho hắn một chút giáo huấn. Các người nhìn hắn vừa rồi đã giễu cợt chúng ta"
"Tìm sát thủ đi. Chỉ cần chúng ta chịu xuất tiền ra, chẳng lẽ toàn bộ thế giới không có một sát thủ nào nguyện ý đối phó với hắn sao?"
Lão nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. thanh âm không lớn nhưng hiện trường đang la hét ầm ĩ thoáng cái đã an tĩnh lại.
"Lí Bì nói rất đúng". Lão nhân nói: "Chúng ta cần hướng về Hoàng Đế đưa ra kháng nghị nghiêm khắc".
"Kháng nghị thì làm được cái gì? Chuyện này cử như vậy là xong sao?"
"Hy vọng có thể như vậy". Lão nhân nói: "Hoàng Đế giết nhiều người như vậy, cơn giận cũng có thế tiêu tan bớt đi rồi?"
"..."
Lão nhân nhìn khắp bốn phía rồi khe khẽ thở dài nói: "Trước kia người từng tiếp xúc với Hoàng Đế chỉ có Violet, hiện tại bà ấy đã mất rồi, nay chuyện này do Lí Bì lo đi. Cố gắng hết sức biểu đạt thành ý hợp tác, thái độ nên khiêm tốn một chút. Chúng ta không cần phải đi tranh khí với một gia hoả chỉ biết sử dụng nắm đấm, làm như vậy chính là dùng sở đoản của chúng ta đi công kích sở trường của đối phương".
"Dạ, tôi nhất định sẽ làm tốt". Lí Bì đứng người lên nói.
Lão nhân có chút mệt mỏi nhẹ gật đầu nói: "Violet tự sát, Mang Phổ cắn thuốc độc tự vẫn, tình hình ở Trung Quốc khẩn cấp, cấp trên của chúng ta đã rất không bình tĩnh rồi. Dù sao, lần trước chúng ta tổn thất thảm trọng làm bọn họ mất hết mặt mũi. Nếu như lần này chúng ta không lấy được một chút thành quả thì chỉ sợ Phòng thí nghiệm này phải giải tán thôi".
Hắn nhìn khắp bốn phía rồi cố gắng đứng lên nói: "Tôi đã làm việc tại đây cả đời. Đây không phải là kết quả tôi muốn, các nữ sĩ, các tiên sinh, tôi hi vọng mọi người có thế hiểu được cảm xúc của tôi giờ khắc này. Phòng thí nghiệm úc, nó đã sừng sững bách niên, là một tồn tại kiêu ngạo. Các vị đang ngồi đây đều có trách nhiệm tiếp tục duy trì sự kiêu ngạo này".
Rầm rầm
Toàn trường đứng dậy.
Lão nhân nhìn thái độ của mọi người mà phi thường hài lòng, hắn vừa cười vừa nói: "Chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội. Một nhân vật cấp năm sao của chúng ta đã đến Trung Quốc mấy năm trước. Tôi nghĩ, hắn sẽ mang đến cho chúng ta vận may đấy".
"Phu nhân. Đây là giáo sư Hull Heath. Đây bác sĩ Kerin, đây là bác sĩ Brecht và Khiva đến từ Mỹ, bọn họ đều là bác sĩ cao cấp nhất thế giới" Dương Phụ đứng cạnh Lạc Sân giới thiệu mấy vị chuyên gia mới đến.
Lạc Sân bắt tay từng người chào hỏi, Anh ngữ của bà rất chuẩn và lưu loát, có thể nói chuyện cùng bọn họ thoải mái.
Đợi đến lúc hai bên quen thuộc lẫn nhau, Dương Phụ lại giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Phu nhân, đã đến giờ giải phẫu rồi". Lạc Sân gật đầu rồi cúi đầu nhìn mấy vị bác sĩ. Tuy bà không nói gì nhưng thái độ đã biểu đạt vô cùng rõ ràng rồi.
Các thầy thuốc liên tục né tránh, không ai thật sự nguyện ý tiếp nhận cái cúi đầu của bà mẹ đáng thương này.
Đám thầy thuốc thay quần áo xong thì đi vào phòng bệnh, cửa phòng đóng lại, đèn giải phẫu cũng bật sáng.
Mặc dù giải phẫu vừa mới bắt đầu nhưng Lạc Sân vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Bà ta nắm chặt tay đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh, vô luận như thế nào cũng không thể bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Phu nhân, không cần lo lắng đâu. Bọn họ đều là bác sĩ chỉnh hình tốt nhất thế giới, nhất định có thể chữa khỏi cho Thiên Trọng đại ca". Dương Phụ đi theo sau Lạc Sân ôn nhu an ủi. Nói thật, nếu như không phải là đã biết thúc thúc hắn coi trọng nữ nhân này thì hắn muốn chơi đùa một chút.
