Lần gặp mặt trước của Tần Lạc với bọn họ, đích thực hắn dùng lực một người hạ nhục Hàn y, giẫm bọn họ tới mức không ngóc đầu dậy được, khiến cả hệ thống Hàn y mất hết thể diện. Lần gặp mặt đó chẳng có gì vui vẻ.
Lần gặp mặt này, ngay khi mới nhìn thấy nhau hắn đã lên tiếng "Các vị đã lâu không gặp" giống như cố ý nhắc nhở người ta về kinh nghiệm thê thảm trước kia. Hơn nữa còn một ý tứ ngầm là: các vị, lần trước tôi đã sửa các vị một trận lân này ngược lại còn độc ác hơn thế... cho dù Tần Lạc có nghĩ như thế hay không nhưng chỉ cần bọn họ nghĩ như thế là được.
"Thằng ranh ngông cuồng. Hắn nghĩ mình là ai chứ? Quá kiêu ngạo. Chúng ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận".
"Đúng vậy. Lần trước anh ta tác oai tác quái với Hàn y chúng ta đó là vì không có mặt chúng ta. Nếu không anh ta nghĩ mình có thể giành được thắng lợi sao?"
"Chúng tôi từ chối ngồi cùng xe với người Trung Quốc. Đây là sự sỉ nhục đối với chúng tôi".
Bên Hàn Quốc đang làm ầm ĩ, tranh cãi nhau, trông rất quyết liệt. Nhưng Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm không hiểu tiếng Hàn không biết bọn họ đang nói gì.
"Yên lặng" Một giọng nói bình tĩnh, trong trẻo vang lên.
Xem ra thân phận của người đàn ông này không thấp. Anh ta vừa lên tiếng lập tức chấn áp được các thành viên trong đoàn Hàn y.
"Phủ nhận sự thật cũng không khiến tâm hôn các vị hùng mạnh" Đám người tách ra hai bên, một thanh niên tóc đen, đeo kính đen đi lên xe. "Vậy chỉ chứng minh rằng các vị đang chột dạ. Các vị cho rằng bản thân mình vĩnh viễn không thể nào thắng anh ta... đây chính là hành vi đáng bị coi khinh".
Anh ta đi tới trước mặt Tần Lạc, ánh mắt nóng rực, sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: "Không một ai có thể phủ nhận sự hùng mạnh của Tần Lạc tiên sinh. Nếu như các vị chối bỏ anh ta, vậy Hàn y bị anh ta đánh bại sẽ là cái gì?"
"Anh ta là một đối thủ rất lợi hại, cũng là một đối thủ rất đáng tôn trọng của chúng ta. Mỗi người chúng ta đều hiểu rõ rằng chuyện này là sự thật. Anh ta từng dùng sức một người đánh bại Hàn y chúng ta".
"Nhưng các vị, bị đánh bại cũng không có nghĩa là hoàn toàn vượt trội chúng ta. Mỗi người chúng ta cùng cố gắng, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đường đường chính chính đánh bại anh ta, trả lại tất cả những cảnh ngộ, sỉ nhục chúng ta đã gặp phải cho anh ta".
Gã nhếch miệng cười, một nụ cười thực sự mê đắm người khác: "Đúng vậy không, Tần Lạc tiên sinh?"
"Nói rất hay" Tần Lạc quan sát người thanh niên càng lúc càng phát ra ánh mắt chói lóa, hắn không khỏi than thầm trong lòng. Người này đang trưởng thành với tốc độ kinh người. Xem ra vì nguyên nhân xuất hiện của mình. Hàn Quốc đã tận lực bồi dưỡng "anh hùng trẻ tuổi". "Thế nhưng anh không phải đối thủ của tôi".
"Mày là một thằng điên. Tao liều mạng với mày".
"Buồn cười thật. Các vị không nên kéo tôi. Tôi muốn đánh anh ta một quyền đá một cước. Tôi muốn cắn vào tai anh ta".
"Đông Lâm Quân, đây là một kẻ dã man. Chúng ta không có cách nào nói đạo lý với anh ta".
Hứa Đông Lâm xua mạnh tay, ý bảo mọi người hãy bình tĩnh.
"Đó là trước kia" Hứa Đông Lâm cắn răng nói. Mặc dù gã tức giận tới mức muốn nổ mắt nhưng gã vẫn phải cố gắng duy trì phong thái của một người đàn ông. Cách tôi luyện con người hoàn hảo nhất chính là tìm được một đối thủ thực sự hùng mạnh.
Gã không may mắn gặp phải Tần Lạc nhưng cũng rất may mắn khi tìm được Tần Lạc.
"Lần này chúng ta nhất định sẽ đánh bại anh ta. Nhất định chúng ta sẽ phá được vi rút ngọn lửa".
Anh ta không muốn nghĩ Tần Lạc nói tiếp. Anh ta vung tay lên nói: "Các vị, hãy ngồi đi".
Nói xong anh ta đi về phía cuối xe ngồi xuống một vị trí ở góc.
Lần này Hứa Đông Lâm là Đội Trưởng đội Hàn y. Khi nhìn thấy Đội Trưởng của mình đã ngồi, những thành viên khác không thể lặp lại lời từ chối "không ngồi cùng xe với người Trung Quốc", bọn họ chỉ đành thở hổn hển tìm chỗ ngồi xuống.
Bởi vì xảy ra mâu thuẫn nên bầu không khí trong xe khá nặng nề. Ai ai cũng yên lặng, nhưng khi ánh mắt của các thành viên hai bên chạm nhau, tất cả đều bắn ra những tia lửa giận dữ.
