Vương Cửu Cửu đang thầm cao hứng trong lòng vì việc giải quyết thuận lợi chuyện của Tần Lạc, không ngờ ông nàng không tới trợ giúp nàng mà lại tới quấy rối.
Điền Chân người ta đã chủ động nói ra muốn thả người vì sao ông còn muốn ra vẻ làm bộ như thế này?
Cho dù thiếu Điền Chân một món nợ ân tình thì đã sao nào? Chẳng lẽ Vương gia không tiếp nhận được sao?
Vương Cửu Cửu đang định lên tiếng thì Vương Nê Hầu đã cầm tay nàng, ánh mắt nhìn nàng cười tủm tỉm.
Lập tức Vương Cửu Cửu nhớ tới việc đồng ý với ông mình bên ngoài đại sảnh. Cho dù ông nàng có quyết định gì đi nữa thì nàng cũng không được phản đối chính vì vậy Vương Cửu Cửu đành im lặng, trầm ngâm.
Thế nhưng chính vì vậy nàng không khỏi một lần nữa trở nên căng thẳng.
Tục ngữ có câu: Quan tâm sẽ bị loạn.
Với trí tuệ của Vương Cửu Cửu, thật ra nàng rất dễ nhận ra thâm ý của ông mình nhưng chuyện lúc này nàng quan tâm nhất chính là sự an toàn tính mạng của người đàn ông nàng yêu thương nhất nên nàng không suy nghĩ một cách thấu đáo.
Nếu như nàng có thể, nàng nhất định sẽ chọn cách cứu Tần Lạc ra ngoài chứ không dùng ‘hắn’ để đánh cờ thậm chí phản công lại người khác.
Đả thương người một ngàn lần, mình tổn thất tám trăm. Mặc dù lần đấu này mình chiếm thế thượng phong nhưng Vương Cửu Cửu cũng không muốn có tổn hại gì nhưng Vương Nê Hầu lại là tay chơi cờ có hạng.
Tính toán của mình thất bại khiến Điền Chân không khỏi thấy rất ngột ngạt trong lòng. Nhưng những bực bội này không có chỗ để phát tiết. Lúc này Điền Chân thực sự chỉ muốn đẩy ngã lão già này xuống đất đánh cho một trận đáng đời để hả giận trong lòng.
Chính bản thân ông ta đã không chú ý tới thể diện, chủ động nói ra để bọn họ mang người về thế mà bọn họ còn giả bộ chính mình là ‘thánh nhân’ gì đó, còn nói chính mình chưa từng làm chuyện như thế này. Hình như khắp thiên hạ này chỉ có duy nhất mình là người ‘dùng việc công giải quyết việc tư, làm trái pháp luật’ không bằng.
Gương mặt nhiệt tình của mình bị người khác dán lên một cái mông lạnh lẽo. Sự khác biệt này ai có thể nhẫn nhịn được đây?
Bây giờ phải làm gì đây?
Lão già thất phu này không chịu phối hợp theo kịch bản. Chẳng lẽ lão còn muốn mình kêu khóc, cầu xin mang người trở về sao?
Nếu một khi như vậy thì Vương gia không thiếu nợ Điền Chân ông ta một món nợ ân tình mà chính ông ta lại thiếu nợ Vương gia một món nợ ân tình.
Hơn nữa sau này chuyện này truyền ra ngoài, ông ta còn tư cách nhìn người khác không?
Vì đánh cờ thua đơn giản là thua người chứ không thua trận. Cho dù có mạo nhận là trang hảo hán thì cơn tức này cũng không thể nào bộc phát ra ngoài.
VẻĐiền Chân cứng đơ nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại như thường. Điền Chân cười ha hả nhìn Vương Nê Hầu nói: “Vương lão là người đức độ, bội phục, bội phục. Nếu như Vương lão đã hạ lệnh cần phải thẩm vấn cẩn thận. Tôi là vãn bối không thể không nghe lệnh làm việc. Tôi sẽ nhanh chóng thông báo xuống dưới cho bọn họ nhanh chóng tiến hành thẩm vấn. Nhất định chúng tôi sẽ có câu trả lời công bằng cho Vương lão. Vương lão cứ đi về nghỉ ngơi trước, sau khi có kết quả tôi sẽ báo cáo với Vương lão trước tiên.”
“Làm phiền rồi.” Vương Nê Hầu sảng khoái xua tay nói: “Ta không quay về. Chạy tới chạy lui phiền phức lắm. Ta muốn chiếm dụng hai cái ghế của anh, mấy chén nước, không có chuyện gì chứ?”
“Điều này không sao.” Điền Chân nói với vẻ khó xử. “Nhưng Vương lão là người tôn quý, để cho ngài ngồi chờ ở chỗ này về tình về lý đều không phù hợp. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Điền Chân tôi chỉ e là mang tiếng xấu là không biết đãi khách.”
Điền Chân đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Ngọc ở sau và nói tiếp: “Vương lão, tôi cho thư ký đi thuê một phòng ở khách sạn đối diện. Lão nhân gia ngài đi sang đó nghỉ ngơi có được không?”
