Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 737: Chương 737: Tôi phải chiến đấu với bọn họ




Philip đang nghĩ xem nên nói với Tần Lạc thế nào về việc này để không làm cho phía Trung Quốc cảm thấy tức giận quá mức, thì Carlise lại vào thông báo cho anh thêm một tin nữa, ông ta nói rằng viện trưởng Kend của bệnh viện Hoàng Gia đến muốn gặp mặt Hoàng Tử Điện Hạ.

“ Ông nói là tôi không có đây.” Philip nói với vẻ mặt không vui. Sylva vừa mới rời khỏi đây thì Kend đã tới rồi. Nếu nói là hai người đó trước khi đến đây mà không bàn bạc gì với nhau thì Philip không thể nào tin được.

Không cần nói cũng biết, ông ta chắc chắn cũng là đến để kêu khổ rồi nhân cơ hội này từ chối luôn việc đoàn đại biểu trung y Trung Quốc đến viếng thăm bệnh viện Hoàng Gia. Công Hội Trung Y xảy ra một việc như vậy thì chẳng khác nào đã cung cấp cho họ một cái cớ để thoái thác khá là hay.

Nghe Philip nói xong thì Carlise không lập tức rời đi ngay mà nói tiếp.

“Hoàng Tử Điện Hạ, làm vậy sẽ ảnh hướng đến hình tượng của ngài.” Carlise thấp giọng khuyên nhủ.

Philip cũng biết mấy ông già này có tầm ảnh hưởng trong ngành nghề của họ thế nào. nên trước khi mình đăng vị thì không nên đắc tội với những người như thế này.

“Bảo ông ta vào đây.” Philip nói. “Tôi cũng muốn xem xem ông ta chuẩn bị nói những cái gì.”

Kend khom lưng chín mươi độ bước vào trong hành lễ với Philip rồi cuời nói: “Hoàng Tử Điện Hạ. Kend đến để thỉnh an ngài.”

“Viện trường Kend, mời ông ngồi.” Philip chỉ vào chiếc ghế salon ở trước mặt mình nói. Lần này anh cố tình không đứng dậy nghênh đón lão già này.

“Cảm ơn Hoàng Tử Điện Hạ.” Kend ngồi xuống một cách nghe lời. nhưng chỉ ghé mông ngồi vào một mép của ghế. như thể ông ta lo sợ cơ thể mình quá béo ngồi xuống thì sẽ làm hỏng luôn ghế vậy.

“Viện trưởng Kend, ông đến đây là có việc gì sao?”

“Thưa Hoàng Tử Điện Hạ. tôi đến để báo cáo công việc với ngài.” Kend cung kính nói. “ Sau khi nhận được điện thoại của ngài thì tôi lập tức sắp xếp bác sỹ phụ sản để chuẩn bị tiếp đón vị phụ nữ mang thai đó. Giờ đây, người phụ nữ đó đã thoát khỏi nguy kịch, chỉ cần nằm nghỉ trong viện một thời gian là ổn. Hơn nữa. qua kết quả kiểm nghiệm của bác sỹ thì việc sảy thai không liên quan gì đến vị bác sĩ trung y của Trung Quốc cả.”

Không ngờ ông ta lại nói ra những lời này. Philip nghe xong thì cũng cảm thấy mặt mình giãn ra đôi chút, nói: “Viện trưởng Kend vất vả quá.”

“Rất vinh hạnh được phục vụ cho Hoàng Tử Điện Hạ.” Kend chú ý đến sắc mặt của Philip thì lại càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình là đúng. “ Vẫn còn một việc nữa cần phải báo cáo lên với Hoàng Tử Điện Hạ.”

“Viện trưởng Kend cứ nói.”

“Tôi đến đây là để muốn xác nhận thời gian mà đoàn đại biểu trung y Trung Quốc sẽ đến viếng thăm, giao lưu với bệnh viện Hoàng Gia. Hiện giờ cả nước ta đang có một sự hiểu lẩm và thành kiến rất lớn đối với đoàn đại biểu trung y Trung Quốc, vì vậy mà tôi lo rằng lịch trình của bọn họ vì thế mà cũng có những thay đổi nhất định.” Kend thành khẩn nói.

Philip nhìn vào khuôn mặt khi cười lên thì nhìn có vẻ chất phác, thật thà của ông già này rồi dò xét hỏi: “Vậy thì viện trưởng Kend nghĩ gì về vấn đề này?”

“Tôi cho rằng, đoàn đại biểu trung y Trung Quốc là vị khách quý mà Hoàng Tử Điện Hạ đã mời tới đây. Mà Hoàng Tử Điện Hạ lại là người đại diện cho hoàng thất và dân chúng Thụy Điển_vì vậy mà nếu hành trình đã được định sẵn rồi. mà lại tùy ý sửa đổi thì sẽ có ảnh hướng không tốt đển Hoàng Tử Điện Hạ và hoàng thất.” Kend nói với giọng vô cùng lo lắng.

“Nói như vậy thì tức là ý của viện trướng Kend là hành trình không đổi phải không?” Philip cười nói. Lão già này thật là thú vị. Xem ra ông ta có vẻ đứng về phía mình thì phải.

