Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 55: Chương 55: Trúng độc.




Nếu Tần Lạc không để ý gì đến chuyện bên ngoài, là người chỉ một lòng nghiên cứu phương thuốc y học, hắn có thể ở mãi trong gia tộc không cần ra ngoài làm gì.

Tích lũy mấy trăm năm y học thế gia, cho dù là nguyên vật liệu dược vật quý hiếm, hay là bí điển quý báu, Tần gia đều có ưu thế vượt trội.

Về phần nổi tiếng, uống rượu ngon, dùng xe tốt, chơi đùa cô gái tốt nhất, Tần Lạc cũng không để ý cho lắm. Có thì tốt, không có cũng không sao cả.

Tần gia có xí nghiệp gia tộc của mình, hơn nữa còn rất khổng lồ. Tuy rằng không thể so với những xí nghiệp đồ sộ của các gia tộc nổi tiếng. Nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo Tần Lạc - dòng độc đinh của Tần gia - cả đời cơm áo không lo.

Khi ở nhà, mỗi lần ông nói về hiện trạng của Trung y, đều cảm giác nghẹn khuất hận vì bất hạnh, giận vì bất tranh (không tranh).

Trung y suy bại, Tây y thịnh hành. Những thứ quý báu truyền thừa ngàn năm của Trung Quốc bị đào thải. Thậm chí, còn có người gửi công văn đi khắp nơi công kích Trung y, liệt kê những ví dụ thuốc Đông y hại người, cổ vũ quốc gia bỏ Trung y.

Không phải Trung y không giỏi, mà là lúc cần, không có người nào nguyện ý đứng ra.

Những người mang tuyệt học chân chính này, của mình mình quý, chỉ biết vùi đầu vào làm giàu. Đâu có người nào vì đại nghĩa mà truyền thừa văn hóa chứ?

Mà hiện tại mấy thằng cha đang hành tẩu trong đời, hô hào cái gì mà ngự y truyền nhân, chuyên trị bệnh giang mai, bệnh lây qua đường tình dục lại không có bản lãnh gì cả, chỉ biết gây ra hết sự cố chữa bệnh này đến sự cố chữa bệnh khác, cung cấp bia ngắm tốt nhất cho những người "Đánh giá Trung y vô dụng" công kích.

Lúc ranh giới vùng biển của Trung Quốc bị xâm chiếm, vô số quân nhân người trước hi sinh, người sau tiếp nối.

Lúc Trung y sa sút, sắp sửa biến mất, cũng cần phải có người đứng ra.

Thụ nhân tiên thụ tích, vô tích uổng vi nhân!

(Trồng người nên trồng xương sống trước, nếu không có xương sống thì uổng làm người!)

Nếu không có người nào cả, vậy, đành dùng tấm lưng gầy yếu của mình khiêng Trung y đi vậy.

"Trung y sẽ hưng thịnh". Tần Lạc nói với mình.

Đó cũng là mục tiêu của hắn, sau khi căn cứ từ những gì mình nhìn thấy.

Trong "Diệp Vấn", Hồng Kim Bảo bị quyền vương nước Anh đánh gần chết cũng không chịu buông tay, không phải cũng vì hắn tìm được thứ đáng giá đủ để đánh đổi tính mạng mình đó sao?

So với tính mạng, chung quy vẫn có nhiều thứ đáng giá để anh bảo vệ hơn.

Từ chối lời mời hấp dẫn của Lệ Khuynh Thành, lúc Tần Lạc ngồi xe trở về Lâm gia, đã hơn tám giờ tối.

Lâm Thanh ở trong phòng khách uống trà thấy Tần Lạc về, vội qua đón, nói: "Tần Lạc à, cháu cuối cũng đã về. Nếu không về, ông định gọi điện báo nguy đó. Di động của cháu sao gọi mãi không được?"

"Di động gọi không được?" Tần Lạc lấy di động từ trong túi ra, mới phát hiện đã tắt máy. Di động mua về cũng chỉ sạc điện một lần, hôm nay lại tiếp nhiều cuộc điện thoại như thế, khiến điện thoại tự động tắt máy lúc nào hắn cũng không biết.

"Quên sạc điện". Tần Lạc cười nói. Nhìn Lâm Thanh Nguyên có vẻ lo lắng, lại hỏi: "Lâm gia gia, có chuyện gì à?"

"Hôm nay lão Lệ gọi điện nói muốn xin số di động của cháu. Lúc ấy ông cũng không để ý, cho là lão tìm cháu vì chuyện công việc. Lúc tối, lão lại gọi điện tới, nói cháu bị đuổi việc ở trường Trung y. Chuyện này là thật à?" Lâm Thanh Nguyên kéo Tần Lạc ngồi lên ghế sa ***, tự mình rót trà bưng cho hắn.

"Dạ. Cháu quả thật bị học viện đuổi việc rồi". Tần Lạc cười khổ nói.

