Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 141: Chương 141: Tôi không tin ông không cho tôi bài tử




Đạo gia thập nhị đoạn cẩm chính là công phu dưỡng khí hưu sinh, nhưng Dẫn thể thuật cũng là một pháp môn cường thân kiện thể không có con đường thứ hai. Tần Lạc đúng là đã học được vài chiêu thức từ Dẫn thể thuật, nhờ đó hắn mới có khả năng giao thủ với mấy tiểu mao tặc làng nhàng.

Nhưng là, gặp phải cái loại cao thủ giết người không gớm tay thì chênh lệch cũng xuất hiện rất rõ ràng.

Lúc này Tần Lạc thi triển một chiêu Song viên củng nguyệt trong Dẫn thể thuật.

Đây là chiêu hắn thuần thục nhất, hơn nữa uy lực cũng không nhỏ. Hắn muốn một chiêu đắc thủ luôn.

Ta chỉ là một thầy thuốc tay trói gà không chặt, còn cô là sát thủ chuyên nghiệp lấy đao kiếm làm nghề nuôi thân. Nếu tôi đánh được cô một chiêu thì cũng coi là thắng rồi đúng không?

Đặt mục tiêu vậy rồi, Tần Lạc lại nghĩ thêm muốn đánh trúng được một cái chỉ có cách phải đánh thật bất ngờ, lúc đối thủ còn chưa kịp chuẩn bị.

Nghĩ là làm, Tần Lạc ngay lập tức tung một chiêu thật hiểm. Một quyền phát ra, mặc dù không có được uy mãnh như hổ nhưng cũng đã xé gió vù vù.

Đáng tiếc là hắn lại đánh giá quá thấp thực lực của đối thủ. Hay nói cách khác, hắn đã quá tự tin vào thực lực của chính mình.

Hắn vừa vung tay ra chưởng, đối thủ đã thối lui vài bước.

Tần Lạc thấy vậy mừng thầm, hai chân nhanh nhẹn lui về phía sau một chút rồi một lần nữa vung trảo chụp vào cổ nàng.

Nhưng là vì đang đánh nhau với nữ nhi nên khi xuống tay hắn cũng phải cân nhắc nhẹ đi một chút.

Vì nếu như không may đánh phải ngực của cô ta thì chẳng phải là hành vi của tên lưu manh sao?

Lúc này, Tần Lạc bắt đầu tăng tốc độ lên. Động tác cũng dứt khoát hơn một chút. Hắn muốn sau chiêu thứ hai này là phải chiếm được tiện nghi, không để cho đối thủ có cơ hội phản kích.

Nhưng đáng tiếc làm sao!

Chiêu thứ hai chưa tung ra đã thất bại. Bởi vì vừa thấy hắn chuẩn bị nàng ta đã lại lui về vài bước nữa.

Điều này khiến Tần Lạc cảm thấy phẫn nộ, không biết đối thủ của hắn có muốn đánh hay không. Nhưng đằng sau cô ta đã sắp hết đường rồi, sẽ không thể lui thêm nữa.

Tần Lạc tung chiêu thứ ba - thôi song trích nguyệt.

Kỳ thật mấy chiêu này đều có thể gọi chung bằng cái tên hầu tử tập ngực hay Tần Lạc bắt cầu.

Bởi vì mấy chiêu này đều có cách đánh là thân thể nhảy về phía trước, hai tay đẩy ngang, nhằm đánh trúng vào ngực đối phương.

Như vậy, hiển nhiên khi sử dụng chiêu này, nam nhân sẽ bị coi là kẻ hám sắc. Dù cho hắn biết, hoặc giả bộ không biết đối thủ là một nữ nhi nhưng khi đã tung chiêu rồi thì có thể coi là hết sức hèn mọn, bỉ ổi hạ lưu.

Nhưng Tần Lạc không có biện pháp nào khác. Hắn vẫn tiến lên, thân thể vẫn bay về phía trước. Nhưng đối thủ của hắn thì vẫn không có động tĩnh gì dù đã thối lui thêm vài bước. Dù vậy hắn vẫn không thể dừng lại.

