Trên bàn ăn sáng, Lâm Thanh Nguyên lúc thì nhìn Tần Lạc, lúc thì nhìn Lâm Hoán Khê, sau đó lại che miệng cười hắc hắc hai tiếng.
Thậm chí, lão còn hát kinh kịch đã nhiều năm không thịnh hành.
"Khuyên vua uống rượu nghe ngu ca, vua giải sầu xem múa lượn quanh. Thắng Tần vô đạo phá giang sơn, anh hùng tứ lộ nổi can qua, từ xưa quán ngữ chẳng lừa ta, thành bại hưng vong trong nháy mắt, giải sầu uống rượu ngồi bảo trướng, mà nghe tin quân báo ra sao…"
Tần Lạc biết rõ lão nhân này vì cái gì mà sáng sớm phát rồ, nhưng cũng lười phản ứng. Bây giờ vừa mới tiến vào giai đoạn khám và chữa bệnh, cũng không nhất thiết phải giải thích.
Người hầu sáng sớm mua điểm tâm đặc sản Yên Kinh cũng không tệ lắm, Tần Lạc chỉ lo vùi đầu vào ăn.
Lâm Hoán Khê lại nhịn không được, liếc nhìn Lâm Thanh Nguyên, nói: "Gia gia, ông rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không? Chạy xong thì thành bộ dạng như vậy, còn để người khác ăn cơm hay không?"
Vẫn là loại ngữ khí lãnh đạm cự người ngoài ngàn dặm, trên mặt cũng không có biểu lộ gì cả. Thái độ giống như đúc lúc trước khi chưa chấp nhận để Tần Lạc trị liệu.
Nhưng Lâm Thanh Nguyên chẳng lưu tâm chút nào, cười ha hả nói: "Ha ha, ăn ngay đây. Đây không phải là đang ăn sao? Cháu gái à, Tần Lạc mới tới Yên kinh, lại là khách quý của chúng ta. Hôm nay cháu dẫn hắn đi dạo bên ngoài cho tốt nha”
"Đúng rồi, bữa trưa các cháu cũng không cần về dùng cơm. Tần Lạc nhất định chưa từng ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nhỉ? Cháu dẫn nó đi nếm thử món này đi. Món Tiểu Tràng Trần, Bạo Đỗ Phùng ở quán ăn Thanh Vân cũng không tệ, nếu buối tối mấy cháu chưa muốn về, cũng có thể đi thử quán bar phố nổi tiếng tên Tam Lý Truân gì đó ha? Các cháu không muốn đi náo nhiệt một phen à?"
Ý tứ của lão già này rất rõ ràng, là muốn để cháu gái ở bên ngoài với Tần Lạc lâu một chút. Tốt nhất tối nay đừng về, trực tiếp tìm khách sạn mướn phòng, có thể làm chuyện trai gái càng tốt, sau đó lão sẽ phát thiếp cưới thông báo cho thân hữu vào hôm sau luôn.
"Tôi ăn no rồi. Chúng ta đi thôi" Lâm Hoán Khê để đũa xuống nói với Tần Lạc, nàng thật chịu không được bộ dạng vội vàng muốn gả mình đi của ông.
"Tôi vẫn chưa ăn no” Tần Lạc ngẩng đầu nói , hắn đối phó với một chén gan xào miệng dính đầy dầu mỡ.
"Ra ngoài cũng có thể ăn. Đi thôi" Lâm Hoán Khê nói. Nàng đã đẩy ghế đứng lên.
Thấy Lâm Hoán Khê lên lầu, Lâm Thanh Nguyên cười ha hả vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, nói: "Tiểu tử, có bản lĩnh đó. Ông lúc còn trẻ có lẽ không bằng cháu rồi”.
"Cháu nghe cũng chẳng hiểu ông đang nói cái gì nữa" Tần Lạc rút khăn tay ra lau miệng, nói. Hắn cũng bắt đầu không chịu được lão già này.
"Hắc hắc. Còn xấu hổ à? Đàn ông rồi còn da mặt mỏng vậy? Yên tâm, ông sẽ toàn lực giúp đỡ cháu" Lâm Thanh Nguyên nói.
Trước kia, dù lão giới thiệu nam nhân vĩ đại cỡ nào cho Lâm Hoán Khê, nàng đều không để người ta vào mắt. Đừng nói là đi dạo phố, chỉ mời nàng ra ngoài ăn bữa cơm đã không đồng ý rồi.
