Hứa Đông Lâm lầm lũi bước lên, những bậc thang tuy rất thấp nhưng Hứa Đông Lâm lại cảm thấy bước đi của hắn khó nhọc và nặng nề vô cùng.
Hắn biết rằng, đây không phải là vì thân thể của hắn phải khuân vác một đồ vật rất nặng, mà là vì hắn đang phải gánh vác một áp lực vô cùng lớn.
Đã có một thời, hắn cũng là một người trẻ tuổi đầy kiêu ngạo, đầu đội trời chân đạp đất mà chẳng cần phải nể nang ai và cũng chẳng coi ai có tài bằng hắn.
Còn bây giờ thì hắn tới đây để hàng phục.
Hắn đến gặp Tần Lạc với một trọng trách vô cùng nặng nề. Và dĩ nhiên Tần Lạc cũng là một người rất khó để thuyết phục.
Tần Lạc là một người đanh ngoa chua ngoét, lại cuồng vọng tự đại, tự cho mình là nhất, hơn nữa lại có cái tính tự hào dân tộc một cách thái quá.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra, Tần Lạc lẽ nào sẽ đồng ý bán Ất Can Giải Độc Vương cho Hàn Quốc không?
Bất luận thế nào thì Hứa Đông Lâm cũng đã tới đây rồi, hắn đem tới sự khiêm tốn và đầy cung kính.
“Cũng không phải là không có cơ hội.” Hứa Đông Lâm tự nhủ: “Hắn đã đồng ý cho gặp mặt rồi thì có nghĩa là hắn cũng đồng ý nói chuyện tử tế, cái này đã tốt hơn thái độ trước kia của hắn lắm rồi.”
Hứa Đông Lâm đi tới bậc thềm của tòa nhà nói: “Xin chào, tôi có hẹn với cô Lâm Hoán Khê.”
“Xin hỏi tiên sinh tên gì ạ?”
“Tôi là Hứa Đông Lâm.”
“Xin chờ cho một chút.” Cô gái tiếp tân xinh đẹp nở nụ cười đáp lại. Sau khi bấm nút gọi thông báo xong, cô gái nói: “Hứa tiên sinh, mời ngài tới phòng hội nghị tại lầu thứ mười một.”
“Cảm ơn.” Hứa Đông Lâm mỉm cười cảm tạ, sau đó liền quay người đi ra chỗ cầu thang máy.
Tại chỗ cầu thang máy đã có một thư ký đứng đó đợi sẵn, Hứa Đông Lâm sau đó đi theo cô thư ký này đến phòng hội nghị, sau đó cô thư ký này liền lui ra, lúc sau đã bưng tách trà tới cho hắn.
“Hứa tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không ạ?” Cô thư ký cung kính hỏi.
Hứa Đông Lâm nhìn vào đồng hồ nói: “Cô Lâm Hoán Khê đến chưa vậy?”
“Xin lỗi ngài, tôi không biết.” Cô thư ký dĩ nhiên là không dám tự tiện tiết lộ hành tung của sếp của mình.
“Vậy thì cảm ơn.” Hứa Đông Lâm nói. Dù sao thì cuộc hẹn cũng chín giờ mới gặp mặt cơ mà, chờ thêm mười phút nữa được rồi.
Khi chín giờ đúng, công phòng hội nghị được mở ra.
“Cũng may là bọn họ không hề có ý kéo dài thời gian cho mình leo cây trong này.”
Khi Hứa Đông Lâm trông thấy Tần Lạc ngồi trên xe lăn thì hắn kinh ngạc vô cùng, không biết là tên ranh này định giở âm mưu quỷ quyệt gì ra nữa?
Hôm qua Hứa Đông Lâm cũng đã gặp Lâm Hoán Khê, người đang đẩy xe cho Tần Lạc. Trông thấy Hứa Đông Lâm, Lâm Hoán Khê cũng chỉ gật đầu chào một cái, rồi giao lại quyền làm chủ ở đây cho Tần Lạc, chứ nàng không hề quan tâm tới sự xuất hiện của Hứa Đông Lâm thêm một phút nào nữa.
