Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 440: Chương 440: Tiểu Bạch Kiểm phản kích




Tần Lạc nhìn bốn gã vệ sĩ áo đen phía sau Lôi Diệu Dương, sắc mặt hắn một mực như đang trầm tư điều gì đó

Chỉ cần nhìn qua, Tần Lạc cũng biết bốn gã này đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Cho dù bỏ qua dáng người cao lớn cùng thân thể cường tráng, chỉ cần quan sát sự di chuyển nhẹ nhàng cùng với cách thức di chuyển của mấy người thì có thể nhận ra.

Đương nhiên Tần Lạc không chú ý tới khả năng võ nghệ của mấy người này mà hắn chú ý tới lý do xuất hiện của họ. Tại sao mấy người này lại có thể xuất hiện ở đây?

Đây là đâu? Đây chính là Lan Đình.

Lan Đình là chỗ nào? Đây là trại an dưỡng cao cấp do bên quân sự quản lý, là chỗ để các cán bộ quân sự cao cấp tu thân dưỡng tính, an dưỡng tuổi già.

Mặc dù trong này phần lớn là những ông già về hưu nhưng bên quân đội cực kì coi trọng những người đã ẩn cư, từ quan cáo lão này. Không một ai dám xem nhẹ năng lực của bọn họ.

Vậy vì sao Lôi Diệu Dương lại dám làm bừa bãi ở đây? Tại sao hắn ta lại dám ra tay ở một chỗ vô cùng nhạy cảm này?

Thoạt nhìn Lôi Diệu Dương có chút ngốc nghếch, hắn ta cũng hoàn toàn không phải là người đáng tin nhưng hắn ta tuyệt đối không phải kẻ ngu.

Có bao nhiêu kẻ ngu ngốc xuất hiện ở những gia tộc hiển hách? Nếu thật sự những người đó xuất hiện, nói không chừng họ đã bị người nhà mình cất giấu hay giết chết hết rồi.

Bọn họ không thể để cho gia tộc mất mặt, càng không thể để cho kẻ thù lợi dụng công kích sỉ nhục. Một khi muốn cho gia tộc đời đời hiển hách, vinh quang thì tốt nhất là không được để cho kẻ thù của mình nắm được nhiều nhược điểm của mình

Nhìn thấy Tần Lạc trầm ngâm nửa ngày không nói gì. Chỉ ngắm đi ngắm lại những vệ sĩ vây xung quanh hắn, Lôi Diệu Dương đắc ý nói: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Một là quỳ xuống xin tao tha thứ, hay là muốn tao cho người ném mày ra ngoài. Trong hai cách, cách thứ nhất tốt hơn. Nếu tao là mày tao nhất định sẽ chọn cách đó, cho dù có thể rất khó khăn khi mày làm điều này trước mặt con gái. Dù sao mày cũng không có khả năng thể hiện thực lực của mày, thể hiện khí phách của mày”.

“Lôi Diệu Dương, anh muốn làm gì? Anh không được làm bậy” Ninh Toái Toái đứng chắn phía trước Tần Lạc, tức giận nói.

“Ninh Toái Toái, ở đây không có chuyện của cô” Lôi Diệu Dương nhìn Ninh Toái Toái nói.

“Anh ấy là bạn của tôi, dĩ nhiên có quan hệ với tôi” Ninh Toái Toái nói không chút e ngại.

“Ninh Toái Toái, cô phải biết rõ cô không thể bảo vệ nó” Lôi Diệu Dương cười nhạt nói: “Đúng là Ninh gia các người có chút tiền bạc. Cha cô, Ninh Trí Viễn cũng là một người có danh tiếng, hội trưởng thương hội Tấn Thương cũng có chút danh tiếng trong giới tài chính, cũng được một số người tôn trọng. Tôi tin rằng nếu nói về tiền thì một trăm tỷ cho tới vài trăm tỷ cũng không thành vấn đề thế nhưng đây là Trung Quốc, ở Lan Đình có một số việc không phải có tiền là có thể giải quyết được. Có tiền thì sao nào? Nếu như không có người Lăng gia ra mặt, cô có thể vào trong Lan Đình này không?”

