Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 466: Chương 466: Tôi rất đặc biệt




Là bác sĩ? Hay là luật sư?

Tần Lạc cười lên một cách kiêu ngạo rồi nói: “Tôi là một bác sĩ, một bác sĩ Trung Y, tất cả người Trung Quốc đều có thể làm chứng được điều này cho tôi!”

"Dĩ nhiên, nếu như anh không tin những con dân của nước mình thì anh có thể đến nước bạn của chúng là Hàn Quốc hỏi thử xem sao, bọn họ cũng sẽ có thể chứng minh cho anh biết sự thật này.” Tần Lạc nói.

Tần Lạc nghĩ, có lẽ người Hàn Quốc hiểu rõ Tần Lạc là một bác sĩ hơn là người Trung Quốc, nhưng trong mắt họ hắn không chỉ là một bác sĩ, mà còn là một thằng vô lại.

Trương Mạc đưa tay lên sờ sờ vào mũi của mình, đây là một thói quen nhỏ của anh ta, hành động này có thể làm cho anh ta hoá giải được áp lực rồi nói: "Nếu anh là một bác sĩ thì anh nên đứng trên góc độ của y học để giải thích vấn đề, anh cũng đã kiểm tra thi thể, cũng biết rằng Trình Kiến Quân do Ly đánh nên mới bị chết như vậy, đây là một sự thật, đơn giản chỉ có vậy mà thôi"

"Không thể định tội dễ dàng như vậy được!” Tần Lạc nói: "Một người phụ nữ yêu một người đàn ông, ba năm sau cô ấy và anh ta kết hôn, điều này chứng minh được điều gì đây?”

“Chứng minh cái gì? Chứng minh cô ấy yêu người đàn ông kia?” Trương Mạc nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả, anh ta không hiểu tại sao Tần Lạc lại đột nhiên đem vấn đề này ra làm ví dụ, vụ án này và hai người kia yêu nhau rồi cưới nhau có liên quan gì với nhau cơ chứ?

“Chẳng chứng minh được điều gì cả, có lẽ trong ba năm đó, người phụ nữ đó và anh chàng kia chia tay sau, sau đó gặp được người đàn ông khác, cô ấy và người đàn ông thứ hai này đều yêu nhau, rồi dọn về sống cùng với nhau, thậm chí còn có với nhau một mặt con. Vậy nhưng, cha mẹ của hai nhà đều phản đối, thế là người phụ nữ kia lại quay về lấy người đàn ông đầu tiên kia. Đấy là tất cả quá trình sự việc, trái tim của người phụ nữ kia đã thuộc về người đàn ông thứ hai. Lẽ nào lúc này chúng ta có thể nói rằng, cô ấy vì yêu người đàn ông thứ nhất nên mới kết hôn với anh ta hay sao?" Tần Lạc mỉm cười giải thích.

Trương Mạc nghe mà như muốn phát điên lên nói: "Anh rốt cuộc là ý gì vậy? Anh lấy ví dụ như vậy là có ý đồ gì?"

Tần Lạc đáp: "Tôi muốn nói cho anh biết rằng, bất kỳ việc gì cũng có đầu có đuôi, và chúng ta phải xem quá trình phát triển của nó ra sao. Trong lúc Trình Kiến Quân được đưa đến bệnh viện thì đã phát sinh quá nhiều vấn đề, sao anh lại có thể bỏ qua dễ dàng như thế được nhỉ, sao anh lại có thể chắc chắn Ly là hung thủ giết người?"

Tần Lạc nói xong liền liếc mắt nhìn Ly một cái, rồi nghĩ, tuy là cô trông cũng giống với hung thủ và Trình Kiến Quốc đúng là đã chết dưới tay của cô, vậy nhưng phán quyết một cách võ đoán như vậy thì thật là bắt nạt người ta quá mức.

"Anh lại giở cái trò này ra rồi, anh rốt cuộc là bác sĩ hay là luật sư? Mục đích của anh đến đây là để ngụy biện hả?" Trương Mạc chỉ vào mặt Tần Lạc chửi bới.

"Thế anh là pháp quan hả?” Tần Lạc tỉnh bơ hỏi lại.

Trương Mạc ngơ ngác đáp: "Không phải!"

