Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 61: Chương 61: Tôi quen anh à?




"Sao có thể như vậy? Cô ta chính là chủ vàng lớn nhất trong năm nay của tôi đó." Lệ Khuynh Thành rên rỉ đau khổ.

Tần Lạc lực bất tòng tâm, nói: "Ngoại trừ bệnh tâm thần ra, tôi thực sự không tìm ra từ nào khác có thể hình dung bệnh án của cô ta."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lệ Khuynh Thành thân hình mềm oặt dựa lên ghế sa lông, ngẩng mặt lên hỏi Tần Lạc.

"Tôi và cô ta không quen biết nhau, nhưng được cô ta gọi tới khám bệnh. Sau khi vọng văn vấn thiết tứ chẩn (nhìn, nghe, hỏi sờ), phát hiện thân thể của cô ta căn bản không có bất kỳ vấn đề gì. Ngoài ra còn vô cùng khỏe mạnh. Thậm chí ngay cả dấu hiệu của những bệnh lặt vặt cũng không có. Nhưng, cô ấy lại ép tôi tới làm suy diễn bệnh lý cho cô ấy. Một người thân thể không có bệnh, tôi sao có thể làm suy diễn bệnh lý đây?"

Lệ Khuynh Thành nhíu mày, hỏi: "Cậu hoài nghi cô ta là cố ý đùa bỡn anh?"

"Cách nghĩ của người có tiền tôi không hiểu. Tôi cũng không biết mục đích cô ấy làm vậy là vì lý do gì? Nhưng, tôi có thể xác định một chuyện là y thuật của tôi chỉ để giúp cho những người cần giúp. Tôi không muốn thành đồ chơi của người khác, y thuật của tôi lại càng không thể." Tần Lạc mặt mày nghiêm túc nói.

Lệ Khuynh Thành thầm gật đầu, người trẻ tuổi có sự kiên trì như thế này thực sự là rất hiếm có.

Nếu như một người đàn ông khác gặp phải cô gái vừa rồi, tất nhiên sẽ ra sức nịnh hót, đừng nói chỉ là thôi diễn bệnh tình, cho dù là thôi diễn thân thể bọn họ cũng vui vẽ phụng bồi.

"Tần Lạc và người khác không giống nhau. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn hấp dẫn mình và những người khác." Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ trong lòng.

"Sau khi cô ta tới thì chỉ đích danh cậu, tôi cho rằng cô ta từ nơi nào đã nghe kể về y thuật của cậu, cho nên mới gọi điện thoại mời cậu tới. Không ngờ rằng, vì sao lại lộn xộn như vậy."

"Có điều, cô ta là một cô gái vô cùng thông minh. Lúc tôi nói chuyện với cô ta, đều phải vô cùng cẩn thận. Có một loại cảm giác như bị cô ta nhìn thấu, nếu sau này các người có cơ hội gặp mặt, cô nhất định phải cẩn thận một chút."

"Chắc không có cơ hội gặp mặt đâu." Tần Lạc nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không chỉ mình là có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu tim gan, ngay cả yêu tinh như Lệ Khuynh Thành cũng nói cô ta lợi hại, xem ra cô ta quả thực là tinh minh đến dọa người rồi.

Có dạng hôn thê như vậy thì là may mắn hay bất hạnh đây?

"Nhưng, cậu đối đãi với một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, lại còn chửi người ta bị thần kinh, cậu không thấy nhẫn tâm ư?"

"Tôi không chửi cô ta." Tần Lạc nói: "Bệnh thần hình, hoặc có thể gọi là bệnh tâm thần, là một loại bệnh. Động tác hành vi của loại người mắc bệnh này người bình thường khó có thể lý giải được. Dưới sự chi phối của bệnh thái, tâm lý sẽ có những hành vi như tự sát hoặc là công kích, làm tổn thương người khác. Mà căn cứ vào chứng trạng mà cô ta biểu hiện, có chút tương tự với loại bệnh này. Đây chỉ là tôi chẩn đoán bệnh tình cho cô ta mà thôi."