Nhưng hiện giờ ông ta đã là viện trưởng của bệnh viện Hoàng Gia rồi còn gì. vậy thì ông ta còn muốn gì nữa đây?

“Đúng vậy. thưa Hoàng Tử Điện Hạ.” Kend gật đầu nói. “Mặc dù sẽ phải chịu một số áp lực từ phía xã hội. nhưng vì Hoàng Tử Điện Hạ. vì danh dự của hoàng thất, tôi nhất định sẽ làm cho lần thăm viếng, giao lưu lần này được thành công tốt đẹp.”

Ngừng một lát rồi Kend lại nói tiếp: “Hơn nữa, đoàn đại biểu trung y Trung Quốc còn phải chịu tiếng oan. Tôi sẽ đứng ra tuyên bố chân tướng sự thật cho toàn dân chúng biết, trả lại công bằng cho họ.”

“Viện trướng Kend. thực sự là rất cảm ơn ông.” Philip nói với giọng cảm kích.

“Hoàng Tử Điện Hạ, đây đều là những việc mà tôi nên làm.” Kend cười nói. ông ta đứng lên rồi lại thi lễ với Philip một lần nữa rồi nói: “Nếu Hoàng Tử Điện Hạ không còn dặn dò gì nữa thì tôi xin phép cáo lui.”

“ừm, không còn chuyện gi nữa đâu.” Philip đứng dậy bắt tay Kend đáp.

Kend vì cảm thấy mình được sủng ái mà lo sợ, ông ta nói thêm vài lời cảm kích nữa rồi mới bước ra ngoài với dáng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sau khi bước ra khỏi khu nhà được canh giữ nghiêm ngặt thì Kend liền lái thẳng xe về nhà.

Khi đi được nửa đường thì ông nhìn thấy xe của Sylva đỗ ở ngay bên đường.

“Thế nào?” Svlva lạnh lùng hỏi.

“Ài, Hoàng Tử Điện Hạ ghê quá.” Kend nói với điệu bộ khó xử. “Bất luận tôi có giải thích thế nào thì Hoàng Tử vẫn yêu cầu buổi thăm viếng, giao lưu vào ngày mai vẫn diễn ra như đã định.”

“Hứ. Anh ta rốt cuộc có phải là Hoàng Tử Điện Hạ của nước Thụy Điển chúng ta không vậy? Sao lại hết lòng giúp đỡ một người ngoài như thế được chứ?” Svlva nổi giận đùng đùng nói.

Kend vội hất hất tay, lo lắng nói: “ ông bạn của tôi. ăn nói phải chú ý một chút. Những lời như vậy không được nói năng lung tung đâu.”

“Bất kể mấy người thế nào, dù sao thì trước khi sự việc người phụ nữ có thai được giải quyết, thì tôi sẽ không để cho bọn chúng bước vào trong trường một bước. Học sinh của tôi sẽ không bao giờ tiếp nhận cái học thuyết vớ vẩn không tuân theo nguyên lý khoa học và luận chứng lâm sàng này. Bọn họ là bác sĩ chứ không phải là hung thủ giết người_”

Sylva còn chưa nói hết lời thì đã cho xe chạy mất hút rồi.

Xe của Kend vẫn đỗ ở đó rồi ông rút một điếu xì gà từ trong túi ra vuốt vuốt nó vài cái.

Trong lúc này đây, ông rất muốn hút một điểu thuốc.

“Ông ta muốn gì chứ?” Philip hỏi.

“Tôi không rõ:’ Carlise đáp.

“Một con cáo già. và một con hồ ly giảo hoạt, nên chọn ai là đối tượng hợp tác đây?” Philip tủm tỉm cười nói.

Carlise không đáp lại. vì ông biết rằng mình không cần phải trả lời câu hỏi này.

Qủa nhiên, sau khi đưa ra câu hỏi này. không đợi cho Carlise kịp đáp lại thì Philip đã nói tiếp: “Đi thôi. Chúng ta đi tiếp đãi những vị khách từ xa đến.”

Trong lúc Tần Lạc, Tô Tử và mấy người khác đang bàn bạc đối sách thì có người vào nói là có phóng viên Masha tìm đến đây muốn gặp Tần Lạc.

Tần Lạc tiếp lấy tấm danh thiếp mà nhân viên đưa đến rồi nói: “Mời cô ấy vào trong này đi.”

Bỗng nhiên nhớ ra mình không hiểu tiếng Thụy Điển, hắn liền gọi Trương Tiểu Na đến phiên dịch giúp.

Masha đến đây với khí thế đùng đùng giận dữ lại vội vàng, gấp rát. vừa mới nhìn thấy Tần Lạc nàng đã tức giận nói: “Thật là quá đáng quá. Bọn họ thật là quá đáng quá. Bọn họ còn có phải là những người chuyên nghiệp trong giới truyền thông hay không đây? Chẳng có lấy một chút tố chất công việc. Làm sao mà bọn họ lại có thể cho ra bản tin không đúng sự thực như thế chứ? Bọn họ không đủ tư cách để làm một phóng viên.”

