Bốp!
Lâm Thanh Nguyên vỗ lên bàn ăn đánh bốp một cái, tức giận quát tháo: “Những người này thật đáng ghét. Trung y rốt cuộc đã chọc ghẹo gì chúng mà chúng lại là thế chứ? Liệu có phải là Trung y không bị hủy diệt thì bọn chúng sẽ không dừng tay lại không? Tần Lạc vừa mới dẫn theo người đánh bại bọn chúng, vết thương còn chưa lành hẳn cơ, vậy mà không ngờ chúng lại giở trò nhanh đến thế, ta thấy Tần Lạc vẫn còn nhân từ với bọn chúng chán, tốt hơn cả là giẫm cho chúng không ngóc được đầu dậy, như thế thì bọn chúng mới tỏ ra thành khẩn được.”
Bối Bối đang ăn, thấy ông đập bàn mạnh thế thì giật mình đánh thót, miệng nhem nhuốc đồ ăn, nói: “Ông ơi, ông làm sao thế?”
Lâm Hoán Khê rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho Bối Bối, nói: “Người không biết gì thì cũng đồng nghĩa với họ chẳng biết sợ sệt là gì.”
“Trung y khó khăn lắm mới ngẩng được đầu dậy, thế mà lại bị bọn chúng giở trò thế này, thật là tức chết được, cứ để cho chúng gây phiền toái thế cũng không phải là cách hay. Tần Lạc đâu rồi? Nó không nghĩ ra cách gì ư?”
“Anh ấy đang cùng mọi người nghiên cứu vấn đề phương thuốc.” Lâm Hoán Khê nói.
“Ài, cũng làm khó cho nó quá.” Lâm Thanh Nguyên thở dài nói. “Trung y của chúng ta kỳ thực là cũng lắm tai nhiều nạn thật. Cứ thế này thì không biết bao giờ mới kết thúc được đây?”
“Đúng đấy ông. Hôm qua cha không về, nếu không phải cháu ngủ cùng mẹ thì mẹ buồn phải biết.” Bối Bối nói với giọng như giành công.
Lâm Hoán Khê trừng mắt nhìn cô bé, nói: “Mau ăn đi, ăn xong mẹ sẽ đưa con đến trường.”
“Vâng ạ.” Bối Bối nói. “Cha đã đồng ý mỗi tháng đưa con đến trường một lần, chắc cha nghĩ con quên rồi, nhưng thực ra là con cố tình không nói đấy.”
“……………..”
……………………..
đã bắt đầu ở giai đoạn chuẩn bị, ngoài việc thay đổi nhân vật nữ chính ra, thì Tần Lạc tiên sinh không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác đối với những nhân vật còn lại.”
Mã Duyệt sau khi báo cáo lại những sự việc quan trọng mỗi ngày, thì gập tập văn kiện trong tay mình lại, ngẩng mặt lên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt đang cúi đầu ngồi đó mà không rõ nàng đang nghĩ gì, nói: “Cơn lốc phản kháng Trung y càng xoáy càng lớn, giống như là một hành vi âm mưu vậy. Bộ y tế ngoài việc tuyên bố thái độ kiên quyết của mình ra thì không làm thêm gì khác cả. Tần Lạc tiên sinh cho đến giờ vẫn giữ yên lặng.”
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng khuôn mặt diễm lệ của mình lên, điềm tĩnh nói: “Mấy ngày trước có phải báo đã đăng tin có một loại thuốc mắt nhập khẩu đã khiến cho mắt của nhiều người bị viêm nhiễm phải không?”
Mã Duyệt đã ở bên Văn Nhân Mục Nguyệt nhiều năm rồi nên khi nghe nàng nói vậy thì hai mắt sáng lên, nắm ngay được mấu chốt vấn đề, khom người đáp: “Vâng, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Ngay ngày hôm đó, một trang mạng lớn nhất trong nước đã đang tải lên trang đầu tin: Là ai muốn cướp đi ánh sáng của chúng ta?