"Tôi biết anh không phải là pháp quan chính vì vậy mà tôi chẳng cần phải trả lời mấy cái câu hỏi vớ vẩn vừa rồi của anh!" Tần Lạc mỉm cười đáp lại: “Hơn nữa, anh cũng không có quyền hỏi tôi những câu hỏi như vậy !”

“Anh..." Trương Mạc cứng cả lưỡi lại.

"Điều của tôi nói hoàn toàn là sự thật!” Tần Lạc nhếch môi lên nói "Chân lý càng lúc càng sáng tỏ rồi, chỉ có những lý lẽ sai trái mới lằng nhằng mãi mà chẳng dứt thôi!"

Trương Mạc lúc này quay sang Trịnh Hám nóị: "Trịnh Hám! Anh cũng thấy rồi đấy, tôi không thể nào giao tiếp với anh ta, anh ta đến đây hoàn toàn là để ngụy biện, anh nói tôi phải nói với anh ta thế nào đây? Thế nào đây hả?"

Trịnh Hám ngước mắt lên nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: "Chuyện của các anh, tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm kết quả cuối cùng của cuộc khám nghiệm tử thi là gì mà thôi!"

Tần Lạc nghe vậy liền nhìn Ly một cái rồi nói: "Kết qủa của tôi là Ly sẽ chịu một phần trách nhiệm khi đã đánh bị thương Trình Kiến Quân, bất kê là các anh có bắt giữ hay tạm giam cô ấy thì với bổn phận là một công dân mẫu mực của đất nước Trung Quốc, tôi nghĩ cô ấy không hề có ý kháng lại mệnh lệnh này!"

Ly nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn Tần Lạc, sau đó im lặng không phản đối gì cả.

Ly biết Tần Lạc đang đứng về phía của cô, đang giúp cô tránh bị phán tội nặng hơn. Những cái gì là sự thật thì mọi người đều biết hết cả rồi, cô căn bản là không còn gì có thể thoái thác trách nhiệm của mình được, việc gì cô đã làm thì cô phải chịu. Cùng lắm là bị giam hai tháng, ăn mấy bữa cơm đối với Ly thì mấy thứ này chẳng đáng là gì cả.

Vậy nhưng đằng sau đó còn có những việc dây dưa rễ má không rõ ràng, cô nhất định phải thoái thác, đó không chỉ là bị giam ăn cơm tù đơn giản như vậy, mà là cô đã phạm tội, phải đứng trước tòa án quân sự chịu tội.

"Còn những việc xảy ra sau đó thì thật là đáng ngờ vô cùng, chúng tôi nghi ngờ có người lợi dụng cơ hội hạ độc thủ nhằm hãm hại Ly và Long Tức. Chúng tôi sẽ điều tra người đứng đằng sau vụ này, cũng hy vọng là Lan Đình các anh hợp tác giúp đỡ!"

"Tôi sẽ đưa báo cáo của anh báo cáo lên trên biết!" Trịnh Hám nói.

"Sao lại có thể như vậy được cơ chứ? Trịnh đội trưởng, hành động này của bọn họ là trốn tránh trách nhiệm, anh không được phép tin vào bọn họ !" Trương Mạc gào lên.

“Tôi tin anh ấy!” Trịnh Hám nói: "Đứng trên lập trường của cá nhân tôi thì tôi tin!”

“Anh....anh không phải là người của Lan Đình nữa rồi! Anh có phải là bạn thân của Trình Kiến Quân nữa hay không?” Trương Mạc thất vọng nói.

“Tôi là người của Lan Đình, cũng là bạn của Trình Kiến Quân, chính vì vậy mà tôi mới tin anh ta!” Trịnh Hám đáp lại.

"Đồ phản bội!” Trương Mạc phẫn nộ trước thái độ của Trịnh Hám: "Kết quả này chẳng có gì là hợp lý cả, tôi phản đối!"

"Anh có thể bảo vệ ý kiến của mình, đó là quyền của anh!" Trịnh Hám liếc về phía Trương Mạc nói: "Tôi cũng sẽ đem kết quả báo cáo của anh trình lên trên!"

Khám nghiệm tử thi thế là cũng đã đến hồi kết thúc, Tần Lạc liền lấy bút ký vào bản báo cáo kết quả của hắn, sau đó hắn còn nhờ Lan Đình bảo quản thi thể giúp hắn, sau đó mới cùng Ly rời khỏi đây.