Lệ Khuynh Thành bật cười, chỉ vào Tần Lạc, nói: "Cái đồ vô lại này, mắng người cũng không chịu thừa nhận, lại còn dám xả ra một đống đạo lý như vậy nữa."

Tôi chỉ nói sự thực mà thôi. Xem ra, tôi không thể trở thành gà đẻ trứng vàng của cô được rồi." Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Lệ Khuynh Thành lắc đầu, con mắt quyến rũ nhìn Tần Lạc, nói: "Thế nhưng, cô ta hình như lại rất hài lòng với y thuật của cậu. Còn nói là hi vọng cậu có thể tiếp tục trị liệu cho cô ta. Xem ra cậu chó ngáp phải ruồi rồi.."

Tần Lạc lắc đầu,thầm thở dài trong lòng.

Tội gì phải vậy chứ?

"Đúng rồi. Có chuyện này tôi luôn muốn hỏi cậu mà cứ quên suốt." Lệ Khuynh Thành từ trên sa lông bật dậy, nhìn Tần Lạc, nói: "Cậu và Lâm Hoán Khê có quan hệ như thế nào?"

"Quan hệ bạn bè?"

"Bạn bè kiểu gì?"

"Chính là... bạn bè thân thiết." Tần Lạc nói. Cụ thể là quan hệ bạn bè kiểu gì thì chính bản thân hắn cũng không phân biệt nổi.

"Đã lên giường chưa?"

"...."

Thấy Tần Lạc bị câu hỏi của mình làm cho mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói nên lời. Lệ Khuynh Thành lại cười đến nỗi cả người run bần bật, nói: "Thế nào? Còn chưa ăn được à? Mặt đỏ như thế này, cậu không phải còn là xử nam chứ?"

"Thế thì sao?" Tần Lạc mạnh miệng phản kích.

"Xử nam thì đáng xấu hổ chứ sao nữa. Ha ha, không ngờ cậu hiện tại còn là xử nam. Tần đệ đệ, cậu tụt hậu quá đấy. Hiên tại ngay cả học sinh trung học còn lợi hại hơn cậu."

"Chúng tôi không phải là loại bạn bè đó." Tần Lạc mặt đỏ rực.

Thầm nghĩ, lần sau người khác có hỏi, mình phải nói không phải là xử nam. Dẫu sao thì đàn ông cũng chẳng có màng trinh, bọn họ cho dù cởi quần mình ra kiểm tra chắc cũng chẳng phân biệt được thật giả đâu.

Lệ Khuynh Thành dựa sát người vào Tần Lạc, bộ ngực sữa phập phồng dưới mắt hắn. Cả một mảng thịt trắng nõn khiến cho Tần Lạc len lén nuốt nước bọt.

"Tiểu đệ đệ, cậu thấy tôi xinh hơn hay là Lâm Hoán Khê xinh hơn?"

"Đều xinh cả."

"Nếu cho cậu chọn một trong hai người làm vợ, cậu sẽ chọn ai?"

"Ai cũng tốt cả."

"Ai cũng tốt cả là sao? Tiểu đệ đệ, cậu tham quá đấy, đòi cưới cả hai người chúng ta, muốn một mình hai vợ à?"

"Không phải, không phải. Tôi không hề nghĩ vậy." Tần Lạc vội vã xua tay. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đều có ý nghĩ như vậy cả. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn biết điều đó là không thể.

"Hừ. Coi như cậu thức thời. Nếu như cậu muốn chọn thì chọn tôi nhé?"

"Tôi sẽ suy nghĩ." Tần Lạc nói. "Trưa này tôi còn có việc phải làm. Đi trước đây!"

Tần Lạc không giỏi nói về đề tài này, chỉ muốn mau mau thoát khỏi đây.

