Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1335: Chương 1335: Trốn mà không chiến lại dám xưng là Hoàng Đế.




Dưới táng cây nho của viện, Tần Lạc cùng Jesus ngồi song song uống trà.

Jesus trước kia uống cà phê cùng rượu, lần này trở về không ngờ lại học người Trung Quốc uống trà, thật khiến Tần Lạc hơi ngoài ý muốn.

" Lá trà này nhìn có hơi quen". Tần Lạc nhìn Hậu Thiên Tình trôi bồng bềnh trong chén, vừa cười vừa nói.

"Lấy từ chỗ Phó tiên sinh đó". Jesus nói. "Tôi muốn học phẩm trà với lão, lão liền đưa tôi cái này".

"Tôi nói lạ, hóa ra là từng uống ở bên Phó lão". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lá trà này là chuyên cung cấp cho hai vị long chủ Long Tức, cũng chỉ có Long Vương cùng Phó Phong Tuyết có hàng.

Có điều, Jesus lúc nhắc tới Phó Phong Tuyết lộ vẻ nghiêm túc chân thành, vẫn khiến trong lòng Tần Lạc thầm sảng khoái. Hành trình đất Mỹ lần này, Phó Phong Tuyết không chỉ chinh phục từng khỏa thiếu nữ thiếu phụ hoài xuân ít ôm ấp tình cảm, còn có tâm hồn đàn ông tốt như Jesus.

" Phó tiên sinh nói, người bất đồng, nước bất đồng, hoàn cảnh bất đồng, tâm tình bất đồng, nước trà pha ra cũng bất đồng". Jesus nhấp một miếng rất chuyên nghiệp, nói: "Anh thử xem tôi pha trà với Phó tiên sinh pha trà có gì khác nhau".

"Là đạo lý này". Tần Lạc gật đầu. Hắn chỉ vào Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ cách đó không xa, hỏi: "Đây chính là thu hoạch anh nói?"

"Có phải thấy rất ngạc nhiên không?" Jesus nói. "Vốn tôi định nói cho anh chân tướng rồi. Nhưng vẫn nghĩ nên cho anh một sự kinh hỉ".

" Đúng là vừa kinh vừa hỉ". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Sao dẫn về được?"

Jesus để thư của mình và Phó Phong Tuyết cho Hoàng Đế nói muốn về nước sớm, kết quả kể lại việc đâm lén trở lại.

Dựa theo tính toán của bọn họ, lần này xuất hiện đánh lén bất ngờ là muốn đại khai sát giới, tàn sát hết tám đại chiến tướng của Hoàng Đế, khiến hắn trở thành tư lệnh không có lính...

Không ngờ chính là, vừa hay nghe được phiên thổ lộ thâm tình kia của Ngọc Nữ với Quỷ Ảnh. Vì vậy ở dưới sự cảm hóa của đại thần Thượng đế, bọn họ bỏ xuống đồ đao, để Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ lập địa thành Phật...

" Đúng là đặc sắc". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Chinh phục bọn họ so với giết chết bọn họ còn đả kích uy tín của Hoàng Đế hơn. Gã mặt trắng kia lần này còn không nổi trận lôi đình à?"

"Nha. Thượng đế". Jesus kinh hô. "Tần, ở châu âu cùng châu Mỹ, không người nào dám gọi hắn là gã mặt trắng... đương nhiên, tướng mạo hắn quả thật rất đẹp trai".

" Hắn không phái người đuổi giết sao?" Tần Lạc hỏi.

" Cũng là bởi vì có lo lắng phương diện này, cho nên chúng tôi lần này trở về đi vòng khá nhiều. Nếu không đã sớm trở lại... tôi nghĩ, chúng ta đã chọc giận hắn hoàn toàn. Tần, Hoàng Đế là một kẻ rất kiêu ngạo. Hắn không cho phép thất bại, không cho phép bất cứ thứ gì không hoàn mỹ. Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ là tám đại chiến tướng của hắn, là người hắn từng chinh phục. Bây giờ lại bị người khác bắt làm tù binh, hắn sẽ không chấp nhận sự thật này".

"Không chấp nhận thì thế nào? Đây vốn chính là sự thật". Tần Lạc cười lạnh nói. "Chỉ cho phép hắn chinh phục, không cho phép người khác bắt làm tù binh? Chỉ cho phép hắn giết người, không cho phép người khác phản kháng? Hắn thật tưởng mình là Hoàng Đế sao?"

