Da tay Hồng phu cực kỳ trắng, trơn mịn hơn nữa nàng lại
không phải là người xấu, cũng được coi là một tiểu Loli cực kỳ xinh đẹp, đáng yêu. Khi nàng khóc khiến người khác có cảm giác thương cảm, thương xót.
“Anh dựa vào cái gì mà mắng tôi? Anh cũng không phải là gì của tôi. Tần Lạc chết, Tần Lạc thối. Tần Lạc vương bát đản. Tôi nhất định sẽ giết anh. Tôi nhất định sẽ giết anh.”
“Câm miệng.” Tần Lạc tức giận quát to.
Hồng Phu lau nước mắt nói: “Tôi sẽ không câm miệng. Không phải anh rất chán ghét tôi sao? Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi.”
“Tôi không giết cô.” Tần Lạc nói.
“Tôi biết anh sẽ không dám. Anh sợ bọn họ báo thù. Đồ nhát gan.”
“Tôi chỉ không cho cô thuốc giải mà thôi.” Tần Lạc âm trầm nói. “Cô có biết trong người cô có chất độc gì không? Tôi đặc biệt chế ra thuốc độc muỗi mặt người. Cô có đọc tin tức về muỗi mặt người trên báo không? Không cần suy nghĩ cũng có thể nói là cô chưa từng nghe nói. Cô có biết chất độc này khi phát tác sẽ có biểu hiện như thế nào không?”
“Đầu tiên là cả người đỏ ửng sau đó biến thành đen thui cuối cùng biến thành tím đen sau đó lại biến thành màu đen tuyền. Thời gian biến đổi màu này không quá dài. Chỉ hai giờ sau khi biến thành màu đen tuyền, thân thể bắt đầu hư thối, rữa nát. Mắt của cô lồi ra như quả cầu, đôi môi nứt nẻ. Da thịt trên người cô chỉ chạm nhẹ vào cũng rơi ra. Chạm vào tay, tay rơi xuống, chạm vào chân, chân rơi xuống. Không cẩn thận chạm vào gương mặt, toàn bộ da mặt sẽ tróc da rơi xuống.”
Tần Lạc giơ tay nhìn đồng hồ nói tiếp: “Thế nhưng cô cũng không nên sốt ruột. Còn ba ngày nữa chất độc trong người cô mới phát tác. Cô muốn ăn gì thì đi ăn đi, hãy uống nhiều sữa chua một chút kẻo sau này chết không được uống.”
Nói xong Tần Lạc quay người bước đi.
Sắc mặt của Hồng Phu thay đổi theo từng vẻ mặt mà Tần Lạc miêu tả. Thật sự nàng không sợ hãi đối với phản ứng bệnh tật khi chất độc phát tác bởi vì nàng là Cổ Vương Miêu Cương nên đã quen với cổ độc và độc dược phát tác, có khi còn kinh khủng hơn điều này gấp trăm lần. Đặc biệt nàng quen thuộc một loại cổ độc gọi là ‘Bách trùng phệ tâm’. Hơn mười loại độc trùng tiến vào trái tim sau đó phá ra ngoài, giống như con giun chui từ trong đất ra. Bạn có thể tưởng tượng được tình cảnh đó không?
Nhưng những loại cổ độc này đều là do nàng khiến phát tác trên thân thể người khác cho dù có kinh khủng nàng vẫn chấp nhận được.
Thế nhưng bây giờ chất độc muỗi mặt người sẽ phát tác trên thân thể nàng. Tình hình lúc này không còn giống như trước.
Bạn có thể chấp nhận nhìn cảnh người khác bị ngũ mã phanh thây nhưng bạn nhất định không thể chấp nhận chuyện đó xãy ra trên người mình. Bạn có biết câu nói này không?
Đạo hữu chết. Bần đạo không chết.
Hơn nữa Hồng Phu vẫn chỉ là dân nghiệp dư. Nàng nghĩ tới cảnh hai mắt của mình, hai tai, cái mũi, cái miệng vân vân, chỉ chạm vào là rụng. Vậy sao nàng còn có thể uống sữa chua được nữa đây?
Khi nhìn thấy Tần Lạc sắp đi xa, Hồng Phu dậm chân gào lên: “Tần Lạc, anh đứng lại cho tôi.”
Tần Lạc không đứng lại, hắn tiếp tục bước đi.
“Cha, cô gái ở đằng sau đang gọi cha.” Bối Bối nằm trong lòng Tần Lạc nhìn Hồng Phu đang đuổi theo nói. Bối Bối cực kỳ đồng cảm với cô gái ở sau. Cô bé có cảm giác được cô đó rất đáng thương, bị cha mắng. Nếu cha mắng cô bé như vậy, cô bé cũng khóc.
“Cha biết.” Tần Lạc cười nói.
Khi Tần Lạc đang định lên xe, Hồng Phu đã đứng chắn trước người hắn.
Tần Lạc vội vàng trao Bối Bối cho Jesus tránh để Bối Bối tiếp xúc với Hồng Phu.