Quả thật trên thế giới này nếu như có thể dùng tiền để giải quyết sự việc thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Nếu như ngay cả tiền cũng không thể giải quyết được thì đó chính là vấn đề về quyền lực.

Ninh gia xuất thân là thương nhân, quả thật Ninh gia không cần lo lắng về tiền bạc thế nhưng nói về thế lực trong giới chính trị thì lại vô cùng kém cỏi.

Có tiền chỉ có thể có được một sô quyền lực nhất định nhưng bạn hiểu rằng những quyền lực đó là do người khác mang tới cho bạn. Bọn họ mang tới cho bạn thì bọn họ cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào.

Ninh Toái Toái biết lôi diêu dương nói sự thật. Với thực lực của nàng quả thật không thể bảo vệ được Tần Lạc. Hơn nữa nàng nghe Quản Tự nói lôi liêu dương này quả thực có thực lực nhất định trong giới quân đội. Cho dù ngay cả Lăng Vẫn đến đây cũng không thể ngăn cản hắn ta.

Nhưng có nhiều chuyện không phải là không bao giờ có thể làm được.

Bảo nàng trơ mắt nhìn Tần Lạc bị đánh, bị sỉ nhục thì nàng tuyệt đối không bao giờ làm được.

“Tôi thừa nhận anh nói rất đúng nhưng Tần Lạc là do tôi dẫn vào đây. Tôi nhất định phải dẫn anh ấy đi ra ngoài” Ninh Toái Toái cố chấp nói: “Anh muốn ném anh ấy ra ngoài thì hãy ném cả tôi. Chúng tôi cùng tới đây thì chúng tôi cũng cùng ra”.

Lôi Diệu Dương lắc đầu thở dài: “Mọi người đều nói: thương nhân lanh lợi, nhạy bén, coi trọng lợi ích nhưng xem ra con gái của Ninh Trí Viễn lại không ra cái gì, ngược lại không hơn gì đám nông dân hủ lậu”.

“Các người khinh thường, chúng ta vẫn cứ kiên trì. Cha tôi sẽ tự hào về tôi” Ninh Toái Toái tức giận nói. Nàng rất ghét người nào đó châm chọc cha mình.

“Không sai. Những lời này rất hay. Chỉ dựa vào sự kiên trì của cô, tôi nhất định sẽ không làm khó cô” Lôi Diệu Dương nói. Hắn quay mặt nhìn Tần Lạc nói: “Tao nghe nói mày là đệ nhất tiểu bạch kiểm ở thủ đô. Tao thực sự không tin. Mày hãy nhìn mày xem. Mày có khí chất nào của tiểu bạch kiểm? Cái quan trọng nhất của tiểu bạch kiểm là gương mặt. Bọn nó phải có gương mặt đẹp đúng không? Mày có cái gì?”

“Thế nào? Tại sao vào lúc này mày vẫn chọn cách để một cô gái đứng chắn, bảo vệ trước mặt mày? Sao mày lại giống như con rùa đen sợ hãi khiếp nhược làm người khác phải khinh bỉ chê cười? Nếu tao là mày tao sẽ dứt khoát tiến lên trước để bọn tao quẳng mày ra ngoài là xong”

Tần Lạc cười nói: “Tao suy nghĩ cẩn thận thì thấy hình như tao chưa bào giờ cần phụ nữ bảo vệ vượt qua chuyện khó khăn thì phải. Liệu có phải mày đã nhìn nhầm người không”

“Thật vậy sao? Nếu nói vậy thì lời đồn đãi không chính xác hả? Một khi đã vậy, hôm nay mày có dám đứng trước mặt phụ nữ hay không?” Lôi Diệu Dương cố ý dùng chiêu khích tướng với Tần Lạc.

