Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1258: Chương 1258: Trinh tiết còn quan trọng hơn so với tính mạng




Đợi sau khi các phóng viên tản đi hết, cuối cùng cơn giận của phó tổng thống Jackson cũng bùng nổ.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, tức giận nói:

- Mr Tần, rốt cuộc ngài định làm gì vậy?

- Chữa bệnh.

Tần Lạc cười nói:

- Ngài mời tôi sang đây không phải chữa bệnh sao?

- Nếu là như vậy, tại sao ngài lại tổ chức họp báo, thông báo với các phóng viên là bệnh của mẹ tôi không chữa được? Tại sao ngài lại làm như vậy?

- Mr Jackson, tôi không nói dối.

Tần Lạc nói:

- Quả thật bệnh của lão phu nhân Marie không thuốc nào chữa được, tôi thật sự chỉ muốn công bố sự thật cho giới truyền thông.

Phó tổng thống Jackson cười nhạt nói:

- Mục đích thật sự của ngài là gì?

- Ngài đã hỏi như vậy thì tôi cũng thẳng thắng nói cho ngài biết.

Tần Lạc cười, nụ cười vô cùng ngây thơ, nhưng trong mắt phó tổng thống Jackson mang hàm ý cực kỳ châm chọc. Bọn họ một lần nữa bị chơi, lại bị gã nhóc này chơi.

- Tôi muốn giới truyền thông báo cho toàn bộ thế giới biết rằng bệnh của lão phu nhân Marie rất khó trị, căn bản là không có khả năng chữa khỏi. Không chỉ một mình tôi nói như vậy mà tất cả các chuyên gia nổi tiếng tôi đã đọc tên cũng nói như vậy.

- Bọn họ không thể chữa khỏi, bọn họ đã từ bỏ cơ hội chữa trị của mình. Nếu như tôi chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân Marie, có phải Trung Y rất thần kỳ không? Có phải đã chứng minh tôi còn mạnh hơn cả những người đó không?

- …

Đối mặt với một người đã nổi tiếng vô sỉ, bạn nhất định sẽ không biết đối đáp như nào cho phải. Ít nhất phó tổng thống Jackson đã bị Tần Lạc khiến tức giận không thể nói được gì nữa.

- Mr Jackson, tôi biết lý do ngài mời tôi tới nước Mỹ.

Ánh mắt Tần Lạc sáng rực nhìn phó tổng thống Jackson, hắn nói:

- Tôi tình nguyện tới đây, nói rõ tôi cũng có mục đích của mình cần hoàn thành. Chúng ta đều có mục đích riêng của mình. Đây vốn là một ván bài, có thắng tất có thua. Chúng ta đều cố gắng muốn trở thành người thắng cuộc cuối cùng. Nếu như tôi từ bỏ không chữa bệnh cho lão phu nhân Marie hay tôi không chữa hết bệnh, ngài thắng. Nếu như tôi chết ở nước Mỹ, ngài cũng thắng. Nếu tôi chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân Marie, Trung Y thắng. Tôi chết, tôi và Trung Y thua. Từ góc độ thắng cuộc, ngài đang chiếm ưu thế cho nên ngài không nên lo lắng như vậy sẽ lộ chân tướng.

Sắc mặt phó tổng thống Jackson cực kỳ âm trầm nhưng rồi ông ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Ông ta cười ha hả, nắm tay Tần Lạc, nói:

- Mr Tần, ngài thực sự là một người rất thú vị. Ngài không giống người Trung Quốc. Ngài giống như người Mỹ chúng tôi. Tôi càng ngày càng thích ngài.

- Không, tôi là người Trung Quốc.

Tần Lạc từ chối "lời khen" của ông ta.

- Người Trung Quốc điển hình sinh ra và lớn lên ở đất nước mình. Người Trung Quốc có cách thức hài hước của riêng mình, không bộc lộ ra ngoài nhưng rất sắc bén. Vấn đề là Mr Jackson vẫn còn chưa hiểu rõ người Trung Quốc chúng tôi.

- Tôi nghĩ càng ngày tôi càng hiểu rõ.

Phó tổng thống Jackson nói.

