Bởi vì trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường giành cho người nhà, mà Lâm Hoán Khê và Tần Lạc lại sắp thành vợ chồng, vì vậy mà bọn họ cũng không cần kiêng kỵ gì mà phải ngủ riêng cả.
Sau khi ăn xong thì hai người đi rửa chân tay mặt mũi một lượt rồi cùng lên giường nằm.
Vợ hiền trong lòng nhưng Tần Lạc lại không có hứng thú gì về chuyện đó cả.
Một mặt là do ông nội bị thương nặng, nên tâm tính của hắn không được tốt cho lắm.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là vì hắn đã kiệt sức mất rồi.
Đến cả bản thân hắn cũng không rõ đã bao lâu rồi hắn không ngủ nghỉ cho hẳn hoi.
Tối ngày hôm nay, Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đã nói với nhau rất nhiều.
Đa phần là một mình Tần Lạc nói, còn Lâm Hoán Khê nghe.
Nhưng Tần Lạc lại không hề cảm thấy tẻ nhạt chút nào. Vì hắn biết chắc chắn là nàng đang chăm chú nghe, không những thế còn ghi lòng tạc dạ từng câu nói của hắn.
Đó chính là Lâm Hoán Khê, từ khi gặp mặt cho đến khi yêu nhau, và đến giờ, khi đã trở thành vợ chưa cưới, thì nàng vẫn là một Lâm Hoán Khê như vậy.
Tần Lạc không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, khi hắn nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thì trời đã sáng, và thấy bác sỹ và y tá đang đến phòng để kiểm tra.
Lâm Hoán Khê không biết tỉnh dậy từ khi nào, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đoan trang đứng bên cạnh bác sỹ, còn nhỏ giọng hỏi bác sỹ cái gì đó.
Tần Lạc đi giày vào rồi bước xuống giường, đi đến trước mặt bác sỹ, hỏi: "Bác sỹ, tình hình ông của tôi thế nào rồi?"
"Tần tiên sinh, anh không phải lo lắng vậy đâu. Bệnh tình ông của anh rất ổn định."
"Theo lý mà nói, thì cơ thể của ông cụ đã bị lão hóa, khả năng hồi phục không thể bằng người trẻ tuổi được. Nhưng ông của anh lại hoàn toàn không đi theo cái quy luật này. Khả năng hồi phục của ông ấy còn khá hơn cả người thanh niên hơn hai mươi tuổi nữa. Tôi còn định đợi ông cụ tỉnh dậy để thỉnh giáo xem ông có bí quyết gì có thể bảo dưỡng cơ thể tốt đến vậy cơ." Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
Vị bác sỹ cười ha ha nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của ông ta làm cho nỗi lo lắng trong lòng Tần Lạc giảm đi không ít.
"Cảm ơn bác sỹ." Tần Lạc cười nói. "Ông tôi cũng chỉ là ngày thường thích rèn luyện cơ thể mà thôi."
"Ài, nói thì dễ nhưng làm thì lại khó. Liệu có bao nhiêu người có thể kiên trì rèn luyện mỗi ngày được đây? Anh thử nhìn xem trong các công viên bây giờ ngoài những người có tuổi ra thì người trẻ tuổi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay." Bác sỹ cảm thán nói. "Vận động nhiều mới có phúc. Tốt hơn nhiều việc hàng ngày chọn thuốc bổ này thuốc bổ nọ để uống"
Mặc dù bản thân Tần Lạc cũng là một bác sỹ, nhưng về bệnh tình của ông mình, thì hắn vẫn hỏi han tỉ mỉ bác sĩ vài vấn đề xong rồi mới tiễn bác sĩ rời đi.
"Em dậy lúc nào thế?" Tần Lạc đến bên cạnh Lâm Hoán Khê hỏi.
Trên người của nàng có một mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Không phải là mùi nước hoa, nàng cũng chẳng bao giờ dùng nước hoa.
Mà đó lả mùi hương từ cơ thể một người phụ nữ trưởng thành tỏa ra.
"Được một lúc rồi." Lâm Hoán Khẽ nói. "Anh đi đánh răng rửa mặt đi. Em bảo y tá đi mua cháo và màn thầu rồi, lát nữa sẽ đem đến."
"Ừ." Tần Lạc đáp lại.
Ăn xong bữa sáng, Tần Lạc liền nói với Lâm Hoán Khê: "Hôm nay em có chuyện gì phải làm không? Nếu có chuyện gì thì em về công ty xử lý trước đi cũng được. Sáng nay anh sẽ ở lại đây chăm sóc ông."
"Không sao. Em đã gọi điện thoại sắp xếp công việc xong xuôi cả rồi" Lâm Hoán Khê nói. “Anh cứ làm gì thì làm đi. Để em chăm sóc ông được rồi. Lát nữa bố cũng sẽ đưa Bối Bối đến đấy”
Tần Lạc còn mặt mũi nào mà đi luôn bây giờ chứ, hắn kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của ông, bắt mạch cho ông rồi nói: "Anh cũng không vội. Anh ở lại với ông chút đã."