Cố Đô Viên và đồng nghiệp Also Jiro liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng ngồi vào chỗ, bảo lái xe khởi động xe.
Căn cứ vào lời giải thích của Cố Đô Viên, vì nguyên nhân động đất, thời tiết ở đảo Honshu rất khắc nghiệt, liên tục xảy ra bão tố, khá nhiều con đường bị hỏng, không thể lái xe vào ban đêm.
Cho nên chính phủ Nhật Bản sắp xếp cho bọn họ trước tiên nghỉ tạm ở khác sạn trong Tokyo. Sáng sớm mai bên quân đội sẽ cử xe quân sự hộ tống bọn họ sang đảo Honshu. Xe dân sự bình thường không thể đi sang bên đó.
Tần Lạc ngồi yên tĩnh trên ghế suy nghĩ câu nói của Hứa Đông Lâm ban nãy.
"Ngọn lửa?" Tần Lạc thầm nghĩ. Đây là tên bọn họ đặt cho loại vi rút này sao? Bọn họ đã xác định chính xác đây là một loại siêu vi rút sao?
Xem ra hiểu biết của bọn họ nhiều hơn hắn rất nhiều.
Sân bay Tokyo, một chiếc chuyên cơ xa hoa chậm rãi hạ cánh xuống sân bay.
Chiếc chuyên cơ chứa khoảng hai ba mươi người này chật khách nửa nam nửa nữ. Phần lớn đàn ông mặc véc màu đen, sơ mi màu trắng, không thắt cà vạt. Cả đám người sắc mặt nghiêm túc ăn nói cẩn thận. Cho dù ai đó nhìn thấy bọn họ cũng nhất định sẽ nghi ngờ bọn họ nhất định là người của xã hội đen.
Đa số phụ nữ mặc trang phục âu màu đen. Mặc dù không quá đẹp nhưng trông rất lanh lợi, lão luyện.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Ví dụ như người phụ nữ ở một mình một phòng kia. Nàng mặc một chiếc quần Jeans màu xanh da trời một áo kẻ ô sợi bông, giày vải màu trắng cởi ra để bên cạnh. Đôi chân nhỏ nhắn có thể tự động co duỗi một cách thoải mái trên chiếc giường nhỏ. Trên tai người phụ nữ còn gắn tai nghe nhỏ màu trắng.
Gò mà hoàn mỹ, đẹp như nữ thần làn da trắng nõn nà như không tỳ vết. Đôi mắt trong mà lạnh lùng khiến người nào cũng cảm thấy hít thở khó khăn mái tóc thả buồn trên vai mang lại một cảm giác đẹp mà lại như lười biếng.
Cánh cửa sổ nhỏ ở thân máy bay mở ra, người phụ nữ nhìn qua cửa sổ thường thức cảnh sắc Tokyo lúc bình minh.
"Mình nhìn thấy bầu trời ở đây, anh ấy đã nhìn thấy chưa?"
Nghĩ vậy tâm trạng của nàng dâng lên một niềm vui rất khó tả.
Cạch cạch cạch...
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Người phụ nữ ấn nhẹ cái nút màu đỏ ở đầu giường, cánh cửa khoang máy bay tự động mở ra.
Quả Vương cung kính đứng trước cửa khoang máy bay của Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tiểu thư, tới Tokyo rồi".
"Ừ" người phụ nữ nhỏ nhẹ nói.
"Chúng ta có tới công ty chi nhánh kiểm tra nghiệp vụ không?" Quả Vương hỏi. Gia tộc Văn Nhân có sản nghiệp ở khắp nơi trên thế giới. Tokyo là một thị trường quan trọng ở nước ngoài.
"Không cần. Biểu hiện quý này của bọn họ rất tốt. Không nên gây quá nhiều áp lực cho bọn họ".
"Chúng ta có phải hẹn gặp khách hàng nào không? Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị".
"Tôi không muốn gặp ai cả".
"Vậy... tiểu thư... chúng ta tới Tokyo làm gì?"
Vấn đề này khiến anh ta băn khoăn đã lâu, lúc này Quả Vương không nhịn được đành lên tiếng hỏi.
Đột nhiên Quả Vương nhận được mệnh lệnh dẫn cả đội vệ sĩ đi cùng tiểu thư Văn Nhân Mục Nguyệt tới Nhật Bản.
Đó là toàn bộ nội dung mệnh lệnh, không mục đích, không nhiệm vụ. không có thời gian biểu, không có sắp xếp hành trình... vốn Quả Vương muốn hẹn gặp Mã Duyệt thương lượng. Ai ngờ Mã Duyệt ở lại Trung Quốc không đi cùng với đoàn.
Khi ngồi trên máy bay, mấy lần Quả Vương định tới gõ cửa hỏi nhưng sợ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của tiểu thư nên đành thôi.
Thế nhưng lúc này máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Tokyo. Nếu như anh ta không hỏi rõ ràng, có một trợ thủ như anh ta cũng toi công, hay nói một cách chính xác anh ta không biết làm việc.
Không có hành trình bảo anh ta sắp xếp thế nào đây?
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói, nàng mím chặt môi, giống như nàng không muốn trả lời vấn đề này.
"Tiểu thư..."Lần này Quả Vương lên tiếng thúc giục: "Chúng ta... mục đích của chúng ta là gì?"
"Du lịch" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"..."
Suýt chút nữa Quả Vương ngất xỉu ngã xuống đất.
Vừa mới xảy ra động đất cấp 7, lúc này tới Nhật Bản du lịch sao?