“Không cần phiền toái như vậy. Không cần phiền toái như vậy.” Vương Nê Hầu nói: “Ta ngồi ở đây là được rồi.”
“Vương lão, không phiền toái. Đây chính là chút lòng thành của thủ trưởng tôi. Khách sạn đó là khách sạn nội bộ của đội đốc sát. Tiện nghi bên đó tốt hơn so với bên này. Tôi đã chuẩn bị phòng rồi. Tôi dẫn Vương lão ngài sang bên đó, được không?” Hoàng Ngọc khom người cười nói với vẻ lấy lòng. Trong trường hợp này vốn không có cơ hội cho ông ta nói chuyện nhưng vì chuyện này liên quan tới việc phục vụ của ông ta nên Hoàng Ngọc mới dám dũng cảm lên tiếng.
“Không cần.” Vương Nê Hầu xua tay nói: “Điều kiện nơi này rất tốt. Năm xưa chúng ta ở thảo nguyên Tuyết Sơn điều kiện còn ác liệt hơn so với bây giờ rất nhiều. Không phải quá khứ đã qua rồi sao? Những người trẻ tuổi các anh mấy năm nay không thể quá an nhàn, hãy ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn với dân chúng, hiểu rõ nổi khổ của bọn họ như vậy mới có thể làm được nhiều việc tốt cho dân chúng. Ta chỉ ngồi ở đây. Các anh nóng vội làm gì? Không cần phải xen vào việc của tôi. Hãy để một ấm nước ở đây là được. Ta muốn uống nước thì cháu gái ta sẽ rót …”
Điền Chân nhìn Vương Nê Hầu không chịu đi mà thầm sốt ruột trong lòng. Điền Chân biết lúc này mình không có ác ý e rằng không xong, ông ta liền nói: “Vương Lão, tôi sợ rằng Tần Lạc là người cứng đầu, chỉ sợ là thẩm vấn rất lâu …”
Vương Nê Hầu đương nhiên biết ý định của Điền Chân, ông chỉ xua tay cắt ngang lời Điền Chân: “Không cần nôn nóng. Không cần nôn nóng. Dù gì ta chỉ là lão già bình thường lui xuống rồi. Không có việc gì cần làm. Thẩm vấn một tiếng ta sẽ chờ một tiếng. Thẩm vấn một ngày ta sẽ chờ ở đây một ngày.”
Điền Chân nói: “Nếu như Vương lão đã quyết định như vậy thì chúng tôi không quấy rầy ngài nữa.”
Nói xong Điền Chân mỉm cười, quay người đi ra ngoài cửa.
Hoàng Ngọc khom người rót đầy chén nước cho Vương Nê Hầu rồi ông ta mới đi theo Điền Chân ra ngoài.
Đợi khi Hoàng Ngọc đi ra ngoài, Vương Cửu Cửu mới cầm tay Vương Nê Hầu, tức giận nói: “Ông, tại sao ông lại làm như vậy? Rốt cuộc là ông tới giúp cháu hay ông tới hại cháu vậy? Điền Chân đã chủ động nói sẽ thả người ra, chúng ta có thể mang người đi, tại sao ông lại từ chối ông ta? Nếu như chọc ông ta tức giận thì sao? Không phải tình hình Tần Lạc lúc này rất nguy hiểm sao?”
Vương Nê Hầu dáng vẻ ung dung tự tại, cầm chén nước trà xanh thổi lá trà một hơi, bình thản nói: “Bây giờ chúng ta mang người đi thì sẽ mang một cái tội là ỷ mạnh cướp đoạt người đi. Nếu một khi như vậy, chúng ta không tới giúp Tần Lạc mà chính là hại Tần Lạc. Mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Tần Lạc là ai? Cậu ta đánh người vô tội thì được thả còn bọn họ đánh người thì bị giam lại?”
“Thế nhưng …”
Vương Nê Hầu cười ha hả nhìn cháu gái của mình nói: “Cửu Cửu, cứ bình tâm. Cháu hãy cẩn thận suy nghĩ một chút. Chuyện này rồi cứ không phải như thế này mà xong hết đâu. Chúng ta không chỉ muốn đem Tần Lạc ra ngoài mà chúng ta còn phải thắng. Nếu như chúng ta không thắng, chuyến đi này của Tần Lạc coi như không có ý nghĩa. Nếu không lần bán thể diện này của ông cũng sẽ không có ý nghĩa.”
Khi nhìn dáng vẻ chân thành của ông mình, Vương Cửu Cửu đành phải kiềm chế sự sốt ruột trong lòng mình. Nàng ngồi thẳng người, thân thiết cầm tay ông mình.
………….
Binh!
Ngay khi Điền Chân quay vào phòng làm việc của mình, ông ta tức giận hất bộ đồ chén Tử sa vào tường vỡ nát vụn. (Tử sa - một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.)
