Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 185: Chương 185: Tiểu cô nương cũng rất phiền toái




Tần Lạc không ngờ ông mình lại đánh giá cao hắn như vậy, hắn cười nói: “Bây giờ nghiệp đoàn Trung y mới chỉ bước vào giai đoạn khởi đầu, vẫn chưa biết có thể thành công hay không. Đợi khi cháu thành công ông hãy nói những câu này với cháu”.

Tần Tranh chỉ hai cái ghế mây ở hiên ý bảo Tần Lạc cùng ngồi xuống nói chuyện.

Tần Lạc dìu Tần Tranh ngồi xuống ghế rồi hắn cũng ngồi xuống ở ghế bên cạnh. Trước kia hai ông cháu thường xuyên ngồi nói chuyện như này. Sau nửa năm quay về nhà lại ngồi ở vị trí này Tần Lạc cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc nói: “Ông đương nhiên hy vọng các cháu có thể thành công. Nhưng điều ông hy vọng hơn ở cháu chính là cháu phải giữ được lòng nhiệt huyết và cái tâm của mình. Sự thành bại là ở chính bản thân con người, chỉ những người có tài năng mới đạt được thành công. Nếu có nhiều hơn những người như các cháu, chẳng có lý gì mà Trung y không quật khởi được”.

Tần Lạc cười nói: “Lần này cháu ra ngoài cháu phát hiện người trong nước vẫn còn rất quan tâm tới Trung y. Bọn họ cũng cực kỳ kỳ vọng vào Trung y. Vấn đề là trước đây hầu hết bọn họ đều bị lừa gạt nên bây giờ mới không dùng Trung y”.

“Đợi khi nghiệp đoàn Trung y đi vào quỹ đạo cháu sẽ bắt đầu tiến hành chấn chỉnh những người hành nghề. Đối với những loại con sâu làm rầu nồi canh kiên quyết trục xuất ra khỏi lĩnh vực Trung y. Để nghiệp đoàn phát triển khở sắc đương nhiên phải bắt đầu từ việc đó”.

“Chuyện của cháu ông không can thiệp. Cháu đã trưởng thành ông tin tưởng cháu sẽ làm tốt công việc của mình” Tần Tranh nói.

Tiếp theo Tần Tranh đột nhiên thay đổi đề tài, ông hỏi: “Chuyện của cháu và cháu gái gia đình Văn Nhân giải quyết thế nào? Lần này cháu ra ngoài không phải chính vì việc này sao?”

“Giải quyết xong rồi” Tần Lạc nói. “Cháu đã tới viếng thăm nhàn Văn Nhân lão gia, giải thích rõ ràng mọi chuyện với ông ấy. Hôm trước trước khi về nhà cháu cũng tới thăm ông ấy. Ông ấy nhờ cháu chuyển lời vấn an tới ông”.

“Vậy cô gái đó có nói gì không?”

“Cô ấy…không có kiến gì hết” Tần Lạc nói.

“Thật vậy không?” Tần Tranh hỏi Tần Lạc. “Tại sao những thông tin ông biết thì không phải thế?”

Tần Lạc ngơ ngác nhìn ông. Hắn thực sự không biết ông mình nhận được thông tin từ đâu nữa.

“Tần gia chúng ta trọn đời hành y cứu người, làm lợi cho rất nhiều người. Từ trước tới nay Tần gia chúng ta không nợ bất kỳ ai, chúng ta càng không nợ tình cảm của người khác” Tần Tranh xúc động nói.

“Ông, cháu biết” Tần Lạc gật đầu nói. Hắn thầm tự hỏi không biết ông mình lấy thông tin từ đâu? Tại sao ông lại đột nhiên nói tới việc nợ nần làm gì?

Cóphải chính bản thân mình không nợ nần gì, đúng không?

Tần Lạc lắc đầu hắn cố không nghĩ tới vấn đề này.

Tần Minh người đầm đìa mồ hôi đi tới cười nói với Tần Lạc: “Tần Lạc, em dâu lần đầu tiên tới Dương Thành. Sao em không dẫn em dâu ra ngoài đi dạo?”