“Cái này có gì mà không dám?” Tần Lạc cười nói: “Lồng ngực của đàn ông bằng phẳng hơn, dày rộng hơn so với của phụ nữ nên đương nhiên phải đứng trước che chắn mưa gió cho phụ nữ. Đây là bản năng tự nhiên, bản năng tự nhiên của đàn ông”.

Trong khi nói Tần Lạc sải bước lên trước đứng chắn trước mặt Ninh Toái Toái. Ninh Toái Toái lo lắng Tần Lạc gặp nguy hiểm, nàng đang định tiến lên chắn trước mặt Tần Lạc thì Tần Lạc đã giữ tay nàng lại.

“Hãy để tôi đứng trước” Tần Lạc nhìn vào ánh mắt trong sáng nhưng xen lẫn sự lo lắng của Ninh Toái Toái, nhẹ nhàng nói.

Lập tức Ninh Toái Toái bình tĩnh trở lại. Nàng giống như một đứa trẻ biết nghe lời, đứng yên sau lưng Tần Lạc.

“Thôi được, một khi nó đã chọn vậy hãy quẳng nó ra ngoài” Lôi Diệu Dương ra lệnh cho những vệ sĩ áo đen kia.

Lôi Diệu Dương nhìn Tần Lạc nói: “Tao rất bội phục sự dũng cảm của mày, tao cũng thương hại cho sự ngu ngốc của mày”.

Tần Lạc lặc đầu cười nói: “Mày đúng là loại ruồi bọ. Mày chỉ biết nói nhảm, lúc nào cũng vo ve, mãi mà vẫn không ra tay”.

“Ra tay” Sắc mặt Lôi Diệu Dương âm trầm, hắn ta phất tay nói.

Hai gã áo đen đứng sau lưng Tần Lạc rat ay trước tiên. Hai chân của chúng di chuyển nhanh chóng trên mặt đất. Mũi chân chạm đất, hơi với chạm đất đã lập tức di chuyển tới một vị trí khác. Đây chính là phương pháp di chuyển của bên bộ đội đặc chủng, nhanh nhẹn, tốc độ mà vẫn không phát ra tiếng động lớn. Nếu như toàn bộ bàn chân thực sự đặt xuống đất thì sẽ tạo ra một cảm giác mặt đất đang bị một lực mạnh đè lên, phương hướng tấn công rất dễ dàng bị phát hiện ra.

Càng nhìn Tần Lạc càng khẳng định mấy người này là vệ sĩ riêng của một nhân vật cốp nào đó hay chính bản thân mấy người này là đội viên của liên đội dao nhọn.

Trong lòng Tần Lạc thầm than thở: để những người như này đi làm mấy chuyện nhàm chán này quả thực là rất lãng phí tài năng.

Phản ứng của Tần Lạc cũng rất nhanh nhẹn, thân hình của hắn nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước, lui về đúng vị trí hắn đứng trước đó, ngay sau lưng Ninh Toái Toái. Như vậy khi đối phương công kích từ sau lưng sẽ không thể nào gây ra ngộ thương cho một người không có năng lực tự bảo vệ mình như Ninh Toái Toái.

Gã vệ sĩ áo đen bên trái đánh ra một quyền, khí thế như cầu vồng, uy lực như gió cấp chín.

Đây chính là thuật Bác Đấu điển hình trong quân đội. Một quyền này của gã đánh vào vị trí sau gáy của Tần Lạc.

Có thể bình tâm nói rằng một quyền này đánh ra không đánh chết kẻ thù, nó sẽ chỉ làm Tần Lạc ngất xỉu sau đó hắn phải nằm trên giường nửa tháng mới có thể hồi phục.

Nói chung mấy người này vẫn còn kiêng kỵ, không dám đánh chết người ngay trong trại an dưỡng này.