“Lưu manh”. Cô gái giận dữ nói.

Nàng nhất định sẽ không tha thứ cho tâm địa xấu xa của hắn, nhưng cũng không lùi thêm về phía sau nữa mà bắt đầu đấu lại với Tần Lạc. Thân thể Tần Lạc vừa tiến đến, nàng tung chân phải, xoay một trăm tám mươi độ, đá thẳng vào người Tần Lạc.

Chỉ cần Tần Lạc có chút manh động, nàng có thể đá trúng ngay cằm hắn.

“Là một cô gái hay một sát thủ vậy ta?” Tần Lạc bi ai.

“Tốt lắm. Hai người các ngươi dừng tay đi”. Long vương đột nhiên hô to.

“Lưu manh”, Ly một lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc nói rồi căm giận thu cước về.

“Quyền cước không có mắt. Tôi cũng vậy, nào có cố tình đâu”. Tần Lạc cười.

Long vương nhìn Tần Lạc nói: “Tần Lạc, công phu đấy xem như không sai. Đối với người bình thường mà nói, thân thể như vậy cũng được gọi là khá rồi. Không nói xa xôi ngoài chiến trường, cháu vậy là có thể tự bảo vệ bản thân rồi”.

Tần Lạc cười khổ chỉ vào Ly nói: “Này, tôi có làm gì cô đâu. Ngay cả áo của cô tôi còn chưa chạm cơ vào mà?”

Long Vương nghe Tần Lạc nói những lời này bèn cười nói: “Tiểu tử, người đúng thật là tham quá. Ly võ giỏi, thân thủ có thể xếp vào hạng nhất đẳng. Ngươi đến lúc này mà chưa bị thương cũng đã coi như may mắn rồi đó”.

“Thân thủ ta đúng là chẳng ra làm sao cả”, Tần Lạc nghĩ. “Ngay cả một nữ nhân còn đánh không lại. Nếu đánh thêm chắc bị nàng ta khinh cho quá”.

Long vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cả đời này không thích nợ ai cái gì cả. Thôi thế này đi, cháu hàng ngày chữa bệnh cho ta, rồi ta mỗi ngày sẽ dạy cho cháu vài chiêu. Chúng ta sẽ không ai nợ ai gì cả. Cháu thấy thế nào?”

Với những người đang cùng đường thì làm gì có nhiều sự lựa chọn?

Đề nghị này khiến Tần Lạc cảm thấy rất khó xử. Hắn vốn định sau khi chữa bệnh cho Long Vương sẽ đi tìm chỗ nào đó ẩn cư mà ngẫm nghĩ xem lại chính mình.

Xuất môn mang theo một khối bài tử như vậy không phải cũng nhiều uy phong sao? Tùy chỗ tùy lúc chắc cũng sẽ sử dụng được.

Nhưng hắn lại cũng rất muốn học công phu. Luyện được thân thủ thật giỏi rồi thì còn ai dám khi dễ mình nữa? Nhất là khi gặp những cô gái đanh đá thế kia kể cả vứt đao đi mình cũng vẫn trị được.

Cá dữ liệu có thể học cách đánh của gấu được không?

“Sao rồi? Cháu không đồng ý sao?” Long Vương nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tần Lạc bèn lên tiếng hỏi.

“Đồng ý. Cháu rất vui lòng”. Tần Lạc cao hứng nói.

“Tốt lắm. Dù sao thì hôm nay cũng không việc gì làm, ta sẽ ứng trước cho cháu. Trước tiên ta dạy cháu hai chiêu này đã”, Long Vương hào hứng nói. Cả ngày chỉ nằm ở ghế trúc người ngợm đau nhức ngay cả trung tiện cũng không dám đánh, giờ có chuyện thế này tâm lý ông ta vui vậy cũng là điều dễ hiểu.

“Cũng được. Cảm ơn Long Vương”, Tần Lạc gật đầu.

