Một tấc dài một tấc lợi, một tấc ngắn một tấc hiểm.
Đối với việc tấn công từ xa thì nhuyễn kiếm của Jesus hoàn toàn chiếm lợi thế, mà nhuyễn kiếm chủ yếu lợi hại ở chữ ‘nhuyễn’, nhuyễn có nghĩa là mềm mại, uyển chuyển, tuy lực đạo khó vận dụng, nhưng nó thực chất lại là một loại kiếm thuật cao nhã và lợi hại.
Một khi học thành công thì uy lực vô cùng.
Kiếm của Jesus là cây kiếm của người bạn Kiếm Khách của hắn trước khi chết tặng cho hắn, ngày thường hắn đều lấy khẩu súng vàng của mình làm vũ khí, nhưng nó lại không đồng nghĩa với việc hắn không biết sử dụng kiếm.
Hơn nữa hắn lại là một tay kiếm cao thủ.
Lưỡi kiếm bật lại, như một cái lưỡi gắn đầy nọc độc đập ngược lại.
Nhưng Jesus đã có chuẩn bị từ trước, hắn không hề tránh lui, chỉ hơi ngữa cổ ra đằng sau, tay trái đã tung ra một quyền.
Phù ………
Trông thấy quyền của Jesus bay tới, Kim Đồng xòe bàn tay ra, như người ta chơi trò oẳn tù tì, dĩ nhiên là hắn muốn chộp lấy nắm đấm của Jesus.
Kim Đồng trực diện xòe tay chộp lấy cú đấm.
Dĩ nhiên đây là ý nghĩ của hắn.
Bởi vì hắn đã có một đôi bao tay chuyên dụng, chỉ cần nắm đấm của đối phương nằm trong bàn tay của mình thì hắn có thể làm cho nắm đấm đó trở thành tàn phế.
Jesus chưa từng giao tranh với Kim Đồng, nhưng cao thủ chỉ cần xuất chiêu một cái là đã biết được đối phương muốn gì. Phán đoán tình huống là một tố chất cơ bản của cao thủ.
Đối phương biến chiêu, Jesus biến chiêu lại nhanh hơn.
Vút …….
Jesus lùi lại một bước, kéo dài lưỡi nhuyễn kiếm rồi một lần nữa đâm thẳng vào cổ họng của Kim Đồng. Lưỡi kiếm rung lên bần bật tóe lửa, giống như là nó chưa tìm ra mục tiêu vậy.
Nhưng những tia lửa ánh lên khiến cho người ta biết rằng đây tuyệt đối không dễ ứng phó chút nào.
Một nhát kiếm mà có hai tia, thì vừa mới nhập môn.
Một nhát kiếm có ba tia thì kiếm pháp gọi là vào bậc trung cấp.
Một nhát kiếm có đến năm tia thì gọi là kiếm pháp đại thành.
Chí ít thì Kim Đồng đã cảm nhận được một áp lực nặng nề.
Hắn biết rằng, không phải mũi kiếm này không tìm chính xác ra được mục tiêu, mà là người dùng kiếm căn bản là chưa nghĩ tới việc muốn tìm chính xác mục tiêu.
Vì mục tiêu của anh ta chính là cả khuôn mặt mình, bất luận cho hắn có né tránh thế nào đi chăng nữa, thì anh ta đều có thể theo sát sau lưng.
Kim Đồng lùi hẳn lại phía sau, trường kiếm cũng theo sát như hình với bóng.
Hey ya!
Kim Đồng nhanh thật, nhưng Jesus còn nhanh hơn.
Thanh kiếm dài trong tay Jesus không rời xa khỏi khuôn mặt của Kim Đồng, hơn nữa anh ta còn nâng lên trên, chĩa thẳng vào mắt Kim Đồng.
Răng rắc ….
Có tiếng cành cây bị giẫm gãy thành đoạn, chân trái của Kim Dồng giẫm vào nó khi lùi lại đằng sau.
Cao thủ đọ chiêu thì bất kỳ một lỗi lầm nhỏ nào đều có thể là đòn trí mạng.
Jesus biết cơ hội của mình đã đến, liền hất thanh kiếm lên một cái, vẽ luôn một vòng tròn trên bầu ngực không bằng phẳng của Kim Đồng.
Kim Đồng trong lúc hoảng loạn đã dùng tay để kẹp lấy thanh kiếm lại.
Keng ………
Bàn tay của Kim Đồng va vào lưỡi kiếm, phát ra một âm thanh như hai thanh kim loại va vào nhau vậy.
Thì ra là đôi bao tay của Kim Đồng cũng được làm bằng sắt hoặc làm từ một chất liệu gần giống sắt.
Jesus nắm chặt lấy thanh kiếm, đẩy về phía trước, nhưng hai tay Kim Đồng kẹp lấy kiếm làm cho nó không thể tiến về phía trước dù chỉ là một milimet.
Hơn nữa thanh kiếm này còn là nhuyễn kiếm nữa.
Hai bên đều dùng lực từ hai phía, toàn thân kiếm bắt đầu thay đổi hình dạng.
Rất nhanh thanh kiếm dài đã biến thành một hình e-líp, cũng có nghĩa là một đường tròn không theo quy tắc.