Trong khi một gã đồng bọn của gã lại đánh ra một chiêu Cầm Nã Thủ, hai tay gã như ưng trảo. Một chiêu đó linh hoạt, biến hóa khôn lường, định bắt bả vai Tần Lạc, như vậy gã coi như hỗ trợ đồng bạn của mình công kích.

Một người khống chế, một người công kích, phối hợp rất hoàn hảo. Công thủ vẹn toàn, không để cho Tần Lạc có cơ hội phản kích hay chạy trốn.

Đáng tiếc bọn chúng đã quá khinh thường Tần Lạc.

Tần Lạc lại lui về phía sau, đột nhiên trong lúc đó hai chân cử động. Đầu gối hắn khẽ cong lại, cả người hắn giống như một cánh cung căng dây ngay sau đó cả người hắn vọt lên cao, càng lúc càng lên cao.

Chiêu thức này đánh ra cực nhanh, không ai kịp nhận ra.

Ngay khi thân hình Tần Lạc đang ở trên không trung, thân hình đang cong lại của hắn duỗi ra, giống như đại bàng giương cánh, như diều gặp gió.

Sau đó, trong lúc hai gã vệ sĩ kia bối rối chưa kịp thu thế lại thì Tần Lạc đã rơi xuống ngay sau lưng chúng. Hai chân Tần Lạc đá vào mông của hai gã. Hai gã kêu lên “hự” một tiếng nặng nề rồi cả hai loạng choạng té ngã xuống đất.

Tuyệt học của Long Tức: Diêu Hâu thức

Đây chính là chiêu thức Ly đặc biệt dạy cho Tần Lạc dùng vào thời khắc nguy hiểm để bảo vệ tính mạng của mình. Vì chiêu thức này có độ khó rất cao, khó học, khó tinh thông, khả năng thất bại cũng rất lớn nên từ trước đến giờ Tần Lạc không dám sử dụng. Những lúc rảnh rỗi không có chuyện gì hắn vẫn lén tập luyện.

Hắn hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên sử dụng chống lại người khác, hắn lại sử dụng hoàn mỹ như vậy.

Hoàn hảo!

Hai gã vệ sĩ da dày thịt béo, một cước của Tần Lạc cũng không làm chúng mất sức chiến đấu. Cả hai gã đều tự bật người dậy tới đứng chung một chỗ với hai gã vệ sĩ còn lại.

Lần này bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Quả thật bọn chúng có chút khinh địch.

Nụ cười của Lôi Diệu Dương cứng đơ, bộ dáng hắn lúc này giống như con chó cụp đuôi.

Hắn ta nâng kính lên theo thói quen. Quả thực hắn không thể tin vào những việc xảy ra trước mắt mình.

“Thế nào? Bất ngờ hả?” Tần Lạc nhìn vẻ mặt khó có thể chấp nhận sự thật của Lôi Diệu Dương cười nói: “Bây giờ đã hiểu rõ chưa? Tiểu bạch kiểm cũng không phải không làm được như vậy, không chỉ có một gương mặt đẹp. Khi phụ nữ gặp nguy hiểm còn có thể đứng ra bênh vực như những người đàn ông khác”.

“Hơn nữa tao còn quên chưa nói cho mày một việc” Tần Lạc cười nói: “Tiểu bạch kiểm đánh người cũng đau lắm đó”.

Lần này Tần Lạc chủ động đánh ra.

Thân hình Tần Lạc cong lại, giống như ác hổ hạ sơn đánh về phía mấy tên vệ sĩ áo đen đứng chắn trước người Lôi Diệu Dương.

Thực sự trong lòng Tần Lạc vô cùng hận gã Lôi Diệu Dương này.

Dám chửi mình là tiểu bạch kiểm sao?

Đúng vậy, tao thừa nhận mặt tao hơi trắng.

Nhưng mày chưa bao giờ gặp qua những tiểu bạch kiểm dũng mãnh như tao sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.