“Tư chất của cháu không kém, chỉ là thân thể yếu ớt, hơn nữa lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Còn võ thuật thực chất là gì? Là nhìn vào địch thủ mà đánh, thấy chiêu hủy chiêu, thấy khích là tấn công. Quyền thức hay chưởng thức quy định cũng từ võ thuật mà ra, chứ không phù hợp với chiến tranh hiện đại”.

“Cho nên, hiện nay trên thế giới, bộ đội đặc chủng nổi tiếng nhất cũng thích dùng thái quyền cùng không thủ đạo. Bởi vì đặc điểm chính của họ là khoái, chuẩn, ngoan. Hơn nữa, họ không có chiêu cố định. Không dễ dàng tìm được sơ hở của họ để mà phản kích đâu. Mọi thứ đều rất hoàn hảo. Huyền công lục của cháu chỉ là một vài chiêu thức quèn, không mấy tinh diệu. Nếu nói là học chưa đến nơi đến chốn thì cũng không sai chút nào”.

Tần Lạc lần đầu tiên được nghe giảng giải chi tiết về thân thể các loại pháp môn như vậy không khỏi cảm thấy thích thú.

Có nam nhân muốn trở nên nhanh, cũng có nam nhân muốn mình thật mạnh. Tần Lạc không chút nghi ngờ là mình sẽ thuộc nhóm thứ hai.

“Hãy phân tích chiêu vừa rồi của cháu, bay người tay đẩy ngang, nếu như tốc độ nhanh thêm chút nữa, thân thể hơi vòng cung chút nữa khi đến gần người Ly. Thêm nữa, lúc chuẩn bị đánh thì che chiêu đi, thế thì cháu không phải là không thể đả thương Ly. Đáng tiếc, người có một chiêu mà cũng đánh không xong thì thua cũng đáng thôi. Trong thực chiến thì bất ngờ mới là nguy hiểm. Nếu đối thủ có thể tránh được chiêu của ngươi thì sẽ dễ dàng tìm được sơ hở của ngươi để phản công. Lúc đó ngươi thua chắc”.

Tần Lạc nghe xong thấy mình sáng hẳn ra.

“Bùm” một tiếng hắn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu ba cái cảm kích nói: “Đa tạ sư phụ đã khai thông. Ân tình của sư phụ đồ đệ sẽ nhất định không quên”.

Mọi người đứng đó thấy Tần Lạc làm vậy ai cũng ngây người ra, ngay cả Long Vương hồi lâu cũng không phản ứng gì.

“Tần Lạc, chúng ta không phải đôi bên cùng có lợi sao? Cháu chữa bệnh cho ta, ta dạy công phu cho cháu. Chúng ta không ai nợ ai. Không cần hành đại lễ như thế, mau đứng lên đi”, Long Vương nói.

“Nghe ngài nói một buổi ngang bằng mươi năm đọc sách. Cổ nhân thường nói nhất tự vi sư, cháu chịu ơn ngài như vậy, nếu không làm lễ bái ngài làm thầy thì chẳng phải là phường vong ân phụ nghĩa sao?” Tần Lạc oai phong lẫm liệt nói.

“Nhưng ta không muốn thu nạp đồ đệ”, Long Vương nói.

“Sư phụ không muốn nhận ta làm đồ đệ cũng không sao, nhưng đồ đệ vẫn muốn gọi ngài là sư phụ”, Tần Lạc vẫn một mực nói.

Ngài dạy ta võ thuật, đương nhiên là sư phụ ta. Làm sao có thể khác được cơ chứ?

Long Vương thấy Tần Lạc một mực kiên trì thì bỗng cười ha hả.

“Tốt thôi. Thú vị, thật là thú vị”, Long Vương vừa cười to vừa nói. “Mấy khi ta có cơ hội nhận đệ tử đâu. Ngươi nói đúng”.

Tần Lạc xấu hổ chỉ biết đứng cười chứ không nói được gì. Hắn chưa từng nghĩ rằng tâm trí mình lại bị Long Vương nhìn thấu”.