"Tôi đang chuẩn bị bảo cậu đi ăn trưa cùng tôi." Lệ Khuynh Thành tiếc nuối nói. "Cậu có việc rồi thì thôi vậy."

Ban đầu Tần Lạc định bắt xe về thẳng biệt thự của Lâm gia, nhưng khi xe đi qua cửa trường đại học y khoa thủ đô, Tần Lạc hét lên: "Sư phụ, dừng xe ở đây đi."

Sau khi xuống xe, Tần Lạc đi bộ vào trong trường.

Vốn muốn tới phòng học của bọn Vương Cửu Cửu xem thế nào, nhưng do dự một lát thì lại thôi.

Hắn mà đến thì chỉ tổ để bọn học sinh đó làm khó.

Hắn biết rằng, Lâm Hoán Khê sau buổi sáng còn có hai tiết. Còn phải đợi mười mấy phút nữa mới hết tiết, lúc này tới tìm cô ta, vừa hay được đi nhờ xe.

Tần Lạc vừa tới cửa tòa nhà của học viện công trình sinh vật thì một chiếc xe Ferrari màu đỏ rất hào hoa dừng ở cạnh hắn.

"Là mày à?" Người đàn ông trên xe hạ kính xuống, nhìn Tần Lạc, hỏi.

"Là tôi." Tần Lạc gật đầu. Nếu như đối phương không chủ động hỏi thì hắn căn bản không có cách nào liên hệ được Vương Dương Tâm mặc đồ tây, đeo kính đen, lái xe đẹp ở trước mắt này với Vương Dương Tâm gặp được tại Lâm gia.

Hắn lúc trước có thể nói là tự đại, hắn hiện tại chỉ có thể nói là vô cùng cuồng vọng.

Có điều khiến cho người ta kỳ quái là hắn chạy tới đây làm gì.

"Mày tới đây làm gì? Không phải nghe nói là mày bị học viện Trung y dược khai trừ rồi sao?" Vương Dương Tâm hai tay cầm một bó hoa hồng rất to, đẩy cửa đi ra, chế nhạo nói.

"Nói thật nhé, tao còn có chút đồng tình với mày đấy. Lần trước lão Uông nói mày biết Thái Ất thần châm gì dó, lại còn thổi phồng mày lên. Tao còn cho rằng mày lợi hại lắm, nhớ những gì mà tao nói trước kia không? Đồ dởm cuối cùng cũng vẫn là đồ dởm, giấu được nhất thời chứ không giấu được mãi mãi. Lãnh đạo của học viện Trung y dược thực sự rất tinh mắt, nhanh như vậy mà đã bắt được mày rồi."

Tần Lạc nhíu mày nhìn hắn, nói: "Anh rốt cuộc là muốn nói gì?"

"Tao muốn nói là mày thấy mày xứng với Hoán Khê ư? Mày lại muốn dùng phương pháp gì để lừa cô ấy?"

"Tôi có xứng hay không thì liên quan gì đến anh, tôi dùng cách gì để lừa cô ấy là chuyện của tôi. Liên quan chó gì đến anh?" Tần Lạc lạnh lùng nói.

Xem ra thằng ôn này gần đây cũng nhàn rỗi thật, đi lần mò tất cả mọi chuyện của mình.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã phát hiện khi tên này nhìn thấy Lâm Hoán Khê thì ánh mắt có chút khác lạ. Không ngờ nhanh như vậy đã bước vào giai đoạn theo đuổi cô ấy rồi.

Chẳng trách có người nói: Tay nhanh thì có, tay chậm thì mất, vợ đẹp thì phải cướp về.

"Mọi người đều là người thông minh, không cần phải giả vờ làm gì. Tao biết mày thích Lâm Hoán Khê, rất không may là tao cũng thích cô ấy." Vương Dưỡng Tâm chỉ vào bó hoa hồng đang ôm trước ngực, cười nói.

"Đấy là chuyện của anh, chẳng liên quan gì tới tôi cả." Tần Lạc nói.