Không ngờ Tần Tranh đột nhiên lại mở mắt ra, thều thào nói cái gì đó.
"Ông tỉnh rồi à? Ông nói gì thế?" Tần Lạc nắm chặt tay ông mình hỏi. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
"Đi đi."
Phải cố gắng lắm, Tần Tranh mới thốt ra được một câu nghe rõ ràng hơn trước chút xíu.
"Đi đâu ạ?" Tần Lạc nói.
"Mục .....Nguyệt ...."
Ông cụ vừa mở mắt ra, chẳng thèm hỏi han tình hình sức khỏe của mình ra sao, mà lại lo lắng cho sự an toàn của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Nói bọn họ là ngốc cũng được, nhưng quả thật tấm lòng của bọn họ rộng lượng vô cùng.
"Ông thấy thế nào rồi?" Tần Lạc vừa mới bắt mạch thì đã cảm nhận được sức sống trong cơ thể của ông mình rồi.
Chỉ có điều là hắn vẫn muốn được nghe từ chính miệng Tần Tranh nói ra.
Tâm tình của hắn hiện giờ chẳng khác nào những người phụ nữ mà rõ ràng đã biết người đàn ông đó yêu mình đến chết đi sống lại, nhưng ngày nào cũng bắt anh ta nói câu "anh yêu em" vậy.
"Ông không sao." Tần Tranh nói."Cháu đi xem Mục Nguyệt xem sao đi. Đừng để chuyện gì xảy ra với nó."
"Mục Nguyệt đã không sao rồi ông ạ." Tần Lạc an ủi Tần Tranh.
"Cổ độc trong người cô ấy đã được cháu đẩy hết ra ngoài rồi, hiện giờ trong người chỉ còn một ít độc dược nữa thôi. Cháu đã chuẩn bị thuốc cho cô ấy rồi, chỉ cần uống liền ba ngày nữa là không vấn đề gì nữa."
"Thế thì tốt. Thế thì tốt." Tần Tranh nói.
"Ông có thấy chỗ nào khó ở không? Ông muốn ăn chút gì không?" Lâm Hoán Khê bước đến trước mặt Tần Tranh quan tâm hỏi.
"Hoán Khê."
Tần Tranh cười cười với Lâm Hoán Khê rồi nói: "Đừng trách ông.
Đây là nhà chúng ta nợ nhà Văn Nhăn."
"Không đâu ông, cháu không trách cứ gì cả." Lâm Hoán Khê nói.
"Ông cũng biết là cháu không trách gì đâu" Tần Tranh nói. "Cháu là một cô gái tốt.
Và cũng là cô con dâu tốt của Tần gia chúng ta."
Tần Lạc thấy Tần Tranh nói năng khó khăn, bèn khuyên nhủ: "Ông vừa mới tỉnh dậy, đừng nói nhiều như vậy."
"Không sao đâu." Tần Tranh nói. "Chỗ bọn chúng đánh ....đều không phải chỗ hiểm"
"Bác sỹ nói khả năng hồi phục của ông rất tốt, còn nói là ông có thể hồi phục nhanh như vậy đúng là một kỳ tích."
Tần Lạc cười nói.
"Có thể là do hàng ngày ông thường hay rèn luyện sức khỏe cũng nên."
Tần Lạc nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Bởi vì "Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm" chẳng nhẽ lại có liên quan đến cái này?” Tần Lạc kinh ngạc kêu lên.
"Đúng đấy." Tần Tranh chậm rãi nói. "Lúc đó ông là ông không thể chịu được nữa rồi, nhưng trong người lại có một luồng sức mạnh chống đỡ cho ông. Mỗi lần ông chuẩn bị nhắm mắt vào thì đều cảm nhận được luồng sức mạnh đó. Chúng chạy khắp nơi trong cơ thể của ông. Ông liền biết rằng: Đó chính là "Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm"
Tần Lạc vui sướng nói: "Thì ra là như vậy. Lúc đó cháu cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là khi bắt mạch cho ông thì thấy tim của ông đập một cách yếu ớt, mạch đập cũng yếu vô cùng, giống như là có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nhưng lại có một luồng sức mạnh nào đó lại đang kích thích làm cho cơ thể có phản ứng . Mạch tương đã dừng nhưng sức sống vẫn còn."
Nghĩ vậy thì Tần Lạc lại càng thấy rõ sự thần bí và kỳ diệu của "Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm" .
Khi đó mình mắc phải bệnh Dương mạch, dương thịnh quá đà, cũng là "Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm" này làm điều hòa âm dương, khiến cho mình có thể tiếp tục sinh tồn trên cái thế giới này.
Ông bị trúng bao nhiêu đạn vào người như vậy, rõ ràng là khả năng chống đỡ của cơ thể đã không còn, nhưng lại liên tục được "Đạ0 Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm" kích thích làm cho tim mạch sống lại.