Nữ nhân thành thục toàn thân chín mọng này quá hấp dẫn, thậm chí cả buổi tối hắn đều mơ mộng đem bà ta thành nhân vật nữ chính trong cuộc truy hoan.
"Hi vọng là như thế". Lạc Sân mỉm cười gật đầu nói: "Nhưng tôi vẫn không hết lo lắng".
"Cháu có thể hiểu được tâm tình của cô". Dương Phụ nói: "Nếu như bọn họ đều trị không khỏi cho Thiên Trọng đại ca, đoán chừng..., bất quá loại chuyện này nhất định sẽ không xảy ra. Cháu đã xem qua tư liệu của bọn họ, bọn họ đã từng chữa trị thành công nhiều ca còn nặng hơn so với Thiên Trọng đại ca bây giờ."
Lạc Sân gật đầu đi tới chỗ cửa muốn xem thứ gì đó nhưng đại môn đóng kín, vách tường lại dày nên không thề nhìn thấy tình huống bên trong, thật sự là làm cho lòng người lo lắng.
Một phút đồng hồ, hai phút, năm phút đồng hồ
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Sân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Bà hi vọng cửa phòng giải phẫu có thể nhanh chóng mở ra, bà lại hi vọng cửa phòng giải phẫu thật lâu nữa mới mở ra.
Nếu cửa Phòng giải phẫu lập tức mở ra, bà có thể rất nhanh biết rõ kết quả nhưng cái này chứng tỏ các thầy thuốc cũng không có biện pháp chữa cho Hoàng Thiên Trọng.
Nếu như phòng giải phẫu thật lâu mới mở ra thì lại khiến bà chờ đợi trong lo lắng nhưng lại chứng tỏ các chuyên gia đang làm giải phẫu cho Hoàng Thiên Trọng.
Nửa giờ sau, cửa Phòng giải phẫu đã mở ra rồi. Một khoảng thời gian không tính là ngắn mà cũng không phải là dài.
Lạc Sân lập tức vọt tới gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, như thế nào rồi? Giải phẫu như thế nào rồi?"
Giáo sư Hull Heath lắc đầu, thanh âm trầm trọng nói: "Phu nhân, xin lỗi. Chúng tôi đã tận lực rồi".
Nữ bác sĩ Kerin cũng là người mẹ có hai đứa con nên rất hiểu tâm tình của Lạc Sân lúc này, bà ta đi đến trước mặt Lạc Sân an ủi nói: "Thương thế của hắn rất kỳ quái. Không phải là xương cốt bị nghiền nát, nếu như là xương cốt bị nghiền nát thì chúng tôi cũng sẽ có biện pháp khiến nó khôi phục hoặc là tìm kiếm vật gì đó khác để thay thế. Xương chân của bị nát, gân cơ cũng đã mất đi tri giác, có vẻ rất xấu. Chúng tôi đã sử dụng các loại biện pháp kích thích nhưng đều không có bất kỳ phản ứng nào".
Dừng một chút lại nói tiếp: "Phu nhân. Chúng tôi còn có thề tìm kiếm thêm những biện pháp khác. Bà cũng biết đó, bác sĩ chính là như vậy. Luôn cần thử nhiều lần thì mới có thể tìm được phương pháp trị liệu tốt nhất".
"Cám ơn". Lạc Sân mỉm cười cảm ơn nói.
"Các nữ sĩ, các tiên sinh". Dương Phụ làm ra tư thế mời nói: "Trước tiên mời mọi người đi nghỉ ngơi đã. Hôm nay thật sự là quá vất vả rồi".
Đợi đến lúc đoàn chuyên gia ly khai, nụ cười trên mặt Lạc Sân lập tức biến mất, nước mắt nhịn không được nhỏ xuống. Bà tựa vào tường bởi vì khí lực toàn thân đã mất đi.
Người ta không sợ không có hi vọng, chỉ sợ là khi đã có hi vọng lại lần nữa phải thất vọng
Dương Phụ biểu lộ âm trầm đi tới mắng: "Phó Phong Tuyết thực sự không phải con người, ra tay thật sự quá ác độc, đây là hắn bức chết Thiên Trọng đại ca đây mà".
"Thù này bất cộng đái thiên". Lạc Sân cắn răng nói: "Tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Thiên Trọng".