"Thật nực cười. Ông nói thẳng, những người này thuần túy là làm bừa. Chỗ khác thì thèm muốn chết, bọn họ thì lại ngược đời, đuổi nhân tài ra ngoài. Ông nói không khoa trương đâu, với y thuật của cháu, làm bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện Trung y còn đủ tư cách. Thế thì còn có thể làm không tốt một giáo viên sao?" Lâm Thanh Nguyên tức giận nói.

"Lâm gia gia, nếu cháu thật sự muốn làm bác sĩ bệnh viện Trung y. Vậy chẳng phải ông phải nhọc công an bài sao?" Tần Lạc cười nói.

"Chuyện này..." Lâm Thanh Nguyên nghẹn lời. Sau đó thở dài.

Cho dù là trường học, hay là bệnh viện. Cũng cần có giấy chứng nhận tư cách.

Không có tờ giấy kia thì danh bất thuận, ngôn bất chính. Chỉ khiến người ta dị nghị thêm mà thôi.

Bệnh viện đó dám tuyển một bác sĩ không có giấy chứng nhận được hành nghề y, thậm chí chưa từng học đại học y chính quy nào sao?

Người là vật sống. Nhưng chế độ lại là vật chết.

Chế độ có thể cứu người. Nhưng cũng có thể hại người.

Mấu chốt, phải xem ai nắm giữ được quyền lợi do chế độ đặt ra.

"Ài. Cháu cũng không cần lo lắng. Lão Lệ nói, lão sẽ nghĩ cách giúp cháu. Ông cũng sẽ tìm người quen nói giúp cháu. Nếu thật sự không được, cháu cứ đi làm ở bệnh viện Trung y. Ông không tin ai đó có thể làm gì cháu". Lâm Thanh Nguyên nói chuyện rõ ràng có hơi xúc động, rất lạnh lùng cứng rắn, cũng rất tức giận.

"Lâm gia gia, cháu không lo. Ông cũng không cần phải gấp. Xe đến trước núi ắt có đường. Cuối cùng rồi cũng sẽ nghĩ ra cách thôi". Tần Lạc cười an ủi. Hắn quả thật không hề sốt ruột.

Ngược lại, sự trả thù của Lý Thanh Ương lại khơi dậy sự ương ngạnh trong lòng Tần Lạc.

Lão càng muốn đuổi mình đi, mình càng cố tình không đi. Hơn nữa, mình còn phải sống tốt mới được.

"Ừ. Tâm tình thế là tốt". Lâm Thanh Nguyên vui mừng nói. "Buổi tối đã ăn gì chưa? Ông bảo người hâm nóng đồ ăn cho cháu nha?"

"Không cần đâu Lâm gia gia. Cháu đã ăn rồi". Tần Lạc cười nói. Hắn quả thật đã cùng ăn một vài thứ với Lệ Khuynh Thành.

"Ừm. Vậy được rồi. Hoán Khê ở trên lầu đó. Cháu lên tâm sự với nó đi. Hôm nay nó luôn luôn gọi điện cho cháu, nhưng mãi không gọi được. Nó thực sự quan tâm chuyện cháu bị đuổi việc đấy". Có cơ hội, Lâm Thanh Nguyên liền muốn nói tốt thêm vài câu cho cháu gái của mình.

"Dạ". Tần Lạc từ trên ghế salon đứng lên, đi lên lầu hai.

Đứng ở cửa phòng Lâm Hoán Khê, do dự một lúc, vẫn không gõ cửa phòng nàng. Mà lại về phòng mình, định bụng tắm nước nóng một cái đã.

Hôm nay bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, áo quần của hắn không khỏi dính một ít mùi nước hoa. Nếu Lâm Hoán Khê ngửi thấy thì biết làm sao?

Tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sạc điện di động, tiện thể lại mở laptop trên bàn ra.

Sau khi hệ thống hoàn toàn khởi động xong, động tác đầu tiên của Tần Lạc chính là rê con chuột tới biểu tượng hình chim cánh cụt kích một cái.

Không có biện pháp, đối với người khát vọng trở thành người thời thượng nhưng lại ở giai đoạn mù máy tính như Tần Lạc mà nói, đây là công cụ giải trí duy nhất của hắn vào thời điểm hiện tại.

Dựa theo con số ghi trên di động đưa vào dãy số QQ, sau đó lại đưa vào mật mã sáu ký tự. Ngay sau đó, biểu tượng con chim cánh cụt kia bắt đầu hoạt động nhảy phải nhảy trái.

Vừa mới login, hệ thống tin nhắn liền vang đinh đinh đinh không ngừng.

"Thầy Tần. Là em. Tiểu Mẫn".

"Thầy Tần. Là em. Có thứ tốt muốn tặng thầy đây".

"Thầy Tần. Đoán thử coi em là ai? Hì hì, em là Tiểu Hoa đây".

"Thầy Tần..."

Những học sinh kia quả nhiên không làm cho Tần Lạc thất vọng, bọn họ sau khi tan học, liền lên mạng add Tần Lạc làm bạn thân.

Tần Lạc kích xác nhận liên tục, chỉ lát sau, danh sách bạn thân QQ của hắn đã lên tới sáu mươi hai người.