Nghe Trương Tiều Na phiên dịch xong, rồi lại thấy thái độ quan tâm đối với bọn họ của Masha thì trong lòng Tần Lạc càng thấy hổ thẹn hơn. Sau khi mời nàng ngồi xuống thì hắn liền cười an ủi: “Đúng vậy. tôi cũng không ngờ là lại xảy ra sự việc như thế này. vốn dĩ cho rằng kết quá kiểm nghiệm có rồi thì sự việc sẽ chẳng có gì liên quan đến chúng tôi nữa.

_Giới truyền thông bây giờ dường như là đang cố tình làm khó và ức hiếp chúng tôi!

Tôi thấy tình cảnh của chúng tôi ngày càng trở nên khó khăn!”

“ Tần tiên sinh, anh không nên lo lắng quá như thế. Anh là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh.”Masha nói.

“Cảm ơn cô.” Tần Lạc cảm kích nói. “Thực sự là cảm ơn cô rất nhiều.”

“Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng chứ.” Masha nói. “Tôi thật không ngờ là mình đột nhiên lại phải chịu đựng một nỗi đau đớn ghê như vậy, tôi cứ nghĩ mình sắp chết rồi cơ. chính anh là người đã cứu sổng tôi_Tần tiên sinh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Tần Lạc suýt chút nữa thì nói ra chân tướng sự việc, nhưng hắn biết nếu làm như vậy thì có lẽ sự việc sẽ càng trở nên bi đát hơn nữa.

Nếu Masha bóc mẽ sự thực mà Tần Lạc đã nói cho nàng biết lên báo thì mình sẽ trở thành người có tội với trung y.

Tần Lạc nhìn vào nước da của Masha rồi lên tiếng hỏi: “Masha, cô có tin vào trung y không?”

“Tôi tin. Tôi tin chứ. Trung y thực sự là quá đỗi thẩn kỳ.”Masha gật đầu nói. “Bạn của tôi đã nói rồi. khi tôi hôn mê bất tinh nẳm đó thì anh chỉ dùng một cây kim thôi cũng đã có thể cứu sống tôi đậy rồi.”

“Tin là tốt rồi.” Tần Lạc nói. “Cô có biết Thụy Điển có hiệu thuốc trung y không?”

“Hình như là có. Có điều là tôi ngày trước không được chú ý cho lắm.” Masha ngượng ngùng đáp.

Tần Lạc đứng thẳng người dậy bước đển trước bàn lấy bút viết lên trên một mảnh giấy nhỏ vài hàng chữ rồi đưa cho Masha nói: “Cô đến hiệu thuốc trung y mua mấy vị thuốc này. sau đó cho vào trong nồi nấu cùng với nhau. Đợi đến khi nhiệt độ trong nước lên đến tám mươi độ rồi thì cô dùng nước này mà rửa mặt.”

“Cái này thì trị bệnh gì?” Masha khó hiểu hỏi.

“Da.” Tần Lạc nói. “Nó có thể khiến cho da cô trở nên láng mịn. sáng rạng rỡ hơn.”

Vì Masha là phóng viên tin tức. nên thường xuyên phải hứng nắng hứng gió ở bên ngoài, vì vậy mà da nàng không được tốt cho lắm. Hơn nữa da của nàng thuộc vào dạng da nâu. lại còn có một ít mụn ở trên đó nữa, nhìn ảnh hưởng đến mỹ quan khá nhiều. Thế nên Tân Lạc đã nghĩ đến việc giúp nàng một việc nhỏ nhoi này.

..

Làm gì có người phụ nữ nào trên thế giới này lại không yêu cái đẹp cơ chứ?

Nghe Tần Lạc nói phương thuốc mà hắn đưa cho có thể làm cho da mình trở nên đẹp rạng rỡ hơn thì Masha xúc động lắm. nàng ôm chầm lấy Tần Lạc, vui mừng nói: “ Tần tiên sinh, cảm ơn anh. Anh đúng là một thiên sứ. Anh quá là đáng ỵêu quá. Anh không biết chứ da của tôi quả thực là rất xấu_Giờ đây có anh giúp đỡ thế này, tôi nhất định sẽ đẹp lên phải không?”

“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu cười nói. Toàn thân hắn lui về sau một chút, muốn tránh khỏi cái ôm của Masha. Vóc dáng người phụ nữ này quá đỗi đẫy đà, một số bộ phận đặc biệt cứ cọ xát vào người hắn như thế làm cho hắn cảm thấy có phần không thích ứng nổi.

Hơn nữa bên cạnh còn có Trương Tiểu Na đang đứng nhìn.

“Tần tiên sinh, anh yên tâm đi. Tôi đã viết một bản thảo rồi. tôi sẽ viết hết sự thực ra cho mọi người biết. Tôi cũng sẽ liên lạc với những người bạn khác cùng nghành nữa để nhờ họ giúp đỡ thêm về việc này_Tôi sẽ không để cho bọn họ ức hiếp anh quá đáng như thế đâu. Tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho anh. Bọn họ là phóng viên, tôi cũng là phóng viên. Tôi phải chiến đấu với bọn họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.