“Cậy già lên mặt. Nể mặt mà còn không biết xấu hổ. Ông ta coi mình là ai vậy? Một lão bất tử đã rút lui lại còn làm bộ nghiêm nghị tới đây hùa vào làm chuyện xấu. Ông ta thực sự cho rằng mình là người dễ bị ức hiếp vậy sao?”
Lãnh đạo tức giận. Thư ký không thể tức giận.
Hoàng Ngọc tươi cười ngồi xổm trên nền nhà nhặt những mảnh nhỏ chén trà vỡ và nói: “Thủ trưởng, bây giờ phải làm gì?”
“Làm gì bây giờ? Tôi biết làm gì bây giờ?”
Sau khi nói xong Điền Chân mới có cảm giác mình đã nói lỡ lời. Khi nhìn chữ nhẫn treo trên tường, lúc này máu nóng bốc lên mặt ông ta mới vơi đi chút ít.
Một người lãnh đạo không thể khống chế bản thân trước mặt thuộc hạ sẽ chỉ khiến thuộc hạ coi thường năng lực của mình.
Một khi như vậy thuộc hạ cũng sẽ mất đi sự tin tưởng đối với mình cùng với cảm giác thần bí, bất lợi cho sự khống chế sau này.
Cũng may Hoàng Ngọc vẫn cúi đầu, chăm chú nhặt mảnh vỡ, như không quan tâm tới điều đó.
Điền Chân cau mày suy nghĩ một lát rồi ông ta âm trầm nói: “Lão già này vội vàng tới, rõ ràng là muốn làm chỗ dựa cho thằng nhóc kia. Đuổi đi cũng không đi. Không ngờ thằng nhãi kia có quan hệ cứng như vậy, lại có quan hệ thân thiết với Vương gia. Chuyện đã tới nước này nếu như chúng ta xử lý hời hợt thì ngược lại chúng ta là người đuối lý.”
Hoàng Ngọc thu nhặt những mảnh vụn xong rất đúng lúc. Ông ta đứng nghiêm trước mặt Điền Chân hỏi: “Thủ trưởng, vậy ý của ngài là?”
“Thẩm vấn. Thẩm vấn cẩn thận, thẩm vấn chu đáo. Cần thẩm vấn thế nào thì thẩm vấn thế vậy. Tần Lạc đánh người là sự thật. Chúng ta cứ báo cáo kết quả thật cho cấp trên. Chúng ta làm như vậy thì mới có thể ngăn cản những người này miệng rộng.”
“Hiểu rồi.” Hoàng Ngọc nói ngay: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Dương Độ bảo anh ta dựa vào hoàn cảnh mà làm.”
“Bảo hắn phải tranh thủ thời gian, chuyện này càng để lâu càng bất lợi cho chúng ta.” Điền Chân căn dặn.
Hoàng Ngọc bước nhanh ra ngoài nhưng rồi ông ta nhanh chóng quay lại báo cáo với Điền Chân: “Thủ trưởng, Thiên Trọng tới.”
“Bảo hắn vào đây đi.” Điền Chân gật đầu nói, giọng nói ông ta không tự nhiên, có vẻ như ông ta đang cố đè nén sự tức giận trong lòng.
“Dạ.” Hoàng Ngọc biết lãnh đạo mình đang tức giận nên lên tiếng trả lời rồi đi ngay ra ngoài.
Khi Hoàng Thiên Trọng đi vào trong , ánh mắt gã không tự chủ được chú ý nhìn đống mảnh sứ trên sàn nhà. Nhưng rồi gã nhanh chóng tươi cười, đổi lại một thái độ cẩn thận, dè dặt, khiêm tốn nói: “Chú Điền, chú tìm cháu.”
“Hoàng Thiên Trọng, tôi hỏi cậu, cậu có biết thân phận của Tần Lạc không?” Điền Chân tái mặt hỏi.
“Biết.” Hoàng Thiên Trọng nói.
Điền Chân nổi giận, cầm hộp bút trên bàn ném ra và mắng: “Biết tại sao cậu không nói cho tôi biết? Biết tại sao cậu lại hại tôi như thế này?”
Bịch!
Hoàng Thiên Trọng vẫn đứng im không né tránh, để mặc cái hộp bút ném trúng đầu, máu bắn ra.
Hoàng Thiên Trọng vẫn đứng điềm nhiên, bình tĩnh nói: “Chú Điền, cháu biết hắn đến từ một gia tộc Trung y, coi như trong nhà cũng có một công ty có quy mô, có quan hệ mập mờ với mấy người phụ nữ ở Yến Kinh. Có người gọi hắn là đệ nhất Tiểu Bạch Kiểm ở Yến Kinh.”
“Tiểu Bạch Kiểm?” Điền Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Có Tiểu bạch kiểm nào mà có thể kinh động nhiều người, huy động nhiều người đứng ra nói hộ cho mình không? Có Tiểu bạch kiểm nào chinh phục cháu gái khiến cả ông nội cũng dẫn tới không?”
Hoàng Thiên Trọng than thần trong lòng.
Gã đã sớm biết Tần Lạc này không phải là một Tiểu bạch kiểm tầm thường nhưng gã có thể nói ra sao?