"Có đó không?" Một avatar muội muội tóc dài bắt đầu nhảy ra, nick là "Một mùa hè mát mẻ".

"Cô là ai?" Tần Lạc dùng đầu ngón tay chọt lên bàn phím. Hắn chỉ biết ghép vần nhập vào.

"Lâm Hoán Khê".

Tần Lạc sửng sốt, không ngờ nàng lại nói chuyện phiếm trên mạng với mình. Lúc trước mình cứ khăng khăng yêu cầu, nàng còn từ chối mà.

"Ha ha. Tôi có ở đây". Tần Lạc trả lời. Cách trả lời này ngốc không còn gì có thể ngốc hơn nữa. Không có ở đó sao có thể trả lời?

"Tôi biết".

"Chị Lâm tìm tôi có chuyện gì à?" Tận hai ba phút sau, Tần Lạc mới đánh ra được một hàng chữ như vậy. Tốc độ gõ chữ của hắn còn phải từ từ luyện tập mới được.

"Sau khi tôi về nhà mới biết chuyện cậu bị trường đuổi việc. Tôi thấy rất bực vì cậu chịu đãi ngộ không công bằng như thế. Hiệu trưởng Lệ gọi điện tới nói sẽ giúp đỡ, ông cũng sẽ nghĩ cách. Không cần lo. Chuyện này chắc sẽ được giải quyết nhanh thôi". Lâm Hoán Khê gửi tin nhắn an ủi.

Tần Lạc lúc này mới biết tại sao Lâm Hoán Khê nói chuyện phiếm với mình ở trong QQ, hóa ra nàng muốn an ủi mình.

Nhưng mà với tính cách của nàng, loại lời an ủi này nàng lại nói không được. Nên chỉ có thể thông qua cách truyền tin gián tiếp này.

Cô gái này... thật là khờ đến đáng yêu!

"Yên tâm đi. Tôi không sao mà". Tần Lạc cười trả lời.

"Thầy Tần, có onl không? Hắc hắc, em biết thầy đang ở đây. Có thứ tốt cho thầy xem này". Trong danh sách bạn thân, một avatar gã có râu có nick "Đại trí nhược dũng" nhắn tin tới.

Tiếp theo, trong khung chat hiện ra một đường link.

Tần Lạc dùng chuột kích, sau đó mắt liền sáng lên.

Đó là một đường link rất tuyệt vời, bên trong có hình ảnh rất nhiều muội muội xinh đẹp. Quan trọng hơn là, những muội muội ở trong đó đều không thích mặc quần áo.

Tần Lạc mừng rỡ như điên.

Làm một thầy thuốc, hắn có lý do tìm hiểu về thân thể giới nữ nhiều một chút.

Nhưng mà, trong hiện thực hắn vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ, rốt cuộc hắn có thể tìm hiểu nhiều góc độ đủ phương diện của nữ nhân để chữa khỏi cho người bệnh của mình.

Ngự tỷ xinh đẹp lạnh lùng, bạo * vú LOLI, đồng phục hấp dẫn, còn có thiếu phụ gợi cảm. Tần Lạc giống như bà mụ Lưu tiến vào đại quan viên, mỗi một dạng đều cảm thấy mới mẻ, mỗi một dạng đều nhìn rất thích thú. Lần lượt rê chuột xuống từng hình ảnh một, như si như say.

"Cậu gửi cái gì tới vậy?" Lâm Hoán Khê nhắn tin hỏi.

"Cái gì?" Tần Lạc ù ù cạc cạc, mình luôn bận xem ảnh, không có nhắn tin cho nàng mà.

"Tự cậu xem đi".

"Tôi làm sao xem?"

"Mở khung đối thoại ra".

"Làm sao mở khung đối thoại?"

"..."

Rốt cuộc Lâm Hoán Khê bị Tần Lạc dọa ngã, vì thế cũng không cố kỵ gì nữa. Gửi tin nhắn QQ có chứa hình ảnh.

"Thiếu nữ nóng bỏng **, mê người **, lòng mong mỏi đã lâu phải không? Xin kích vào trang web..."

Trong ảnh, là một cô gái hấp dẫn để ngực trần lộ vú.

Nàng giạng hai chân ra, lấy tay che bộ vị trọng yếu giữa hai chân.

Bên cạnh, còn cón một mũi tên màu đỏ chỉ vào dòng chữ: Muốn nhìn thêm một chút phải không? Kích vào xem.

Tần Lạc lập tức vỡ mộng.

Hình này căn bản không phải mình gửi, sao lại thế nhỉ?

Tiếp theo, lại thêm một màn tai họa rơi xuống đầu.

"Thầy Tần, thầy gửi cái thứ gì thế này?"

"Thầy Tần, em khinh bỉ thầy, lại đầu độc em".

"Hắc hắc, cái này đã cổ lỗ sĩ rồi. Thầy Tần có muốn thêm phấn kích không? Chúng ta sau này có thể cùng tham khảo".

"Thầy Tần. Thầy xấu xa thật".

"..."

Bùm!

Mắt Tần Lạc tối sầm, tức khắc ngã lăn quay xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.