Nhưng hôm nay nàng lại chủ động nói, muốn đi mua quần áo với Tần Lạc. Đây là thay đổi rõ ràng cỡ nào chứ?
Cho nên, hắn cho là Lâm Hoán Khê cùng Tần Lạc có quan hệ mập mờ nào đó, ít nhất, cháu gái của mình không ghét Tần Lạc.
Chỉ cần không ghét, sẽ có hy vọng thành công.
Chỉ cần mình lưu tiểu tử này ở Yên kinh một thời gian, để tụi nó lâu ngày nảy sinh tình cảm. Năng lực khống chế của thanh niên lại yếu, qua lại một chút, cha mẹ cũng chẳng quan tâm. Đợi đến khi bọn họ gạo nấu thành cơm, mình không cần tìm lão Tần cầu hôn, mà khiến lão Tần phải đến nhà mình đề thân.
Ha ha ha…
Lâm Thanh Nguyên còn đang chìm đắm trong suy nghĩ YY của mình, ngay cả Tần Lạc rời khỏi bàn đi ra cửa cũng chẳng phát hiện ra.
Tần Lạc vừa mới đi ra cửa của biệt thự, đằng sau đã vang tiếng còi ô tô.
Lâm Hoán Khê mở cửa xe BMW7 màu Champagne chậm rãi đi tới, khuôn mặt tú lệ đẹp tựa thiên tiên, mày liễu mắt hạnh, mũi ngọc môi anh đào, hai gò má trong trắng lộ hồng, mái tóc thật dài thả trên cổ, vai, hai tay thon dài, bả vai mượt mà, lúc hướng xuống bộ ngực sữa đầy đặn rung rinh nếu nàng nổi giận, ánh mắt Tần Lạc đã không còn thành thật nữa.
Màu Champagne, vốn là màu của rượu Champagne. Nó có sự xa xỉ, hấp dẫn, cùng sắc thái lãng mạn. Lâm Hoán Khê là cô gái thành thục, nàng bởi vì thành thục mà khí chất vũ mị cực kỳ hợp với màu của chiếc xe này.
Chỉ là, ánh mắt của nàng vẫn lạnh như băng.
"Lên xe” BMW dừng bên cạnh Tần Lạc, Lâm Hoán Khê lạnh lùng nói.
Tần Lạc thật biết điều mở nhanh cửa xe, ngồi ở vị trí bên cạnh Lâm Hoán Khê.
Lúc này hắn mới phát hiện, Lâm Hoán Khê phía dưới mặc một cái váy ngắn màu trắng mờ. Chân mang một đôi dép lê, giày cao gót có khảm đá sáng bạc để sang một bên. Có lẽ là để tiện lái xe.
Đợi khi Tần Lạc đóng cửa xe lại, Lâm Hoán Khê khởi động xe.
Ngoại trừ câu 'Lên xe' kia, giữa hai người không còn có bất cứ trao đổi gì nữa.
Cho đến khi tới khu trung tâm, hai người đều không nói câu nào. Không khí trong xe cơ hồ muốn đông cứng lại cả.
Tính tình Lâm Hoán Khê vốn lãnh đạm, không nói gì là chuyện bình thường. Mà Tần Lạc cũng không tìm ra chủ đề gì để bắt chuyện.
"Cậu lúc nào cũng dò xét người khác như vậy sao?" Lâm Hoán Khê đột nhiên nói. Nàng thật sự không chịu được ánh mắt của Tần Lạc.
Nhìn ngươi rất bình thản, không nóng bỏng, cũng không dâm uế. Nhưng lại bền bỉ vô cùng. Hắn giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, xe hơi đi hai mươi phút, trong thời gian đó hắn không hề nghỉ ngơi mà nhìn liên tục hai mươi phút.
"Cũng không phải" Tần Lạc ngượng ngùng lắc đầu. Cho dù là ai bị người khác vạch trần ngay trước mặt như vậy, đều sẽ cảm thấy xấu hổ, "Ngẫu nhiên thôi".
"Muốn mua quần áo gì?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Ừm. Trường bào đi. Lúc tôi tới cũng mặc thế" Tần Lạc nói.
"Trường bào?" Lâm Hoán Khê nhíu mày. Nàng cũng không biết còn có thể mua được loại này quần áo ở nơi nào nữa. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một thanh niên còn trẻ, lại mặc loại quần áo già cỗi như vậy.
"Đúng vậy. Là gia quy nhà chúng tôi" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Gia quy? Là cái gì?" Lâm Hoán Khê biết rõ Tần Lạc cố ý không nói hết, chính là vì muốn gợi mình đặt câu hỏi. Nàng muốn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được.