“Đúng vậy Hoán Khê là con gái phương bắc cháu nên dẫn Hoán Khê đi dạo một vòng. Cứ ngồi ở nhà lỳ ở nhà sẽ cảm thấy buồn bực” Tần Tranh vui vẻ nói. Ông có vẻ rất quan tâm tới cháu dâu của mình.

Tần Lạc cười gượng.

Hai người đương nhiên không biết tính tình Lâm Hoán Khê. Cho dù nàng có ngồi lỳ ở nhà cả một tuần nàng vẫn hoàn toàn cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt.

“Ăn sáng xong cháu sẽ đưa Hoán Khê ra ngoài một lát” Tần Lạc nói.

“Anh sẽ lái xe đưa hai người đi” Tần Minh nhiệt tình nói.

“Không cần đâu. Bọn em tự đi xe. Có thể chúng em không ăn trưa ở nhà”.

Tần Minh mỉm cười rồi anh ta đỡ Tần Tranh đi vào trong nhà.

Tối qua Lâm Thanh Nguyên uống khá nhiều rượu. Ban đầu cùng Tần Tranh uống hết nửa chai Mao Đài sau đó khi Tần Lam tới kính rượu hai người lại uống hết non nửa chai còn lại.

Tần Lam là người lăn lộn trên thương trường đương nhiên tửu lượng không hề kém, Lâm Thanh Nguyên say rượu cũng là chuyện đương nhiên. Khi ở Yến Kinh ngày nào ông cũng thức dậy lúc sáu giờ sáng để rèn luyện thân thể. Không ngờ khi tới Dương Thành ngày đầu tiên đã bỏ bê thói quen của mình.

Khi Tần Lạc đánh thức ông dậy, Lâm Thanh Nguyên dụi mắt, lắc đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ “ Tần Lạc cười nói.

“Chín giờ? Đã muộn vậy sao?” Lâm Thanh Nguyên rời khỏi giường. “Uống rượu làm hỏng hết việc. Hôm nay không tập quyền rồi”.

Tần Lạc cười nói: “Uống ít rượu làm tâm trạng vui vẻ, uống nhiều rượu làm hại sức khỏe. Ông phải khống chế được tửu lượng của mình”.

“Do vui quá mà” Lâm Thanh Nguyên nói: “Tần Lạc, cháu không thể biết bây giờ ông vui sướng như thế nào đâu. Cháu có biết vào thời điểm bệnh của Hoán Khê nghiêm trọng nhất ông như thế nào không? Mỗi lần giới thiệu cho nó quen với người nào đó ông chỉ còn thiếu nước phải quỳ xuống cầu xin nó. Nhiều khi cả đêm không ngủ được, nghĩ tới việc một người tốt như thế mà cháu gái mình từ chối ông buồn phát khóc. Bây giờ nhìn thấy hai cháu hạnh phúc bên nhau. Ông vô cùng cao hứng”.

Trong khi nói hai mắt Lâm Thanh Nguyên đỏ lên, giọng nói xúc động: “Khi đó cả ngày ông chỉ cầu khẩn. Ông thầm nghĩ nếu ông trời có thể làm cho Hoán Khê có một cuộc sống của người bình thường. Tìm được một người đàn ông tốt, kết hôn, sinh con đẻ cái thì dù ông có tổn thọ hai mươi năm hay thậm chí chết ngay ông cũng cam lòng”.

Tần Lạc ôm vai Lâm Thanh Nguyên nói: “Ông, bây giờ Hoán Khê tốt rồi. Cả nhà cháu đều rất thích Hoán Khê”.

“Đúng vậy. Ông cũng thấy chính vì thế ông mới cao hứng” Lâm Thanh Nguyên nói: “Tần Lạc, ông giao Hoán Khê cho cháu. Nó là đứa con gái đau khổ. Cháu hãy đối xử tốt với nó. Đừng để nó phải chịu đau khổ nữa”.

“Ông, ông cứ yên tâm. Cháu chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Hoán Khê” Tần Lạc nói.

Tuy rằng thời gian khá ngắn ngủi nhưng cuối cùng Hoán Khê đã trở thành người phụ nữ của hắn. Tần Lạc cảm thấy hắn phải có trách nhiệm với nàng.