Người thích Lâm Hoán Khê có rất nhiều, lúc trước rất nhiều mà sau này thì chắc là còn nhiều hơn. Nhưng, thế thì sao chứ? Không phải là ai cũng bị cô ta đập chết sao?

"Tao chỉ muốn khuyên mày. Đừng làm những chuyện không tự lượng sức."

"Câu này tôicũng muốn nói với anh đấy."

Hai tên đàn ông mặt trầm xuống, ánh mắt chạm nhau trong không trung, đao quang kiếm ảnh, sát khí dọc ngang.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, hai người mới thu lại ánh mắt, nhìn về phía đại sảnh pha lê của trường học.

Giống như là nước sôi trong nồi, trường học từ tĩnh lặng biến thành ầm ỹ, có tiếng kéo ghế, có tiếng ồn ào mà không ai có thể phân biệt nổi là tiếng gì. Và nhiều nhất chính là tiếng bước chân chạy rầm rập xuống cầu thang.

Học sinh vừa xuống đến nơi tự nhiên đều bị chiếc xe Ferrari đỗ ở trước cửa hấp dẫn, có nữ sinh còn đòi chụp ảnh với chiếc xe, những nam sinh thì hai mắt sáng ngời. Cho dù là trong lòng kinh thường, nhưng vẫn mang một chút hâm mộ.

Là đàn ông ai mà không muốn lái một chiếc xe thể thao phong cách đi đón người yêu của mình tan học?

Vương Dưỡng Tâm anh tuấn hào phóng, tay cầm một bó hoa hồng đang đứng dựa vào xe. Như vậy để tiện cho mọi người có thể phân biệt ai mới là chủ nhân của chiếc xe.

Đương nhiên, hắn đã lo lắng dư thừa rồi, không ai hoài nghi chiếc xe thể thao Ferrari này là của Tần Lạc đang mặc một chiếc áo dài màu xám cả.

Có điều, người chú ý tới Tần Lạc cũng không ít.

"Ý, tên đó trông quen mặt quá."

"Mày hâm à? Hắn không phải là lão sư đã có tai tiếng với Lâm Hoán Khê ư? Cho dù mà quên mặt hắn thì cũng phải nhớ trường bào trên người hắn chứ?"

"Không phải hắn chính là lão sư của học viện Trung Y dược sao? Nghe nói mấy ngày trước đã bị khai trừ rồi..."

Tiếng nghị luận của người khác tất nhiên là truyền tới tai của Tần Lạc, nhưng hắn cũng chỉ cười trừ.

Người ngoài cuộc vĩnh viễn chỉ là xem náo nhiệt, chân tướng chỉ được nắm giữ trong tay của vài người.

Lúc Lâm Hoán Khê xuống lầu, liếc một cái là nhìn thấy Tần Lạc đang đứng ở cửa.

Trong lòng cô ta rất vui mừng, nhưng lại không biểu hiện ra mặt. Chỉ là bản thân cô ta cũng không cũng không chú ý tới rằng tiết tấu cất bước của mình rõ ràng là nhanh hơn một chút.

"Anh sao lại tới đây?" Lâm Hoán Khê đi tới trước mặt Tần Lạc, hỏi.

"Vừa hay đi ngang qua cho nên tới đây xem thế nào." Tần Lạc cười nói.

"Ừ, chúng ta về đi." Lâm Hoán Khê gật đầu, cầm chìa khóa định mở chiếc xe của mình.

"Hoán Khê." Vương Dưỡng Tâm vọt tới, hai tay cầm bó hoa hồng kiều diễm đưa tới trước mặt Lâm Hoán Khê, nói: "Tuy tặng hoa hồng sẽ khiến người ta cảm thấy dung tục. Nhưng nhan sắc của hoa hồng vừa hay có thể biểu đạt một chút tâm ý của anh."

Lâm Hoán Khê không nhận hoa, nhíu mày hỏi: "Tôi quen anh à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.