"Học trung y. Mặc trường bào. Còn có…" Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Lấy vợ Trung Quốc”.
"Quy củ cổ quái" Lâm Hoán Khê mặt không chút biểu tình nói. Nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc hắn nói 'Lấy vợ Trung Quốc', trong nội tâm nàng lại có cảm giác ngọt ngào hưng phấn.
Mặc dù không được mạnh mẽ, nhưng xác thực có tồn tại. Giống như một vật mảnh âm thầm len lỏi.
"Có thể là do mình không thích con gái ngoại quốc" Lâm Hoán Khê an ủi mình như vậy.
Lâm Hoán Khê cũng không biết ở nơi nào có thể mua được Hán phục như lời của Tần Lạc, liền đỗ xe ở cửa trung tâm mua sắm Tân Thế Giới khá nổi tiếng ở Yên kinh. Nàng chuẩn bị dẫn Tần Lạc đi tìm ở từng cửa hàng.
Mặc dù hôm nay không phải là ngày lễ, thậm chí cũng không phải cuối tuần, nhưng cửa building vẫn biển người ùa ra, ngựa xe như nước.
Thoáng cái liền gặp những cô gái ăn mặc khêu gợi tốp năm tốp ba, khiến người ta hoài nghi có phải là toàn bộ mỹ nữ Yên kinh đều tụ tập về đây không.
Thỉnh thoảng cũng có đàn ông, nhưng tỉ lệ nam nữ rõ ràng là rất chênh lệch. Loại tình huống này không thể không khiến người ta sinh ra đồng cảm với nam đồng bào. Bởi vì bọn họ lúc này hẳn là đang viết lách ở nhà, vì người đàn bà của mình mà 'đổ máu' kiếm tiền.
"Đi theo tôi. Chú ý kẻo bị lạc" Lâm Hoán Khê nói.
"Tôi cũng đang lo vấn đề này đây. Nếu không thì, chị cầm tay tôi nha?" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Lâm Hoán Khê liếc Tần Lạc một cái, tiếp tục đi trước dẫn đường.
"Tôi biết thế nào chị cũng sẽ không đáp ứng mà” Tần Lạc nhún nhún vai tỏ ý không sao cả. Tiếc nuối vì Lâm Hoán Khê không hiểu sự hóm hỉnh của mình.
Cùng mỹ nữ đi dạo phố, ngược lại sẽ không thấy mệt. Nhưng trung tâm mua sắm Tân Thế Giới này thật sự quá lớn, Tần Lạc đi mà không rõ Đông Nam Tây Bắc ra sao. Nếu như không phải có Lâm Hoán Khê ở trước dẫn đường, hơn nữa thỉnh thoảng đứng lại chờ hắn, thì hắn quả thật là sẽ bị lạc trong dòng người ở đây mất.
Không thể không nói, Tần Lạc của chúng ta cảm giác phương hướng thật sự không được tốt lắm.
"Đằng trước" Lâm Hoán Khê chỉ vào một cửa hàng quần áo bố trí theo phong cách cổ xưa ở phía trước, nói.
"Cẩm Tú Thế Gia?" Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: "Chúng ta vào thử xem sao".
Lúc ở nhà, áo quần của hắn đều được may đặc biệt theo yêu cầu. Bây giờ cũng không chú ý nhiều như vậy nữa, tìm đại một cửa hàng cho xong.
Thấy có khách vào, nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám liền nghênh đón.
"Hai vị, mời xem tự nhiên" Cô gái vừa cười vừa nói, mặt khác có người còn đưa trà thơm tới.
"Giúp tôi chọn một bộ trường bào vừa người" Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê không có ý trả lời người ta, mình đành phải lên tiếng ứng phó.
"Được ạ. Xin hỏi ngài cần màu sắc và kiểu dáng ra sao? Nếu là tiên sinh mặc, tôi xin giới thiệu với ngài kiểu mới nhất bằng gấm Trường An của chúng tôi. Màu hơi bắt mắt một chút, hơn nữa kiểu dáng rất mốt. Thích hợp cho người còn trẻ như ngài mặc”.
"Để tôi xem thử" Tần Lạc nhẹ gật đầu.
Đó là một bộ trường bào màu xám, mới đầu trông cũng không bắt mắt, nhưng nhìn lúc lâu, liền cảm thấy một vẻ hoa lệ ẩn bên trong. Sợi tổng hợp mềm mại, phần eo đã xử lý một chút, có vẻ cực kỳ vừa thân. Chế tác hoàn mỹ, thủ pháp cắt cẩn thận, thoạt nhìn vô cùng cao cấp.