“Được. ông tin tưởng cháu’ Lâm Thanh Nguyên nói: “Thôi, không nói chuyện đó nữa. chúng ta ra ngoài không ông cháu lại chờ lâu”.

Khi Tần Lạc và Lâm Thanh Nguyên đi ra ngoài phòng ăn mọi người đã ngồi quây quần quanh bàn ăn.

Bối Bối nhìn thấy Tần Lạc đi ra liền nhảy từ ghế của mình sang bắt Tần Lạc bế. Hôm nay cô bé mặc một cái áo lông màu hồng, một cái quần Jeans trên đầu gối có hàng chữ HELLO KITTY, trông cô bé đáng yêu như một con búp bê.

Tần Lạc véo gò má mũm mĩm, trắng mịn của Bối Bối nói: “Ăn cơm xong anh mới bế được. Bây giờ anh không có sức bế”.

“Nhưng anh không bế em, em sẽ không ăn cơm” Bối Bối nói.

“Tại sao không ăn được. Không phải lúc trước em đang ngồi trên ghế sao?” Tần Lạc nói đùa.

“Đúng thế. Anh không bế em có khi em không còn hứng thú ăn nữa” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối ngẩng lên, hàng mi dài nháy nháy, nói vẻ nghiêm chỉnh.

Cô bé xấu xa còn có thể hiểu cái gì là hứng thú ư?

Vì để Bối Bối có “hứng thú”, Tần Lạc đành phải giơ tay bế Bối Bối vào lòng ngồi ăn cơm.

Tần Lam nhìn vẻ thân thiết giữa Tần Lạc và Bối Bối ánh mắt hiện lên vẻ tịch mịch.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc muốn đưa Lâm Hoán Khê ra ngoài đi dạo. Bối Bối cứ ôm chặt lấy Tần Lạc, không buông ra, cô bé la hét đòi đi theo.

Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc nói: “Hãy đưa Bối Bối đi cùng”.

Xem ra Lâm Hoán Khê vô cùng thích có một đứa con, mình phải nguyện ý giúp thôi.

“Được” Tần Lạc đành phải đồng ý. Lâm Hoán Khê hiếm khi yêu cầu hắn chuyện gì.

“Cám ơn chị, chị đẹp quá” Đương nhiên Bối Bối biết ai cư xử tốt với mình, cô bé ngọt ngào nói với Lâm Hoán Khê.

“Vậy hãy để chị dâu xinh đẹp bế em” Tần Lạc muốn chuyển Bối Bối cho Lâm Hoán Khê bế.

Bối Bối ôm chặt cổ Tần Lạc nói: “Bối Bối béo lắm chị không bế nổi đâu”.

"-- "

Có một cái đuôi theo sau Tần Lạc không thể đưa Lâm Hoán Khê đi thăm một số danh lam thắng cảnh cổ xưa ở Dương Thành hắn đành phải dẫn hai người đi dạo phố phường.

Bối Bối muốn chơi trò Thần Thái Phi Dương Tần Lạc phải dẫn hai người tới quảng trường Thiên Hà.

Quảng trường Thiên Hà ở Dương Thành là nơi nhôn nhịp nhất, dòng người qua lại rất đông. Ở đây có một dẫy nhà hàng ăn uống, các khu vui chơi giải trí, khu mua sắm hình thành nên một cái chợ rất lớn.

Tòa nhà tám tầng Thiên Hà Thành là nơi có các trò vui chơi giải trí ở tầng trệt. Sau khi Tần Lạc tìm thấy cửa hàng đồ chơi hắn liền mua cho nàng trò chơi Thần Thái Phi Dương, rồi hắn dẫn cô bé đi chơi các trò chơi khác.

“Chúng mình sang bên kia uống cà phê” Tần Lạc cười nói.

“Bối Bối thì sao?” Lâm Hoán Khê lo lắng hỏi.

“Không sao. Quán cà phê ở bên cạnh. Chúng ta vẫn có thể để ý tới Bối Bối” Tần Lạc cười nói. Cách cư xử của Lâm Hoán Khê ngày càng giống như tình mẫu tử.