"Trước kia tôi cũng có cách nghĩ như vậy". Jesus cười to. "Có điều khi đó tôi không có dũng khí phản kháng. Không có dũng khí nói ra mấy lời này... anh biết không, Hoàng Đế đều sẽ đuổi tận giết tuyệt với người ngỗ nghịch với hắn".

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Lúc ấy ước định mười lăm ngày sau quyết chiến với Hoàng Đế, bây giờ thời gian quyết chiến đã qua hai ngày... Mặc dù bọn tôi thay đổi nơi quyết đấu, nhưng hắn không có thực hiện ước định, cuối cùng có chút làm cho người ta thất vọng. Chúng ta có cần tìm người đưa thư cho hắn, khiển trách hành vi thất ước của hắn không? Nếu không, bên ngoài còn tưởng rằng là chúng ta sợ hắn ấy chứ".

"Phó lão cũng lo lắng vấn đề này". Vẻ mặt Jesus đột nhiên trở nên rất quỷ dị. "Cho nên, lão bảo người đưa tin cho Hoàng Đế vào hai ngày trước".

Jesus nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nói: "Tôi nghĩ, bây giờ hẳn là hắn đã nhận được".

" Vậy thì tốt". Tần Lạc cười to. Hắn quả thật càng ngày càng thích lão đầu Phó Phong Tuyết này. Tính tình rất khó chịu, nhưng làm việc lại rất phong tao nha.

Không thể không thừa nhận, cách làm người của lão rất có phong cách riêng.

Tần Lạc xoay người nhìn về phía Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ, hô: "Hai vị, ở dưới sự chứng kiến của Jesus, các người có muốn cử hành một cuộc hôn lễ theo phong cách Trung Quốc không?"

"Tần". Jesus nhìn Tần Lạc kinh ngạc.

"Anh nói, bộ hạ cũ kết hôn, Hoàng Đế điện hạ sẽ tới uống chén rượu mừng thuận tiện tặng phần lễ hỏi không?" Tần Lạc cười hỏi.

----------

----------

Nếu rửa tay trước khi ăn cơm, đó là chú ý vệ sinh.

Nếu tắm rửa trước khi ăn cơm, đó là... có bệnh thích sạch sẽ.

Không chỉ có muốn tắm rửa trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong còn tắm rửa. Tắm rửa trước ra cửa, sau khi trở về vẫn tắm rửa. Trước giết người muốn tắm rửa, sau khi giết người cũng cần tắm rửa.

Là một nam nhân có bệnh thích sạch sẽ, Hoàng Đế ngày nào cũng đều tắm rửa rất nhiều lần.

Cho nên, Hoàng Đế đại đa số thời điểm đều rất bận rộn.

May là hắn có không ít nô bộc, có tám đại chiến tướng, có bọn họ hỗ trợ, thời gian của hắn liền tiết kiếm được rất nhiều. Có thể có rất nhiều thời gian để hắn làm vệ sinh cá nhân.

Hoàng Đế vừa rồi lại tắm rửa một lượt, mặc áo khoác trắng, mang một đôi dép lê vải bông màu trắng không có bất kỳ tạp chất gì.

Trong tay của hắn cầm một cây kéo màu bạc, ánh mắt nghiêm túc màn nhìn chằm chằm chậu lan đại trên bệ cửa sổ.

Hoa lan đại đâm nhiều nhánh nhỏ, bất cứ một thợ làm vườn nào lúc đối mặt với nó đều phải cẩn thận. Cắt nhỏ thêm một dao thì quá thưa, cắt bớt một dao lại quá dày.

Là một người chủ nghĩa hoàn mỹ, Hoàng Đế không cho phép xuất hiện loại sai lầm này.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, một nam nhân tóc đỏ xuất hiện ở sau lưng của hắn lặng yên không một tiếng động.

" Điện hạ". Nam nhân khom mình hành lễ. Mặc dù ở góc độ mà Hoàng Đế nhìn không thấy, hắn vẫn hành động cẩn thận.

"Ừ". Hoàng Đế nhẹ nhàng lên tiếng, không có ngẩng đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại chút nào. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Lúc hắn tu bổ cành lá khác với thợ làm vườn khác, nhanh chóng, đơn giản, tàn nhẫn, làm liền một mạch, như mây bay nước chảy.

Hắn không cắt tỉ mỉ. Ở trong mắt hắn, bồn cảnh được cắt tỉ mỉ ra sẽ không có linh hồn.