“Hứa tiên sinh, lâu lắm không gặp rồi.” Xem ra tâm trạng của Tần Lạc khá vui, hắn đã chủ động mỉm cười chào hỏi với Hứa Đông Lâm trước.
“Tần Lạc tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, lần này thật làm phiền quá, mong anh tha lỗi.” Hứa Đông Lâm tuy không hiểu Tần Lạc tại sao lại xuất hiện với bộ dạng này, nhưng xem ra Tần Lạc đối với hắn cũng đã là rất thân thiện rồi.
Hơn nữa, người Hàn Quốc đúng là có phần hơi coi trọng lễ nghĩa một cách thái quá.
“Đừng khách khí như vậy, khi tôi ở Hàn Quốc thì các anh đã tiếp đãi tôi nồng nhiệt như vậy rồi, về tới đây tôi phải tiếp đón nồng nhiệt hơn mới phải chứ.”
Nghe câu nói này của Tần Lạc mà trái tim của Hứa Đông Lâm như đóng băng cứng hết cả lại, thằng ranh này lại muốn làm gì? Lẽ nào hắn muốn nợ máu phải trả bằng máu hay sao?
“Nói ra thì thật là ngại quá.” Hứa Đông Lâm cười nói: “Lần trước Tần tiên sinh tới Hàn Quốc tiếp đãi chưa được chu đáo, đó là lỗi của Đông Lâm. Ở đây, tôi xin có lời mời chân thành nhất tới Tần Lạc tiên sinh đến Hàn Quốc chơi một lần nữa. Đông Lâm nhất định sẽ tiếp đãi Tần tiên sinh như một vị thượng khách.”
Hứa Đông Lâm nói như vậy là muốn tạo một con đường lui cho bản thân hắn, nếu như hai người mà cứ tranh giành nhau xem cái lễ chủ tiếp đãi khách ra sao, thì chuyện ngày hôm nay của hắn với Tần Lạc chắc chắn chỉ vì thế mà đổ sông đổ biển hết cả.
“Thì ra là anh cũng biết là anh đã tiếpđãi không chu đáo. Tôi lại cứ tưởng là anh không biết cơ đấy.” Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
“……………” Hứa Đông Lâm bỗng nhiên chỉ muốn đập đầu vào tường …. à, không đập đầu vào mặt của tên Tần Lạc khốn kiếp này mới đúng.
Tại sao tên khốn này lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy? Hứa Đông Lâm lúc này rất muốn băm vằm Tần Lạc ra làm trăm mảnh mới hả giận.
“Ha ha ha, tôi chỉ đùa thôi mà, đừng để ý quá tới nó.” Tần Lạc bật cười nói.
Hứa Đông Lâm cũng gượng cười theo, nhưng nụ cười của hắn lại cương cứng hết cả lại, trông như đang khóc vậy.
Hứa Đông Lâm đã hiểu rằng, ngày hôm nay thằng khốn Tần Lạc này sẽ chơi hắn một vố ra trò.
“Hứa huynh từ ngàn dặm xa xôi tới Trung Quốc, chắc là không phải tới đây bảo tôi mời ăn vịt quay Bắc Kinh phải không?” Tần Lạc cười hỏi.
Hứa Đông Lâm mồ hôi chảy lấm tấm trên trán.
Hắn biết rằng, Tần Lạc lần trước trông thấy hắn và Lý Thừa Minh tới quán Toàn Tụ Đức ăn vịt quay Bắc Kinh nên mới nói vậy, nhưng nếu tao muốn ăn vịt quay thì việc gì phải tới tìm mày cơ chứ?
“Thực ra tôi có chuyện khác muốn cầu cạnh anh.” Hứa Đông Lâm mặt dày nói, hắn vờ như không nghe hiểu ý câu nói của Tần Lạc, là hắn có quan hệ rất mật thiết với Lý Thừa Minh.