Lão nhân này quả thật không phải là người tầm thường. Cho dù tứ chi tê liệt phải nằm trên giường cả ngày, ngay cả cái đầu cũng đang dần bị “cứng lại” nhưng lối suy nghĩ của lão vẫn nhanh nhẹn dị thường.

“Ngươi quả là một đồ đệ không thu nhận không được. Thôi được, hôm nay ta sẽ phá lệ một lần, nhận ngươi làm đồ đệ vậy”, Long Vương mắt sang quắc nhìn Tần Lạc nói. Chỉ trong có một khắc đó mà Tần Lạc cảm giác khí phách mình đang bị hòa tan ra.

Nhưng không phải vì những câu nói “ngọt ngào” mà chính vì con ngươi của lão nhân đột nhiên sáng ngời như muốn dọa người.

Biết được Long Vương rốt cục cũng nhận mình làm đồ đệ, Tần Lạc vừa quỳ lạy vừa đông đông đông dập đầu ba cái. Với một sắc mặt nghiêm túc, hắn nói: “Sư phụ, xin hãy nhận của Tần Lạc một lạy”.

Nhiều răng hơn một chút không sợ người cắn, nhiều sư phụ hơn một người không sợ kẻ khác dọa.

Tần Lạc nghĩ tiếp, sau này nếu ai dám khi dễ mình, mình chỉ cần phất cờ tam giác rồi hô to: các sư phụ, giúp với.

Khi đó, tiếng người đáp, ngựa hí, khói mù bốc lên tứ phía. Một đội quân vô địch do đông đảo sư phụ của mình tạo thành nhanh chóng kéo tới, nghiền nát bấy bọn địch nhân đen đủi kia.

Đương nhiên cái tư tâm nhỏ bé này Tần Lạc cũng biết xấu hổ mà không nói ra với ai.

Tôid dù sao cũng đã bái ông làm thầy, kiểu gì cũng nên đưa cho tôi một khối bài tử chứ?

Hôm nay đúng là một ngày tràn đầy kỷ niệm trong cuộc sống, nếu như nói trong những tác phẩm huyền huyễn thì sẽ là: Sau công nguyên rất rất rất nhiều năm, một đời y vương hiển hách của Tần Lạc đã có thêm vị sư phụ thứ ba. Bánh xe vận mệnh đầy hùng tráng của Y vương đã bắt đầu xoay tròn, nhưng không ai biết nó đang hướng đi đâu…

Trong đầu Tần Lạc đang tưởng tượng đến ngày đại danh của hắn bay thẳng lên trời, trở thành một biểu tượng mà truyền thông khắp thế giới ca tụng, trẻ con khắp thế giới được học ngay từ khi bập bẹ biết nói.

Mơ hão! Ai biết Y vương Tần Lạc hai tuổi vẫn còn đái dầm?

Thiên địa cũng sẽ phải kinh hãi nếu biết tình nhân trong mộng của Y vương là người … cách một cái vách tường!

Chứng kiến ngươi cười, ta khổ sở vài năm, chứng kiến ngươi khóc, ta vui vẻ mất vài chục năm. Sử sách ghi lại những chương phong lưu hiển hách nhất của Y vương chính là khi ngài ép tai vào vách tường nghe người trong mộng… dội nước.

Theo những tài liệu kinh điển được những sử gia nổi tiếng nhất của đất nước, Y vương Tần Lạc là người tóc đen, da vàng, nhưng lại, mẹ nó (đây là tác giả chửi đó), mắt một mí – cái này không phải là hậu duệ của dân tộc đại hàn sao?

Nói một cách khác, mà không nhất thiết là cách khác, nói tóm lại, nói thế nào đi nữa thì Tần Lạc vẫn tồn tại một cách quái dị trong những tác phẩm lịch sử quái dị nhất: Trong giới y học, hắn không phải là người có nhiều độ đệ nhất, nhưng là, sư phụ của hắn thì tuyệt đối nhiều nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.