Tần Lạc mặc thử đi ra, khiến mấy nhân viên xinh đẹp của cửa hàng đều có cảm giác trước mắt sáng ngời.
"Tiểu thư, bạn trai cô thật sự mặc trường bào rất hợp. Rất có khí chất tuấn tú phong lưu phóng khoáng" Nữ phục vụ phụ trách tiếp Lâm Hoán Khê ca ngợi mà vẻ mặt cũng hâm mộ.
"Hắn không phải bạn trai tôi" Lâm Hoán Khê liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ, nói.
"A. Thực xin lỗi. Hắn là em của cô sao? Em của cô thật đẹp trai. Nhà mấy cô di truyền gen tốt thật”.
"Hắn không phải em tôi" Lâm Hoán Khê nói.
"…" Người bán hàng lộ vẻ xấu hổ, không biết làm sao bắt chuyện với cô gái đẹp này cho tốt đây. Đúng lúc có khách mới vào, nàng tranh thủ thời gian nói xin lỗi rồi chuồn luôn.
"Tiên sinh, bộ y phục này vô cùng phù hợp với ngài" Nhân viên xinh đẹp của cửa hàng sau khi giúp Tần Lạc cài cúc áo xong, vẻ mặt tán thưởng nói. Nàng quả thật hiếm khi thấy thanh niên có thể mặc trường bào ý nhị như vậy.
"Tôi cũng thấy vậy" Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói. Hắn rất hài lòng với bộ áo quần này."Bao nhiêu tiền?"
"Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi vừa vặn mới mở. Sau khi chiết khấu thì còn mười hai vạn nhân dân tệ".
"Chiết khấu bao nhiêu?"
"Hai tám phần trăm”.
"Không thể chiết khấu ba tám phần trăm sao?"
"Chuyện này..."
"Tôi cũng biết là không được. Thôi, gói lại cho tôi” Tần Lạc nói.
"Vâng. Tiên sinh, ngài là trả tiền mặt, hay là quét thẻ?"
"Quét thẻ" Lâm Hoán Khê nói. Lấy thẻ tín dụng trong túi mình đưa tới.
"Không cần. Tự tôi có tiền mà" Tần Lạc nói. Lúc hắn rời nhà, lão nhân trong nhà cũng cho hắn một tấm thẻ. Hắn vẫn chưa dùng tới.
"Xem như là tiền chữa trị đi" Lâm Hoán Khê mặt không chút biểu tình nói.
Thấy đối phương kiên trì như thế, Tần Lạc cũng không kiên trì nữa.
Hai người xách quần áo vừa mới ra cửa, một gã trung niên ôm một cô gái xinh đẹp mặc áo ca rô đâm đầu đi vào. Sau khi thấy Lâm Hoán Khê, gã trung niên lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Cô giáo Lâm, cô cũng đến dạo phố à?"
"Vâng" Lâm Hoán Khê lạnh lùng nói. Lúc trả lời gã đàn ông này thì mặt đầy vẻ chán ghét.
Tần Lạc nhẹ thở dài, xem ra bệnh tình của nàng còn cần một thời gian trị liệu rất dài đây.
"Ha ha. Thật là hiếm thấy. Cứ nghĩ cô giáo Lâm từ trước đến nay chưa từng đi dạo phố chứ" Ánh mắt gã trung niên chuyển sang Tần Lạc, hỏi: "Vị này là?"
"Bạn" Lâm Hoán Khê trả lời rất mất kiên nhẫn.
"Bạn? Là học sinh của trường chúng ta à?" Thấy ánh mắt bạn trai mình nhìn Lâm Hoán Khê rất nóng bỏng, cô gái mặc quần áo ca rô liền lộ vẻ cười xấu xa hỏi.
Cô gái tướng mạo thanh tú, liếc ngang, thuộc về loại tiểu thư đài các. Nhưng lúc nói chuyện khóe miệng hơi trề, khiến người khác có cảm giác cực kỳ kiêu ngạo và sẳng giọng.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì" Lâm Hoán Khê liếc cô gái kia, muốn dẫn Tần Lạc rời đi.
"Cô giáo Lâm trong trường không gần người lạ, không lui tới với người nào cả. Tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm không động tâm phàm chứ. Hoá ra là trâu già gặm cỏ non, chạy đi cua học sinh của mình" Cô gái ở sau lưng chanh chua nói .