Có thể sự thần kỳ của nó không phải chỉ có những thứ này thôi đâu.
Nhưng đáng tiếc là Tần Lạc đã lâu lắm không nhìn thấy sư phụ rồi.
Nếu không thì sẽ có thể xin người chỉ dạy thêm cho.
Nói gì thì nói mình cũng là đệ tử chính thống của người, người nối dõi duy nhất của Thiên Cơ Đạo và cũng là chưởng môn kế tiếp của Thiên Cơ Đạo. Đáng lẽ người phải chú ý đến mình hơn mới phải chứ.
Có bảo bối gì hay bí kíp gì này, hay thần đan, di sản gì này, theo lý mà nói thì đều nên giữ truyền lại cho mình mới phải chứ nhỉ?
"Chúng ta lại nợ sư phụ của cháu một lần." Tần Tranh cảm thán nói.
Ông cụ cả đời không bao giờ muốn nợ nần ai cái gì, lại càng không muốn nợ ân tình của người khác.
"Không sao đâu ông, ngày sau cháu sẽ đền đáp lại." Tần Lạc nói
-------oOo--------
Khát.
Khát đến khô cả họng.
Văn Nhân Mục Nguyệt chuẩn bị gọi người đưa đến cho nàng một cốc nước lọc, thì mới phát hiện ra mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một căn phòng màu trắng, một chiếc chăn màu trắng, chiếc bàn gỗ mang màu vốn có của nó và một chiếc rèm cửa màu xanh bộ đội.
Trong phòng không có bất cứ vật trang trí. Chỉ có một chiếc cung được treo trên tường.
Một căn phòng thô ráp, khô cứng, trông không khác gì phòng ngủ của một quân nhân là bao.
Cái cách trang trí này quả là không phù hợp với kiểu cách của nàng chút nào, nàng ưa thích phong cách đơn giản mà thoải mái hơn.
Hơn nữa, mặc dù tính cách của nàng rất lạnh lùng, nàng lại không hề không muốn để màu sắc chính trong căn phòng ngủ của mình là màu âm.
Sau một hồi nửa tỉnh nửa mê thì nàng mới nhớ ra hết mọi việc.
Nhớ ra Tần Lạc đút thuốc cho mình, nhớ ra Tần Lạc cãi nhau với các chú mình, lại còn chửi bọn họ là một đám người không ra gì nữa, nhớ ra việc Tần Lạc ôm mình đi, nhớ ra anh ấy nói là sẽ cùng mình ngắm trăng, ngắm sao, bàn luận cuộc sống lý tưởng qua những bài thơ ca, nhớ ra là anh ấy bảo là "Để anh nuôi em"
Đây là nơi mà anh ấy cho là an toàn sao?
"Cô tỉnh rồi à?" Giọng của một người phụ nữ đột nhiên cất lên.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngoảnh đầu lại thì thấy có một cô gái mặc một bộ đồ da màu đen đứng dựa vào góc tường.
Nhưng việc làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn, đó là trong tay nàng ta còn có một con dao. Theo như kinh nghiệm ngày trước của nàng, thì đây chắc chắn lại là thích khách mà người ta thuê đến giết nàng.
Việc nàng nên làm là kéo dài thời gian, và nghĩ cách để gọi vệ sĩ của mình đến giải vây.
Nhưng, nơi này lại không phải địa bàn của mình.
Nơi này cũng không có vệ sĩ của mình ở đây.
"Cô là ai?" Nữ vương rốt cuộc thì vẫn là nữ vương.
Cho dù mình có bệnh, nằm nghỉ ở địa bàn của người khác thì cũng không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ với một câu nói đã làm cho mình nắm được thế chủ động.
"Thế cô là ai?" Ly hỏi ngược lại.
“Tôi nghĩ là chúng ta chẳng có gì để tiếp tục nói chuyện cả.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Đúng vậy.” Ly nói. "Nhưng cô đang ngủ trong nhà tôi."
“Vậy sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Nếu cô có thể chứng minh điều này, thì tôi sẽ rời đi"
Ly hơi cau mày lại, nói: "Cô quả là ngạo mạn."
"Tôi quen rồi."
"______"
"Xem ra cô chẳng có cách nào chứng minh đây là nhà cô thì phải." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, phòng của tôi ở ngay bên cạnh.
Hơn nữa, tôi đến đây trước cô cả mười sáu năm cơ."
"Điều này không thể chứng minh là tôi không thể ở đây được."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Ly cau mày ghê hơn trước, nói: "Cô cũng là người phụ nữ của anh ta phải không?"
"Người phụ nữ của anh ta?"
"Tần Lạc."
"Thế cô thì sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại.
"Tôi không phải là phụ nữ."
Con dao trong tay ly quay một vòng lại một vòng không ngớt, lạnh lùng nói.