Trong bài viết nói, có một vị tiên sinh họ Trương hai năm trước cảm thấy thị giác không được rõ, mắt còn bị chảy máu, nên đã đến một bệnh viện để khám. Bác sĩ giới thiệu cho ông ta một loại thuốc có tên là Nostin, ba mũi tiêm cho một đợt trị liệu, thị lực khôi phục rất nhanh, còn những biện pháp khác thì hiệu quả không rõ rệt. Năm nay, ông ta cảm thấy bệnh tình của mình lại tái phát, nên đã đến để tiêm tiếp, ai ngờ sau khi về nhà thấy thị giác ngày một mơ hồ thêm.
Ngoài vị tiên sinh họ Trương này ra, thì còn có 55 bệnh nhân khác xuất những triệu chứng như mắt xưng tấy đỏ, thị lực kém đi đáng kể, chuyên gia có những chẩn đoán sơ bộ là ‘viêm trong mắt’.
Đây là sự kiện mang tính thể hiếm thấy trong những năm trở lại đây, suýt chút nữa thì làm cho không biết bao nhiêu bệnh nhân mất đi ánh sáng của đời mình.
Bài viết vừa được đăng tải thì lập tức thu hút vô số dân cư mạng vào xem và bình luận.
Những trang mạng lớn như Sina, Sohu, QQ và những trang khác liên tục chuyển đề tài này và đặt nó lên làm tin hot nhất trong ngày, có hàng trăm nghìn người lướt web và có vô số những lời bình luận bên dưới.
“Phải điều tra cho bằng được nguồn gốc của Nostin, sao nó có thể xâm nhập vào nước ta được?”
“Người nước ngoài lúc nào cũng thích công kích Trung y của chúng ta, thuốc của bọn họ chẳng lẽ không có vấn đề gì?”
“Bọn họ muốn đẩy Trung y của chúng ta ra bên ngoài, thế chúng ta không thể đẩy thuốc của bọn họ ra bên ngoài được sao? Ai sợ ai chứ?”
………………………..
Vốn dĩ các nước trên thế giới đều có xu thế nghiêng hẳn về một phía để phê phán Trung y, nhưng ngay sau khi tin này được tung ra thì giờ đây cục diện đã là Trung Tây y đè nén lẫn nhau.
Hồ nước này càng khuấy càng đục, chẳng ai kiếm hời được của ai cái gì. Không phải cá chết thì sẽ là lưới rách.
Vì vậy những người có tâm địa kia lo sợ bị lưới rách, cũng không thể không làm chậm lại việc bức tử một con cá lớn như Trung y đây.
……………….
Cuộc sống giống như là đi đại tiện vậy, nhiều lúc dốc toàn lực rồi mà có khi chỉ là một cái rắm mà thôi.
Lý tưởng bao giờ cũng đẹp, còn hiện thực thì lại tàn khốc vô cùng. Ý tưởng của Tần Lạc rất tốt, đồng thời cũng lập tức khiến cho mọi người phải bắt tay vào công việc, nhưng hiệu quả thì lại không được rõ rệt cho lắm.
Mấy ngày nay Tần Lạc đều nhốt mình trong này cùng với Nhị Môn Nhất Phái nghiên cứu cách giải quyết vấn đề Ất can giải độc vương gây tổn hại đến tim, không ra ngoài nữa bước.
Hắn vốn đặt niềm hy vọng vào thánh phẩm bảo vệ cho tim của Bồ Tát môn là Long Cốt Thảo Phương. Nhưng sau quá trình thực tiển thì mọi người phát hiện, Long Cốt Thảo Phương chỉ có thể hóa giải một phần độc tố mà thôi, còn nếu muốn tiêu trừ hết chỗ độc tố có bên trong đó thì phải cần đến việc cải thiện phương thuốc thì mới có thể làm được.
Phải biết rằng, những bài thuốc gia truyền còn sót lại này được điều phối thành thì đều đã trải qua vô số lần thất bại cùng thí nghiệm của những người đi trước, vì vậy muốn thay đổi nó, vừa không muốn mất đi những gì vốn có, lại có thể tăng thêm công hiệu cho nó thì quả không phải là một việc dễ dàng gì.