Khi nhìn thấy hành động đó của Tần Lạc, Hồng Phu bĩu môi nói: “Sợ tôi làm hại cô bé sao?”
“Trên người cô có đủ loại quái vật cực độc, ai không sợ?”
“Anh…” Hồng Phu vốn định nổi giận nhưng khi nàng nghĩ tới gã đàn ông máu lạnh vô tình này căn bản là không biết thương hương tiếc ngọc nên đành uất nghẹn nuốt hận. Nàng chìa bàn tay nhỏ bé ra nói: “Tôi đã làm theo yêu cầu của anh giải tán bọn họ. Thuốc giải đâu?”
Tần Lạc móc từ trong người ra một cái lọ nhỏ. Hắn đổ từ trong lọ ra một hoàn thuốc màu đen đưa cho Hồng Phu.
“Đừng nói là tôi không giữ chữ tín.”
“Đây là thuốc giải?”
“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu nói.
“Tại sao tôi phải tin tưởng anh?”
“Cô cũng có thể không tin.”
“Nếu như anh lừa tôi thì sao?”
“Đáng đời.”
“Anh…”
“Tôi đã cho cô thuốc giải còn uống hay không là chuyện của cô?” Nói xong Tần Lạc định lên xe.
Hồng Phu suy nghĩ một lát rồi nàng bỏ hoàn thuốc màu đen vào trong miệng.
Sau khi Hồng Phu cẩn thận cảm nhận thân phận mình, cảm giác thân thể mình không có gì khác thường. Khi nhìn thấy mấy người Tần Lạc chuẩn bị lên xe, tay phải Hồng Phu khẽ chạm vào thắt lưng mình. Chiếc thắt lưng vốn là vật trang sức lập tức nằm trong tay Hồng Phu. Dĩ nhiên Hồng Phu có thói quen sử dụng trường tiên.
Roi hóa thành trường xà nhanh chóng tấn công vào cổ Tần Lạc, nhanh với một tốc độ khó tin.
Hồng Phu đã nhanh nhưng Đại Đầu luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng cũng không chậm.
Hai cây súng cùng xuất hiện. Một khẩu nhắm vào đầu Hồng Phu, một nhắm vào tay nàng.
Đây chính là cục diện lưỡng bại câu thương.
Nếu như Hồng Phu chọn cách đã thương Tần Lạc thì Đại Đầu cũng bắn nổ tung đầu nàng.
Nếu như Hồng Phu lựa chọn cách tránh né, đương nhiên nàng phải lựa chọn cách ngừng tấn công Tần Lạc.
Vù…
Lúc đó Hồng Phu đã có quyết định nhanh như chớp.
Hồng Phu thu roi lại, người nàng nhanh nhẹn lùi lại tới một vị trí an toàn. Cô gái này với cặp mông nho nhỏ, vòng eo nhỏ nhắn, động tác cực kỳ nhanh nhẹn tới mức khó tin.
Đại Đầu muốn thừa thắng xông lên nhưng Tần Lạc đã quát bảo hắn dừng lại.
Tần Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh như không có gì của Hồng Phu, khinh thường nói: “Tôi nói cô ngu, cô còn cảm thấy oan ức. Cô đúng là đồ đầu heo. Cho dù cô có muốn giết tôi, cô cũng phải có một kế hoạch chu đáo. Cô làm vậy chỉ tự chuốt lấy khổ mà thôi.”
“Hì hì. Chỉ đùa một chút thôi.” Hồng Phu cười hì hì nói.
“Loại chuyện như này không thể đùa giỡn. Tôi nói rồi, cô mà còn dám chọc vào tôi, tôi sẽ giết cô.”
“Tôi biết tôi sai lầm rồi.” Hồng Phu xấu hổ nói: “Bây giờ hai người chúng ta không ai nợ ai. Sau này nước giếng không phạm nước sông.”
“Như vậy là tốt nhất.” Tần Lạc nói: “Đồng bạn bị bắt của cô sẽ nhanh chóng được thả. Cô hãy lập tức mang bọn họ quay về Miêu Cương. Tốt nhất là không nên quay lại đây nữa.”
“Tại sao anh lại biết bọn họ sẽ được thả ra?”
“Tôi đoán vậy.” Tần Lạc tức giận nói.
Với tình hình của đất nước Trung Quốc mà nói, không có bất kỳ người nào muốn mắc sai lầm trong vấn đề dân tộc. Nếu như Tần Lạc tính không sai thì nhất định người phụ trách hành động lần này sẽ không được thưởng công mà còn bị cấp trên giáo huấn cho một trận.
Ai bảo mi làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Mi hãy nói xem nên xử lý đám quái nhân này như thế nào đây?
Giam giữ ư? Không có lý do mà cũng chẳng ai dám làm.
Điều duy nhất có thể làm là thả bọn họ ra, đưa bọn họ quay trở về.
“Anh giúp tôi xin cho bọn họ sao?” Hồng Phu cười hỏi. Hồng Phu không hiểu rõ tình hình trong nước cho nên không thể nhận định tình hình chính xác như Tần Lạc. Khi nghe Tần Lạc nói những thảo cổ bà bị bắt sẽ được thả ra, Hồng Phu còn tưởng Tần Lạc đã giúp nàng.