- Tối nay tôi tổ chức tiệc ở nhà tôi, mời Mr Tần Lạc và các đồng nghiệp của ngài tới dự. Không biết tôi có hân hạnh được ngài chấp nhận lời mời không?

- Rất vinh hạnh.

Tần Lạc sảng khoái đồng ý.

Đợi sau khi phó tổng thống Jackson và các trợ lý rời đi. Vương Dưỡng Tâm cười nói:

- Anh đúng là không thể làm trưởng thôn. Người ta là quan chức tai to mặt lớn thế mà bị anh chọc giận chết đi sống lại. Tôi nhìn thấy cũng không đành lòng.

- Nếu như anh biết mục đích thực sự của ông ta khi mời tôi tới đây, anh còn động viên tôi đánh cho ông ta mấy bạt tai.

Tần Lạc cười nói.

- Vậy anh hãy nói cho tôi biết mời anh tới đây của ông ta.

Vương Dưỡng Tâm nói.

- Nói không chừng chính tôi cũng không nhịn được xông tới cho ông ta mấy bạt tai.

- Vậy bỏ đi.

Tần Lạc nói:

- Ở nước Mỹ đánh người là phạm pháp.

- Ở Trung Quốc cũng vậy.

- Đúng không?

Tần Lạc cười hỏi.

- …

Tần Lạc đi vào phòng Hồng Phu, Hồng Phu đang nằm trên giường xem hình ảnh động và uống sữa chua.

Không thể không nói khi một cô gái chăm chú làm một việc gì đó, dáng vẻ bọn họ cực kỳ đáng yêu. Ví dụ như khi Bối Bối chăm chú xem "mèo và chuột", đôi mắt tròn không chớp, nụ cười vui vẻ trên gương mặt. Ví dụ tiếp như khi Hồng Phu uống sữa chua, hai má phồng lên, gương mặt cũng mang một nụ cười đầy hưởng thụ, giống như lúc đó nàng đang làm chuyện vui vẻ nhất trên thế gian này vậy.

Lần này nàng thật sự oan ức cho nàng, bụng trúng nhiều vết thương, vết thương sau lưng rất sâu, đặc biệt một đao ở mông. Nếu như cắt sâu thêm một chút, chỉ e sẽ cắt đứt một miếng thịt.

Tần Lạc quyết định, chờ khi quay lại Yến Kinh, chính hắn sẽ dùng bột phấn Kim Dũng lau khắp người nàng một lần. Đương nhiên nếu như Hồng Phu đồng ý.

- Khỏe chưa?

Tần Lạc đứng trước cửa hỏi.

Sắc mặt Hồng Phu thay đổi rất khó lường khi nàng nhìn thấy Tần Lạc đi vào.

Ban đầu là vui sướng, sau đó là nhục nhã, tiếp đó lại trở thành sự phẫn nộ …

Điều này khiến Tần Lạc ngơ ngác không hiểu. Sao Cổ Vương còn học cả cách trở mặt sao? Mình chưa từng nghe nói tới.

- Anh đúng là đồ cầm thú hạ lưu, Vương Bát Đản, đồ giòi bọ …

Hồng Phu thở hổn hển mắng.

- Anh còn dám tới đây sao?

- Cô có thể mắng, tôi là hạ lưu, cầm thú, Vương Bát Đản nhưng không thể mắng tôi là giòi bọ.

Tần Lạc sửa lại lời nói của Hồng Phu.

- Tôi là một người đàn ông có phẩm chất. Hơn nữa tôi dựa vào hai bàn tay để nuôi sống bản thân không có liên quan gì tới giòi bọ. Hơn nữa tại sao tôi không thể tới đây? Tôi tới thăm vết thương của cô. Nếu như tôi không tới, nhất định cô sẽ tức giận, đúng không?

- Anh nói đi, có phải anh dùng chúng tôi làm mồi dụ không?

Hồng Phu tức giận hỏi.

- Anh cho tôi và Jesus tới nước Mỹ trước chính là để chúng tôi thu hút sự chú ý của bọn họ, đúng không? Anh cho chúng tôi rời khỏi khách sạn di chuyển loanh quanh chính là để cho bọn họ nhắm vào chúng tôi, đúng không?