Một tuần lễ trôi qua rồi mà hàng chục cao thủ về y học của Nhị Môn Nhất Phái nghiên cứu ngày đêm không ngừng nghỉ, vậy mà vẫn không tìm ra được một phương án nào vừa lòng cả.
Trong thời gian này, Tần Lạc nhận được vô số cú điện thoại.
Lúc thì là phóng viên muốn phỏng vấn, lúc thì là nhũng vị lãnh đạo trong công hội Trung y hỏi thăm tình hình, cũng có cả những cú điện thoại quan tâm, an ủi từ bạn bè, Thái Công Dân cũng đích thân gọi tới cho hắn, mặc dù ông không nói gì trong điện thoại, nhưng Tần Lạc vẫn cảm giác được một áp lực vô cùng lớn mà hắn phải gánh vác.
Áp lực của ông cũng chính là áp lực của Tần Lạc. Điều này cũng làm tăng thêm quyết tâm hắn phải giải quyết vấn đề này trong một thời gian ngắn.
“Long Cốt Thảo Phương có thể dùng như một phuơng thuốc cơ bản.” Tần Lạc nói. “Nhưng cặn dư còn sót lại của một số độc tố vẫn chưa có cách gì để tiêu trừ hết, một loại thuốc như vậy thì không có cách nào thông qua được cục kiểm dịch quốc gia, chúng ta cũng không thể tung nó ra thị trường được.”
“Nhưng những gì chúng ta nghĩ được thì đều nghĩ cả rồi, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả lý tưởng.” Tô Tử đứng sau lưng Tần Lạc, nhẹ nhàng xoa bóp vào huyệt thái dương cho người mình yêu. Những ngày này trong lòng Tần Lạc như bị đè nén một thứ gì đó khiến hắn khó thở, ngày đêm nghiên cứu tìm tòi học hỏi, quả thực là rất mệt mỏi.
Tần Lạc cảm thấy đầu mình mát mẻ hẳn ra, thì biết rằng đây là thủ pháp mátxa đặc biết của Bồ Tát môn, làm cho hắn đỡ mệt mà tinh thần cũng sảng khoái, dễ chịu hơn rất nhiều, liền cười nói: “Chẳng lẽ chúng ta đúng là không thông minh bằng cổ nhân hay sao?”
“Phương thuốc này là do môn chủ thứ hai của Bồ Tát môn nghiên cứu nhiều năm mà thành, cho dù anh có là , thì nếu muốn cải thiện hay thay đổi gì, cũng không đơn giản như thế đâu.” Tô Tử an ủi nói.
“Thời gian không đợi người.” Cứ nghĩ đến những cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra bên ngoài, thì Tần Lạc lại cảm thấy đầu đau nhức từng hồi. “Giải độc dược không được, lẽ nào …”
Tần Lạc đứng thẳng dậy, nói: “Thế lấy độc trị độc thì sao? Liệu có thể thêm một vị thuốc vào để bài trừ những độc tố mà Long Cốt Thảo Phương không có cách nào bài trừ ra được không? Mà cho dù là không có cách nào bài trừ thì cũng không gây bất kỳ tổn hại đến cơ thể người cả, thậm chí còn có tác dụng bổ dưỡng thì sao?”
Tô Tử đôi lúc thực sự bái phục lối suy nghĩ không sát thực tế của Tần Lạc, nàng cười khổ nói: “Ý nghĩ này liệu có … kỳ quái quá không? Làm gì có loại độc tố nào lưu bên trong cơ thể con người mà lại không có bất cứ tổn hại gì chứ?”
“Không thử thì làm sao biết được?” Vừa nói dứt lời Tần Lạc liền chạy thẳng ra hiệu thuốc ở bên ngoài.
“Giày, anh còn chưa đi giày.” Tô Tử gọi với theo.
Nhưng Tần Lạc như thể không nghe tiếng gì vậy, hắn đã chạy mất dạng tự bao giờ.
Tô Tử xách theo đôi giày mà Tần Lạc quên không đi vào và chạy theo hắn, trông nàng giống như một bà mẹ trẻ chạy theo sau để chăm sóc, che chở cho con trai mình vậy.