“Còn xem tâm trạng đã.” Tần Lạc mặt dầy nói. Hắn thầm nghĩ làm cho cô gái này có cảm giác mắc nợ mình cũng là chuyện rất hay.
“Đôi khi anh cũng không phải là người đáng ghét.” Hồng Phu cười hì hì nói với Tần Lạc.
“Cô vẫn là người đáng hận như cũ.”
“Anh…” Hồng Phu cười nhạt nói: “Tôi đã nói muốn giết anh, những lời này vẫn còn hiệu lực.”
“Vậy tới đây đi.” Tần Lạc nói.
“Anh trúng độc mà cũng không biết sao?”
“Cô có ý gì vậy?” Tần Lạc sửng sốt hỏi.
“Hãy sờ vào cổ của anh đi.”
Tần Lạc giơ tay sờ cổ rồi hắn đột nhiên biến sắc.
Cổ Tần Lạc xuất hiện một mụn nhỏ, giống như là bị muỗi cắn vậy nhưng lại không đau, không ngứa, hoàn toàn không có gì bất thường.
Thế nhưng càng như vậy, Tần Lạc càng hiểu Hồng Phu không nói dối. Bản thân hắn đã cực kỳ chú tâm phòng ngự nhưng vẫn bị cô bé này hạ độc.
“Cô làm khi nào vậy?” Tần Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Phu. Hắn thầm nghĩ liệu có nên đè cô gái này trước nơi đông người rồi lục tìm thuốc giải trên người nàng hay không?
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết hả?” Hồng Phu cười hỏi.
Tần Lạc chăm chú nhìn cây roi trong tay Hồng Phu. Hắn hiểu cái roi của Hồng Phu phải có cái gì đó cổ quái.
“Không có gì thú vị cả. Không ngờ lại bị anh phát hiện ra.” Hồng Phu nói. Thì ra khi trước Hồng Phu vung roi đánh Tần Lạc chỉ là hư chiêu. Độc chiêu của roi này chính là thuốc độc bôi trên roi. Khi Hồng Phu phát lực vung roi đánh tất nhiên sẽ khiến cho thuốc độc trên roi bay ra ngoài, lặng lẽ không một tiếng động.
Chỉ cần một hạt thuốc độc rơi vào người Tần Lạc thì coi như là hạ độc thành công.
Đây chính là chỗ lợi hại của Cổ Vương, vô thanh vô tức, rất khó phòng bị.
Khi nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của Tần Lạc, Hồng Phu lên tiếng nhắc nhở: “Anh không nên có bất kỳ ý định xấu nào. Tất cả các thuốc độc của tôi đều không có thuốc giải. Phương thuốc nằm trong đầu tôi. Chỉ cần tôi còn sống thì anh mới có thuốc giải.”
Đúng vậy. Không có thuốc giải. Chỉ có phương thuốc nằm trong đầu. Đây chính là truyền thống của các đời Cổ Vương.
Điều này để tránh thuốc giải rơi vào tay người xấu, hơn nữa cũng là để giữ lại một con đường sống vào thời khắc quyết định.
Dù gì nghề nghiệp của Cổ Vương nhiều khi không được mọi người chào đón. Những người bị hại đều muốn phanh thây bọn họ ra làm muôn mảnh.
“Cô muốn gì?” Tần Lạc hỏi.
“Anh hạ độc trên người của tôi, tôi không thể báo thù một chút sao?” Hồng Phu đắc ý nói: “Còn nữa sau này anh tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi. Bất kỳ lúc nào tôi gọi cũng phải tới. Chậm là chết đó.”
“Hiểu rồi.” Tần Lạc quay người bước lên xe.
“Tôi sẽ tìm hiểu chân tướng sự việc.” Hồng Phu nói với Tần Lạc: “Nếu như tôi biết tất cả chuyện này do anh làm, tôi sẽ giết chết anh.”
Sau khi Tần Lạc ngồi vào trong xe, hắn ấn cửa sổ xe xuống nói với Hồng Phu ở bên ngoài: “Tôi quên nói cho cô một chuyện.”
“Cái gì?”
“Bảy ngày sau hãy tới tìm tôi lấy thuốc giải.”
“Anh có ý gì?” Hồng Phu biến sắc hỏi. “Anh đúng là đồ tiểu nhân. Vừa rồi anh cho tôi thuốc giải giả sao?”
“Quả thật bên trong là thuốc giải.” Tần Lạc nói: “Thế nhưng bên trong nó còn ngầm có một loại độc dược khác.”
Chiêu này xử dụng lần nào cũng hay. Lần trước Tần Lạc đã dùng chiêu này với Jesus.
Sau khi xe chạy, ở đằng sau vẫn còn vang lên giọng nói tức giận của Hồng Phu: “Tần Lạc, tôi nhất định sẽ giết anh.”
“Càng ngày càng có ý tứ.” Tần Lạc vuốt ve cái mụn nhỏ trên cổ và nói.