Khi đi ra đến ngoài cửa thì gặp ngay Trịnh Tồn Cảnh, một trong hai đại tướng Hanh Cáp.

Người đàn ông gầy như que củi này trông thấy Tần Lạc thì mỉm cười một cái, Tần Lạc trông ông ta như một bộ xương di động, bất giác cũng gật đầu đáp lại, sau đó mỗi người một hướng.

"Thái Tử chắc chắn là vẫn ở trong này!” Tần Lạc nói.

"Cái gã tự cho mình là thông minh hả!” Ly nói.

"Chính xác!” Tần Lạc gật đầu tán đồng, vụ việc lần này đúng là khá phức tạp, liên quan đến nhiều phương diện, nhưng cuối cùng hắn cũng may mắn thoát hiểm, còn Thái Tử thì mất nhiều hơn là được.

Tình thế của Thái Tử bây giờ rõ ràng đã là đối địch với Long Vương, tự mình làm cho mình rơi vào thế bị động.

Nếu như Lan Đình muốn truy cứu trách nhiệm trong vụ án Trình Kiến Quân, vậy thì gã Thái Tử đó, cùng với thủ hạ của hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi bị truy cứu

Nếu như bọn họ không muốn truy cứu thì cũng dở, vì bọn họ không có cách gì để ăn nói với người của bên mình, nhất là với những đồng đội của Trình Kiến Quân.

Hơn nữa, Long Vương tái xuất cũng đem lại tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn, không những làm khiếp sợ lòng người, ông còn dùng cây nạng của mình nện cho hai con chó bên mình Thái Tử, một trong hai viên đại tướng Hanh Cáp, cha của Thái Liên, Thái Hành Chánh biến thành người thực vật.

Đây đúng là hợp với điển tích Tam Quốc khi xưa, đã mất phu nhân lại thiệt binh. E rằng trong bụng bọn chúng đang chửi thầm Thái Tử hành động có phần lỗ mãng, bất tài cũng nên.

"Anh rất giống Thái Tử" Ly bỗng nhiên thốt lên.

"_____"

Trên đường quay về, Ly chăm chú lái xe, không nói thêm câu nào nữa.

Tần Lạc ngồi ngay bên cũng không có tâm trí đâu mà nói chuyện, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến khi chiếc xe lái ra bên ngoài ngoại ô thành phố, sắp vào đến trong thành rồi thì Tần Lạc mới từ từ mở mắt ra.

"Sau khi chúng ta đệ trình báo cáo khám nghiệm tử thi lên trên, thì cứ việc ngồi chờ một vụ kiện tụng cãi nhau lung tung xòe thôi! Muốn có được kết quả, thì có lẽ sẽ phải đợi trong một thời gian khá dài đấy!” Tần Lạc nói.

Sau đó hắn mỉm cười bồi thêm một câu: “Có lẽ, cũng chẳng có một kết quả nào cũng nên!”

"Tôi hiểu anh nói gì!" Ly nói.

"Thôi được rồi, tôi bây giờ không về viện điều dưỡng nữa, cô về báo cho sư phụ biết, cho sư phụ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi vài ngày, chờ tôi từ Châu Âu về rồi sẽ chữa trị đôi chân cho ông ấy!” Tần Lạc nói

"Anh đi Châu Âu?” Ly dùng một giọng điệu vô cùng kỳ quái nói,

"Đúng vậy!” Tần Lạc đáp, chỉ vì chuyện của Lan Đình mà hắn lùi lại hai ngày, thời gian của hắn bây giờ là vô cùng hạn hẹp, hắn trong hai ngày nay phải làm rất nhiều việc và còn phải gặp rất nhiều người nữa.

“Tôi phải đi làm nhiệm vụ đây!“ Ly nói.

“Đi đâu thế?”

"Bí mật"

“Đi Châu Âu?"

"______"

Tần Lạc nhìn gương mặt thanh tú của Ly, thương tiếc nói: “Cô phải bảo trọng! Nhiệm vụ thất bại rồi thì không sao, nhưng an toàn vẫn là trên hết!”

Ly nghe vậy liền trợn mắt lên nói: "Người của Long Tức không được phép thất bại!"

"Đây là quy định hả?” Tần Lạc giận dữ hỏi, tại sao lại có một cái quy định vô nhân đạo như vậy cơ chứ? Nước Mỹ nguời ta còn cho phép binh lính của mình đầu hàng nữa kia kìa.