“Ngồi đi, ngồi đi.” Tần Lạc nói: “Anh đứng mà tôi thì ngồi, cứ phải ngửa cổ lên nói chuyện, tôi mỏi cổ lắm, do vậy tôi cũng chẳng thích người đàn ông nào cao hơn tôi cả. Nói chuyện cứ phải ngóc cái cổ lên mà phát mệt.”
Hứa Đông Lâm vốn định ngồi xuống, nhưng sau khi nghe câu sau của Tần Lạc thì hắn đúng là không dám ngồi xuống nữa.
Tần Lạc ngồi xe lăn, nếu như Hứa Đông Lâm ngồi xuống ghế ở trong phòng này, thì hắn chắc chắn là sẽ cao hơn Tần Lạc một chút.
Nhưng điều làm hắn tức đến hộc máu hơn nữa, là ở đây chẳng có loại ghế sofa thấp hơn cái xe lăn của Tần Lạc cả.
Như vậy thì chẳng khác nào Tần Lạc đang làm khó hắn. Mỗi câu nói của Tần Lạc đều như mỗi nhát dao găm vào hắn một cách vô tình, nhưng lại rất thấm và đau.
Hứa Đông Lâm lập tức tháo luôn giày ra, khoanh chân ngồi luôn xuống tấm thảm trải dưới đất đối mặt với Tần Lạc nói: “Ở Hàn tôi thích ngồi kiểu này hơn. He he, ngồi trên thảm bao giờ cũng rất thoải mái.”
“Thật không?” Tần Lạc nói: “Phong tục tập quán ở mỗi nước nó lại khác nhau, ở Trung Quốc, thì nếu như có khách tới nhà mà ngồi dưới đất là một hành động vô cùng vô học. Dĩ nhiên là tôi không có ý nói anh là đồ vô học. Đây chỉ là tôi lấy ví dụ mà thôi, anh đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý nói anh như vậy, anh là khách của tôi, làm sao tôi có thể nói anh như vậy chứ?”
Hứa Đông Lâm tức đến sì khói ra khỏi đầu, hắn muốn đứng phắt dậy đi khỏi đây luôn cho xong chuyện.
Nhưng hắn vẫn cố nắm chặt bàn tay lại cắn răng chịu đựng, cuối cùng hắn cũng kiềm chế được bản thân, cười nói: “Đúng vậy, còn có một số nước khi ăn cơm thì dùng tay bốc. Đối với người ta mà nói thì như vậy mới là tôn trọng đối phương.”
Tần Lạc nghe vậy chỉ mỉm cười nheo mắt nhìn Hứa Đông Lâm, sự trưởng thành của Đông Lâm là cho tần Lạc hết sức bất ngờ.
Có lẽ, mìmh nên coi trọng hắn thật sự rồi thì phải?
Hiện giờ, hắn mới xứng đáng là đối thủ của mình.
Còn ngày trước thì chẳng xứng đáng tẹo nào cả. Tần Lạc từ trước tới giờ chưa bao giờ coi Hứa Đông Lâm bằng nửa con mắt cả.
“Hứa huynh muốn nhờ vả tôi chuyện gì?” Tần Lạc hỏi. Hắn tôn trọng đối thủ có thực lực và người bạn tầm thường. Hắn đã coi Hứa Đông Lâm là đối thủ rồi, thì không cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ để khích bác Đông Lâm nữa, mà hắn sẽ dùng các thủ đoạn cao siêu hoặc là những việc bất ngờ để khích bác Đông Lâm.