………………………………
Tất cả giới truyền thông ở Yến Kinh hoặc được đặt ở Yến Kinh đều nhận được lời mời của bộ y tế, mời bọn họ đến tham gia cuộc họp báo được tổ chức ở phòng hội nghị tầng một của Quốc Tế Khuynh Thành, diễn ra vào hồi ba giờ chiều ngày mùng sáu. Bộ y tế sẽ xác minh làm rõ sự việc bệnh nhân trúng độc sau khi sử dụng Ất can giải độc vương ở Hàn Quốc và Nhật Bản.
Sự kiện Ất can giải độc vương là tin tức được mọi người chú ý nhất trong thời gian gần đây, trận chiến về giấy mực và nước miếng giữa giới truyền thông Trung Quốc và nước ngoài cũng không ngừng leo thang, lửa giận cũng ngày một lớn, có xu hướng không thể khống chế lại được.
Trên mạng có người nói, nếu nhốt một phóng viên Trung Quốc và một phóng viên Hàn Quốc vào cùng một cái ***g, thì có lẽ hai người này sẽ đánh nhau một sống một còn, và kết cục là chỉ có thể có một người bước được ra bên ngoài.
Bộ y tế im lặng nhiều ngày nay cuối cùng cũng chịu lên tiếng nói rõ sự tình, điều đó tất nhiên là đã thu hút vô số phóng viên đến để phỏng vấn và theo sát tình hình.
Những người nhận được giấy mời thì đều đến, còn những người không nhận được giấy mời cũng tự giác xuất hiện. Có hàng trăm phóng viên cùng tụ hội ở một chỗ, không những ngồi chật hết tất cả các dãy ghế ở trong phòng hội nghị, mà còn đứng rải rác ở hành lang và cửa ra vào nữa.
Sắp ba giờ đến nơi rồi mà chưa thấy xuất hiện bất kỳ một vị quan viên nào của bộ y tế cả.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Liệu có phải là đã cho chúng ta leo cây rồi không?”
“Không thể thế được. Nói gì thì nói cũng phải có một người đến thuyết giảng vài ba lời chứ …”
“Người tai to mặt lớn thường sẽ không đến đúng giờ đâu. Càng đến muộn thì càng nói lên một điều rằng cấp bậc của nhân vật đó là rất cao.”
Trong lúc đám phóng viên chờ đọi sốt hết cả ruột, thì bổng nghe thấy từ bên ngoài cửa có tiếng vọng vào: “Mọi người tránh ra một chút, tránh ra một chút. Nếu mọi người mà không để tôi vào thì buổi họp báo này sẽ chẳng thể bắt đầu được.”
Đám người tách sang hai bên thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi râu ria xồm xoàm, vẫn còn vẻ ngái ngủ bước vào.
Thấy bộ dạng người đàn ông này thì tâm tình đám phóng viên không khỏi phấn chấn, vui vẻ hẳn lên.
Không hẹn trước gì, nhưng tất cả đám phóng viên có mặt ở đây đều giơ chiếc máy ảnh trong tay mình lên nhắm thẳng vào người đàn ông đó chụp tanh tách.
Vì họ biết rằng, chỉ cần người đàn ông này ở đây, thì việc này sẽ trở nên thú vị vô cùng.
Tần Lạc khó khăn lắm mới chen được lên đài chủ tịch, hắn chỉnh lại chiếc trường bào trên người mình, sau đó nhìn đám phóng viên bên dưới, cười hề hề nói: “Tôi muốn thương lượng với các anh các chị một việc …, vừa rồi mọi người đều lấy máy ảnh chụp tôi, nếu chụp đẹp thì mọi người có thể cho đăng lên, nếu không đẹp thì hảy xóa đi đi. Tôi cũng là người có fan hâm mộ đấy.”
Mọi người cười ồ hết cả lên.
Chỉ một câu nói thôi mà Tần Lạc đã làm cho bầu không khí trong phòng hội nghị này trở nên nhẹ nhỏm đi không ít.
Mọi người vừa vỗ tay vừa chờ đợi những lời mà hắn sắp nói ra.
Từ khi biết người đàn ông này đến giờ thì bọn họ chưa từng thất vọng bao giờ.