Tần Lạc đang chuẩn bị khi nào quay về xem tình hình của Long Vương nhân tiện để tranh luận với ông về vấn đề này, cái ông lão này đúng là càng già càng hâm rồi.

"Không phải vậy đâu!" Ly nói.

“Vậy thì là cái gì?” Tần Lạc hỏi.

“Là lòng kiêu ngạo, là lòng kiêu ngạo của các thành viên trong Long Tức!” Ly đáp.

"_____"

Nhịn một lúc lâu, Tần Lạc mới lên tiếng: "Đối với một người đàn ông mà nói, thì kiêu ngạo là vô cùng quan trọng, con người ta đều chết vì sĩ diện mà, nhưng đàn bà phụ nữ thì cần gì mấy cái này cơ chứ? Có vị anh hùng dân tộc nào là nữ giới không hả? Chính vì vậy mà việc của cô cần làm là phải sống cho tốt!”

"Tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh rồi thì phải, anh đừng xem thường phụ nữ!” Ly nói.

“Tôi cũng nhớ là tôi đã dặn dò cô rồi, cô đừng coi mình là đàn ông!" Tần Lạc nói.

Tần Lạc nói xong liền đưa tay lên ôm lấy thân thể của Ly nói: “Sống sót quay trở về!”

Khi làm hành động này, thì Tần Lạc cũng đã chuẩn bị tâm. lý bị Ly tẩn cho một trận.

Hoặc là một cú cùi trỏ vào ngực, hoặc là một cú vào chân.

Vậy nhưng, điều mà hắn hoàn toàn không ngờ tới là Ly không hề có phản ứng gì.

Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa chính là chiếc vô lăng trong tay của Ly bỗng nhiên mất cân bằng, chiếc xe lượn sang trái rồi lại sang phải, sau đó mới bình thường được như cũ.

-----oOo------

Tần Lạc bắt một chiếc Taxi về trung tâm thành phố Yến Kinh, xe taxi lúc này đã dừng trước một tòa nhà cao trọc trời có tên Hoàn Cầu building.

Hoàn Cầu building vốn là một tòa lầu làm việc theo chế độ cổ phần, nhưng khi nội bộ công ty có mâu thuẫn, công ty đứng bên bờ vực phá sản, phân chia thì Văn Nhân Mục

Nguyệt sau khi tiếp quản tập đoàn của gia tộc thì đã đầu tư một khoản tiền lớn vào công cuộc làm ăn của mình, và Hoàn Cầu building đã được cô mua lại.

Khi đó, cô ra giá với một cái giá cao chót vót, và khoản đầu tư to lớn này đã nhận được không ít phản hồi của cấp cao, nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn nhất quyết làm đến cùng.

Quả nhiên chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, giá trị của tòa lầu này đã nhân lên gấp mấy lần so với ban đầu.

Toàn lầu này không cho bất kỳ công ty ngoài nào đến thuê cả, nó trở thành văn phòng đại diện của gia tộc Văn Nhân, và văn phòng làm việc cùa Văn Nhân Mục Nguyệt nằm ở tầng mười sáu của toà lầu này.

Tần Lạc muốn trước khi hắn rời Yến Kinh đi Châu Âu thì sẽ đến gặp Văn Nhân Mục Nguyệt một chuyến.

Bởi vì chuyến đi sang Đài Loan, hắn đã hứa với Văn Nhân Mục Nguyệt, chính vì vậy mà hôm nay hắn đến trả nợ.

Vậy nhưng, sự việc lại có phần không được thuận lợi cho lắm.

Tần Lạc sau khi bước vào thang máy, thì hắn mới phát hiện ra trong này không có nút ấn lên tầng mười sáu.

Thế là, hắn liền đi ra đại sảnh hỏi nhân viên phụ trách ở đây: "Tầng mười sáu thì đi như thế nào?"

"Muốn lên tầng mười sáu phải đi bằng đường khác, phải thông qua một chiếc thang máy chuyên dụng mới lên được tầng mười sáu!” Nhân viên phục vụ đáp, sau đó nàng ta nhìn Tần Lạc dò xét nói: “Vậy nhưng, chỉ có người có thân phận đặc biệt mới được phép đi đường đó!”

Tần Lạc nghe vậy mỉm cười ngượng ngùng nói: “Không sao, tôi là một người có thân phận vô cùng đặc....biệt...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.