Hứa Đông Lâm nghe vậy suy ngẫm một hồi lâu, rồi mới lên tiếng nói: “Tần Lạc tiên sinh, là như thế này. Ngày trước đúng là đã xảy ra một số việc mà chúng tôi chẳng ai muốn nó xảy ra cả. Có người đã bắt đầu làm giả thuốc Ất Can Giải Độc Vương bán ở trong nước, làm cho rất nhiều người tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Cách xử lý của chúng tôi có lẽ là có hơi chút gì đó quá đáng, nhưng mong anh hãy hiểu cho chúng tôi. Nếu như khi đó chúng tôi không làm cho dân chúng thỏa mãn, thì bọn họ sẽ vô cùng thất vọng về chính phủ và về hệ thống cơ cấu y tế của chúng tôi. Sau này chúng tôi cũng điều tra và phát hiện ra, những thứ thuốc này là loại thuốc giả phạm pháp và không liên quan gì tới quốc gia của anh cả.”
“Và Ất Can Giải Độc Vương cũng thật sự đã trải qua được sự khảo nghiệm của thị trường, bây giờ nó như một cơn lốc cuốn bay mọi thứ trên toàn thế giới. Khoa học là thuộc về toàn thế giới, mà y học vốn là một bộ môn khoa học. Cùng là bác sĩ với nhau, chúng ta phải cứu thế độ nhân, đó là thiên chức của chúng ta. Tôi đem theo thành ý của mình tới đây, hy vọng Tần tiên sinh có thể giúp đỡ cho những người bệnh tại Hàn Quốc mà vận chuyển thuốc tới Hàn Quốc. Bọn họ cần những thứ thuốc này để cứu mạng, bọn họ cần sự giúp đỡ khoáng đạt từ anh.”
Hứa Đông Lâm nói xong cúi người sâu xuống, giọng nói trầm hẳn xuống: “Tôi đại diện cho vô số người bệnh tới đây để cảm ơn anh, tôi đại diện cho gia đình họ tạ ơn anh. Anh không chỉ cứu người bệnh, mà còn cứu cả gia đình họ nữa. Mạng người là trên hết, mong Tần Lạc tiên sinh rộng lòng từ bi cứu giúp.”
Không thể phủ nhận rằng Hứa Đông Lâm là một thuyết khách rất cừ khôi.
Đầu tiên hắn đứng ra xin lỗi hành động của Trung y Hàn đã đánh đuổi Trung Y ra khỏi Hàn Quốc, sau đó lại nói rằng bản thân hắn cũng do bất đắc dĩ nên mới làm vậy.
Sau đó lại đột ngột quay sang tung hê sự vĩ đại của Ất Can Giải Độc Vương, rồi lại chụp mũ nói khoa học không có biên giới, y học cũng là một loại khoa học, cứu nhân độ thế là thiên chức của bác sĩ, nếu bạn từ chối thì chẳng khác nào bạn là tội nhân thiên cổ, là kẻ hẹp hòi nhỏ nhen cả.
Tần Lạc không biết người khác sẽ ra sao, nhưng hắn vẫn quyết định là không làm gì và cũng chẳng suy nghĩ cái gì cả.
Tần Lạc cười he he nhìn Hứa Đông Lâm nói: “Tôi thừa nhận y học không có biên giới.”
“Tần Lạc tiên sinh quả là người thông minh, làm người kính phục vô cùng.”
Nhưng Tần Lạc nghe lời nói nịnh nọt của Hứa Đông Lâm mà mặt chẳng tỏ vẻ có gì vui mừng cả, mà hắn nghiêm mặt lại, nheo mắt nói: “Nhưng bác sĩ lại có ranh giới với các nước khác. Hứa tiên sinh, theo như tôi được biết, anh không phải là lần đầu tiên đứng ra phản đối Trung Y đúng không? Anh cũng không phải lần đầu tiên đứng ra kêu gọi người trong nước bài trừ Trung Y đúng không? Vậy sao bây giờ anh lại chạy tới đây nói nhiều lời như vậy, anh nói vậy là có ý gì? Khi anh không cần tới người ta thì anh có quyền chửi quyền đánh, còn khi cần tới thì anh lại ôm lại hôn người ta. Anh nghĩ tôi là ai hả? Tôi là vợ bé của anh chắc?”
“Sặc …………..”
Lâm Hoán Khê ngồi cạnh uống nước không kìm nỗi, đã phun hết cả nước ra ngoài.