Bị một cô gái chất vấn, anh chàng Tần Lạc của chúng ta cuối cùng cũng xấu hổ.

Tần Lạc đỏ ửng mặt, xấu hổ nói:

- Tôi tưởng rằng … cô đã sớm nghĩ ra.

- Anh đúng là đồ Vương Bát Đản.

Hồng Phu ném bình sữa chua trong tay vào đầu Tần Lạc.

- Anh lợi dụng chúng tôi lại còn mắng tôi là đồ đần. Anh có tin tôi phóng cổ độc giết chết anh, phóng rắn độc ra cắn chết anh không?

- Không tin.

Tần Lạc nói.

- Anh …

Hồng Phu tức tới phát khóc. Gã đàn ông này sao vậy? Anh ta không thể giả vờ một chút sao? Anh ta không thể giả vờ sợ hãi chút sao? Bàn tay nhỏ bé của Hồng Phu lục lọi quanh ngực, nàng cân nhắc xem phóng cổ độc ra cắn chết hằn hay phóng rắn độc ra cắn chết hắn, hay đồng thời phóng cả hai ra cắn chết hắn …

- Bởi vì chúng ta là bạn bè.

Tần Lạc nói. Hắn nói rất nghiêm túc và chân thành, còn cả sự áy náy, lo lắng, đau đớn, tiếc nuối.

- Bạn bè chân chính sẽ hiểu hành động của tôi. Cô cũng vậy mà Jesus cũng vậy.

- …

Hồng Phu tru miệng nhưng lại không biết nói gì cho đúng.

Nếu mình tiếp tục lằng nhằng trong vấn đề này, vậy chúng tỏ mình không phải là bạn của anh ta.

Nếu như cứ thế mà bỏ qua chuyện này, mình sao có thể đàm phán điều kiện với anh ta đây?

- Coi như là vậy thì anh cũng không nên …

- Không nên gì?

Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

- Không nên nhìn mông tôi.

Hồng Phu đỏ mặt nói. Mặc kệ, mất mặt thì mất mặt, thẹn thùng thì mặc thẹn thùng, tất cả vì đám trẻ Miêu Cương.

- Tôi chỉ giúp cô chữa thương.

Tần Lạc giải thích.

- Khi đó cô hôn mê, tình hình cực kỳ nguy hiểm. Bây giờ cô tỉnh lại, hẳn cô có thể cảm nhận được vết thương của mình rất nghiêm trọng, đúng không?

- Cho dù là vậy anh cũng không nên nhìn mông tôi.

Hồng Phu nói:

- Anh khi không được phép của người khác, anh đã nhìn mông của một cô gái …

- Cô gái?

- Chính là tôi.

Hồng Phu nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu như không vì cái mông đang đau đớn, nàng chỉ muốn đứng dậy cắn hắn mấy cái:

- Tôi mặc kệ, anh phải bồi thường tổn thất cho tôi.

Tần Lạc bất đắc dĩ nói:

- Được rồi. Cô muốn gì?

- Thứ nhất, tôi làm mồi cho anh, bị thương chồng chất, suýt chút nữa mất mạng, chỉ bằng cái này, anh phải xây 500 trường tiểu học ở Miêu Cương … không được cò kè mặc cả. Chẳng lẽ mạng của tôi còn không giá trị bằng 500 trường tiểu học sao?

- Đồng ý.

Tần Lạc gật đầu đồng ý. Dù sao đất nước cũng có kế hoạch viện trợ Miêu Cương, bản thân mình vẫn đang thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

- Thứ hai, vì anh đã nhìn thấy mông tôi, anh phải thành lập 500 bệnh xá ở Miêu Cương.

- Chờ một chút.

Tần Lạc vội vàng lên tiếng.

- Tại sao nhìn mông phải trả giá cao hơn làm mồi?

Bạn nên biết rằng thành lập 500 bệnh xá đủ tiêu chuẩn, tài chính đầu tư cần phải nhiều hơn xây dụng một trường tiểu học.

- Bởi vì tôi là Cổ Vương.

Hồng Phu tức giận nói.

- Đối với chúng tôi mà nói trinh tiết còn quan trọng hơn tính mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.