“Một Jesus tiếng tăm lẫy lừng cũng chỉ có thế mà thôi.” Kim Đồng nheo mắt cười nói. “Dùng súng đi, chúng ta đọ sức chính thức với nhau một lần. Yên tâm, tôi sẽ không động đến người anh cần bảo vệ đâu, anh ta ắt sẽ có người khác lo liệu rồi.”
“Bát đại chiến tường của Hoàng Đế cũng chẳng có gì đặc biệt cả.” Jesus cũng nở một nụ cười đẹp đến mê người, nhìn người đàn ông cũng anh tuấn không kém gì mình, tủm tỉm cười nói: “Dùng kiếm cũng thế cả mà.”
“Thế thì …” Kim Đồng còn chưa nói hết câu, thì hắn liền dùng một tay nắm chặt nhuyễn kiếm, tay còn lại hướng thẳng tới cổ của Jesus.
Jesus hét lớn lên một tiếng, bộ tóc vàng của anh ta tung bay trong gió.
Roẹt ………
Nội lực được đua vào khiến cho thanh kiếm mềm nhũn thoáng một cái đã trở nên thẳng tắp.
Mũi kiếm xuyên qua bàn tay của Kim Đồng, hướng thẳng vào ***g ngực của hắn.
Thật không ngờ, đường đường một đại trượng phu như mình lại rơi vào hoàn cảnh khốn đốn thế này.
Muốn dùng nhuyễn kiếm luyện thành thanh thép cứng thì phải cần tới trình độ nhất định nào đó.
Jesus làm được điều này rồi.
Tại thời khắc này, anh ta đã không chỉ là Jesus nữa, mà anh ta còn là Phật tổ Như Lai.
Quá bất ngờ, không kịp phòng ngự, Kim Đồng không còn đường lui nữa.
Vì vừa rồi sau những lần lùi ra sau liên tục, thì hắn đã ở rìa vách đá rồi.
……………………………..
Quỷ Ảnh bị đánh cho mất hết cả cảm giác.
Hoàn toàn không còn biết trời đất là gì nữa.
Mà không, có lẽ không phải là do bị đánh, mà là do kinh ngạc, sợ hãi quá nên mới vậy cũng nên.
Sao lại có người đuổi theo được cả tốc độ của mình chứ? Trên đời này còn có cả người có thể đuổi bắt tung tích của mình một cách dễ dàng?
Hắn đứng ngẩn người ra đó, chẳng biết nên làm gì cho phải bây giờ.
“Sao mày có thể làm vậy?” Quỷ Ảnh đứng trước mặt Tần Lạc, ngơ ngác hỏi.
Ngày trước mỗi lần hắn tấn công thì nếu không trúng là hắn nhanh chóng lùi về chỗ cũ ngay.
Nhưng lần nay rõ ràng là hắn đã quên béng cả cái thói quen tốt đó của mình.
Bốp….
Tần Lạc lại cho hắn thêm một bạt tai nữa, cười nhạt nói: “Liên quan quái gì đến mày?”
Không đánh mày thì còn đánh ai nữa?
Tần Lạc quả là rất giận dữ, hắn ta lại còn đặt ra được câu hỏi như thế này nữa chứ?
Nếu hắn mà biết vì sao, mà tất nhiên là có biết cũng sẽ không nói cho hắn ta biết, nhưng sự thật là bản thân hắn cũng cảm thấy nghi hoặc.
Tình huống này quá ư là đặc biệt, giống như là cảm giác khi xưa khi hắn học được châm thứ năm của , tiến vào não bộ của Garbo vậy.
Tựa như cả thế giới đột nhiên mở rộng ra, vạn vật đều hiện rõ lên trước mắt hắn vậy.
Cho dù lúc đó hắn có nhắm mắt thì cũng có thể nhìn rõ được Quỷ Ảnh đang chuyển động.
Hơn nữa, tốc độ chuyển động của Quỷ Ảnh cũng không nhanh như khi trước nữa, mà chỉ giống như người bình thường mà thôi.
Đối với một người có tốc độ như Quỷ Ảnh, thì Tần Lạc cảm thấy khó khăn vô cùng.
Nhưng đối phó với một ‘người bình thường’, thì những cái bạt tai của Tần Lạc lại trở nên dứt khoát hơn bao giờ hết.
Hắn nổi giận rồi.
Nổi giận thật sự rồi.
Trước giờ Quỷ Ảnh chưa từng phải chịu một nổi sỉ nhục nào như thế, mà không, phải nói là lăng nhục mới đúng.
Chưa từng có bao giờ.
Ngày trước đối với hắn mà nói thì nhiệm vụ bị thất bại là một việc vô cùng đáng xấu hổ, vậy mà bây giờ lại còn bị một tên bác sĩ cho bạt tai nữa chứ.
“Mày phải chết.” Quỷ Ảnh lại một lần nữa chuẩn bị di chuyển.
Tốc độ.
Hắn điều chỉnh tốc độ của mình lên đến đỉnh điểm.
Phải dùng máu của Tần Lạc mới có thể gột sạch được tất cả.
Hơn nữa, hắn còn nghĩ thầm trong bụng.
Nếu người đàn ông và hai người đàn bà trước mặt mình đây đều chết hết, thì trên thế giới này không phải là chẳng còn ai biết đến chuyện mình bị người ta cho bạt tai hay sao?