Hắn muốn mỹ quan, cũng muốn có hồn.

" Có người đưa tin tới". Nam nhân tóc đỏ nhỏ giọng nói.

"Đọc đi". Hoàng Đế nói.

"Nội dung rất không lễ độ". Nam nhân tóc đỏ giải thích uyển chuyển, không biết nên làm sao đọc phong thư này cho Hoàng Đế nghe.

"Tôi bảo anh đọc". Giọng Hoàng Đế vẫn bình thản. Hắn không tức giận. Hắn sẽ không vì mấy chuyện không quan trọng này mà tức giận.

Hỏa thần mở tờ giấy trong tay ra, đọc nhỏ: "Đỉnh Thái Sơn, chờ cậu một trận chiến. Chờ đã lâu, không thấy cậu tới. Trốn mà không chiến, lại dám xưng là Hoàng Đế?"

Bởi vì là dùng hai loại ngôn ngữ tiếng Trung cùng tiếng Anh viết ra, cho nên Hỏa thần đọc cũng không khó khăn chút nào.

Răng rắc...

Một nhát kia của Hoàng Đế dùng sức quá mạnh, góc bồn Lan đại bị cắt đi một nửa, giống như đầu một người bị người ta cắt một nửa, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa khó coi.

Hắn nhìn bồn hoa trước mặt, mặt đầy thương xót cùng tiếc nuối.

"Giết người đưa tin đi". Hoàng Đế nói.

"..."

"Anh không nghe thấy lời tôi nói à?" Hoàng Đế quay mặt sang, giọng nói hiền hòa, nhưng tròng mắt màu xanh lam lại trở thành màu xám nhạt, giống như là bị thuốc màu nhuộm qua.

"Người đưa tin đã đi rồi. Tôi chưa gặp hắn". Hỏa thần nhỏ giọng giải thích.

Xem ra bọn họ đã sớm đoán Hoàng Đế thấy phong thư này sẽ nổi trận lôi đình, vì vậy lựa chọn phương thức lặng lẽ đưa tin.

"Tôi có phải thành trò cười rồi không?" Hoàng Đế ném kéo trong tay vào trong hộp bên cạnh, lên tiếng hỏi.

Đây không phải là trò cười, mà là trò cười cực lớn.

Mục tiêu ước chiến chạy trốn không chiến, vậy thì thôi, không ngờ lại đâm lén, bắt cóc hai đại chiến tướng của mình.

Hắn không quan tâm sống chết của hai chiến tướng, nếu hắn muốn, hắn sẽ lại có thập đại chiến tướng, hai mươi đại cao thủ, ba mươi đại hộ vệ, bốn mươi đại... nhưng mà, hắn để ý thái độ Phó Phong Tuyết.

Hắn sao phải chạy trốn? Hắn sao có thể chạy trốn?

Hắn mang đi khát vọng chiến đấu của mình, hắn mang đi nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt mình cần... mình là diễn viên chính, hắn là diễn viên phối hợp ắt không thể thiếu kia.

Phối hợp diễn không có. Hắn một mình sao đóng được?

Khiến người ta thêm tức giận chính là, hắn không chỉ chạy, còn bảo người ta đưa tin tới trách mình thất ước... ông có thể không biết xấu hổ, nhưng mà, ông có thể có giới hạn không?

Hoàng Đế rất tức giận.

Hắn bị dạng không biết xấu hổ, không có giới hạn như Phó Phong Tuyết chọc giận.

Có điều, vấn đề này hắn lại đổ lên đầu làm khó Hỏa thần.

Hắn phải trả lời thế nào?

"Không ai dám chê cười điện hạ". Hỏa thần nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một câu trả lời khéo léo không kích thích đến trái tim mẫn cảm của Hoàng Đế.

"Ý là nói, bọn họ thực ra là muốn cười tôi?"

"..."

"Trốn mà không chiến, còn dám xưng là Hoàng Đế?" Hoàng Đế cười như điên. "Thiên hạ to lớn, ai xứng là địch với tôi? Nếu tôi giết người, ai có thể ngăn cản tôi?"

"Chúng tôi thề chết theo Hoàng Đế ". Hỏa thần vẻ mặt cuồng nhiệt nói.

" Ngày mai chinh đông, chém đầu uống rượu ". Hoàng Đế nói.

"Dạ". Hỏa thần khom người đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.