Lâm Hoán Khê thấy Bối Bối đang cầm một cái máy bay bằng nhựa, đùa nghịch với vẻ vô cùng phấn khích thì gật đầu đồng ý.

Hai người đi vào quán cà phê bên cạnh, cố ý chọn một bàn cạnh cửa sổ, ở vị trí này cả hai có thể thuận lợi quan sát Bối Bối.

“Em uống gì?’ Tần Lạc hỏi.

"Một ly nước chanh".

Tần Lạc nói với người bán hàng: “Một ly trà, một ly nước chanh'.

“Em đã quen với phong tục phương nam chưa?” Tần Lạc ngồi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ mê người của Lâm Hoán Khê phía đối diện.

Mọi người đều nói sau khi trải qua chuyện quan hệ vợ chồng sắc mặt người phụ nữ thường mịn màng, hồng hào, Tần Lạc cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Hoán Khê xem có đúng thế không.

“Cũng được” Lâm Hoán Khê nói.

“Ở đây khí hậu ấm áp hơn nhưng không khí ẩm ướt hơn. Chúng mình ở đây đến hết tết mới quay về Yến Kinh vì thế em phải nhanh chóng thích nghi” Tần Lạc cười nói.

“Em có thể thích nghi” Tay Lâm Hoán Khê cầm chén ly nước chanh, ánh mắt chăm chú nhìn Bối Bối.

Đột nhiên mặt nàng tái đi nàng vội bỏ cái ly xuống, chạy vội ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc nhìn qua cửa kính, hắn vội vàng nhảy khỏi ghế, chạy như bay ra ngoài.

Lâm Hoán Khê chưa chạy tới nơi, nàng đã quát: “Anh kia làm gì vậy? Dừng tay lại”.

Ở bên cạnh một đồ chơi máy, một người đàn ông đầu trọc đang dùng tay bóp mặt Bối Bối. Lúc này mặt Bối Bối đã đỏ ửng, cô bé vẫn quật cường trừng mắt nhìn gã đầu trọc. Nước mắt đầy trong mắt nhưng vẫn không chịu chảy xuống.

Phía sau gã đầu trọc là một đứa bé trai mập mạp đang khóc thảm thiết giống như nó bị ai đó cắt mất "chim' của mình.

Gã đầu trọc nhìn thấy Lâm Hoán Khê đang chạy tới, gã thoáng hoảng hốt sau đó gã làm ra vẻ phẫn nộ quát: "Làm gì vậy? Sao cô không biết giáo dục con cái vậy? Không biết giáo dục hả? Tại sao để nó ngang nhiên cầm búa đập vào đầu người khác?"

"Buông ra, buông bàn tay bẩn thỉu của anh ra" Lâm Hoán Khê giật bàn tay phải của gã đang bóp má Bối Bối ra sau đó nàng ôm Bối Bối vào lòng mình.

"Gào to đấy. Cô em cũng cay nghiệt lắm. Tay tôi bẩn ư? Bàn tay tôi có sờ phụ nữ đâu mà nói bẩn" Gã đầu trọc bỉ ổi nói. Gã không lo lắng cho đứa con trai hư hỏng ở đằng sau gã.

"Sau này mày không còn cơ hội đó nữa" Tần Lạc đột nhiên xuất hiện ngay sau gã, hai tay hắn nhanh chóng xuất ra một chiêu "Nhị Long Thưởng Nguyệt" đầu tiên chế ngự cổ tay gã sau đó hắn dùng tay phải kéo tay gã xuống, gã đầu trọc đương nhiên phản ứng giơ tay lên, Tần Lạc đột nhiên dùng lực đánh mạnh vào cánh tay gã.

Răng rắc!

Âm thanh xương vỡ vụn vang lên chói tai, cánh tay trái của gã đầu trọc đã bị Tần Lạc đánh gãy.

Đây là Ly đã dạy hắn cách giao đấu với người, bất động đả thương người.

"Ly, cô là một sư phụ tốt. Vô luận thế nào cô cũng phải sống sót quay về" Nhớ tới chuyện Ly phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ trong ngày tết, Tần Lạc cảm thấy hoảng hốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.