Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1396: Chương 1396: Trước kia yêu một người, như hình với bóng.




Rầm!

Sau khi Hoàng Đế ngã xuống đất, hai chân trượt dài trên mặt đất, giẫm cho đá nát vụn, cỏ gây gãy đứt, sau đó cuối cùng thì ngã lên một khối đá.

Phốc.

Yết hầu ngọm lịm, phun ra một ngụm máu.

Đây là lần thứ hai Hoàng Đế phun máu. Trước kia, hắn chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.

Bị đâm vào tảng đá phía sau lưng, xương sườn càng đau hơn.

Một quyền đó của Tần Lạc thực sự rất độc, khiến cho xương sườn của hắn gãy nát. Hắn thử hít một hơi, sau đó thì biến sắc. Xương sườn gãy mất ba cái, trong đó có một chỗ cực kỳ đau đớn, chỉ hơi dùng sức một cái là đau như bị dao cắt.

Bộ vị đó còn có một lỗ thủng rất nhỏ, lổ thủng đang nhỏ máu ra ngoài. nếu như không nhìn kỹ thì chỉ sợ là rất khó phát hiện.

Đúng vậy, đây là 'Tỏa khí huyệt'.

Tần Lạc lần đầu tiên đâm ngân châm vào huyệt vị dưới sườn của Hoàng Đế, hơn nữa sau khi dùng châm pháp Thiên sơn hỏa của Thái Ất thần châm đưa lực vào khiến kình khí trong cơ thể Hoàng Đế tán loạn, hắn liền sử dụng thủ pháp đặc thù để đưa cả cây ngân châm vào Tỏa khí huyệt của Hoàng Đế.

Nhưng, Hoàng Đế là nhân vật khủng bố như vậy, nếu cứ vậy cắm vào, hắn chỉ cần vận hành kình khí trong cơ thể là sẽ biết thân thể của mình không ổn, sau đó sẽ phòng bị hơn.

Vì thế, Tần Lạc cũng rất không có phong độ nhổ máu lên mặt hắn.

Quả nhiên, Hoàng Đế trúng chiêu.

Hắn điên cuồng, hoàn toàn mất đi lý trí.

Thậm chí hắn cũng không kiểm tra vết thương của mình, càng không cho mình một chút thời gian để vận hành kình khí của thân thể.

Hắn cứ như vậy vội vàng chạy tới, lúc đó Tần Lạc biết mình đã thành công một nửa.

Nếu chỉ là thành công một nửa, vậy chứng tỏ vẫn còn khả năng thất bại. Trừ phi khiến cây ngân châm đó phát huy tác dụng vốn có. Bằng không, dù cắm vào cũng vô ích. Đợi cho Hoàng Đế dụng quyền đầu đánh chết cả đám bọn họ, cây ngân châm đó sau cùng vẫn sẽ bị hắn lấy ra.

Một nửa công lao còn lại tình lên đầu quân sư. Có lẽ cô ta cũng không biết Tần Lạc đã động tay động chân ở trên người Hoàng Đế, có lẽ cô ta chỉ muốn tạo ra một chút thương tích cho Hoàng Đế.

Nhưng, bất kể là như thế nào, cô ta dùng hai chân của mình để đổi lấy một lần cơ hội cho Tần Lạc.

'Tỏa khí huyệt' là một huyệt vị rất kỳ quái, nếu không dẫn phát nó, cây ngân châm này có cắm ở bên trong mười ngày nữa tháng cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng, một khi dẫn động, sẽ mang đến thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.

Xương sườn Hoàng Đế đột nhiên đau nhức, đó là kình khí của quyền đầu Tần Lạc va chạm vào ngân châm bên trong Tỏa Khí huyệt.

Khi quyền đầu của Tần Lạc đấm vào xương sườn của hắn, không chỉ đả thương da thịt và xương cốt, còn đánh cho ngâm châm bên trong Tỏa Khí huyệt bay ra.

Ngân châm đâm thủng huyệt vị bay ra ngoài, cái này so với thương gân đoạn cốt còn nghiêm trọng hơn một chút.

Đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng Đế đứng không vững, thân thể khó có thể súc lực.

Sau khi phun ra một ngụm máu, ngực Hoàng Đế đã nhẹ đi ột chút. Nhưng khuôn mặt vốn đã trắng của hắn cũng trở nên tái nhợt hơn, giống như người bị bệnh nặng mới dậy.

Hoàng Đế nhìn sườn mình một cái, rồi hỏi Tần Lạc: "Ngươi đã làm gì?"

Nếu lúc này hắn vẫn chưa biết là Tần Lạc ra tay thì hắn cũng không xứng là Hoàng Đế.

"Ngân châm." Tần Lạc cười nói: "Ta là bác sĩ. Cũng chỉ biết dùng mấy thứ này."

"Ngân châm?" Hoàng Đế nghi hoặc hỏi. Sau đó, hắn bật cười: "Ha ha, ngân châm. Một cây ngân châm không ngờ đánh bại ta. Uổng cho ta còn tự xưng là Hoàng Đế."

Hiển nhiên, lần đông chinh này của Hoàng Đế quả thật bị đả kích không nhẹ.

Tuy rằng hắn đã dùng thực lực đánh bại Phó Phong Tuyết Long Vương và quân sư là đủ để kiêu ngạo rồi, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn không đủ.

Hắn không thể thất bại!

Danh khí càng lớn lại càng không thể thất bại.

"Hiện tại, đến phiên ta tấn công." Tần Lạc cười nói.

Ngân châm đâm phá Tỏa Khí huyệt của Hoàng Đế, Tần Lạc không còn sợ hãi hắn nữa, bởi vì hắn không thể nào đề khí được nữa.

Không thể dùng kình khí, chỉ có thể dựa vào man lực của thân thể thì làm sao mà phát huy ra được thực lực.

Ít nhất, Tần Lạc vẫn có lòng tin giành được thắng lợi cuối cùng.

"Đến đây đi." Hoàng Đế cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Dùng toàn bộ lực lượng của ngươi để giết ta đi."

"Nhất định sẽ không để ngươi phải thất vọng." Tần Lạc nói.

...

Đối thủ của Ma thuật sư là Hồng Phu, sau khi Hồng Phu cướp con tin Lệ Khuynh Thành đi, cô ta liền một lòng muốn giết chết ả.

Ngắn một tấc thì hiểm một phần. Đài một tấc thì mạnh một phần.

Văn minh côn trong tay Ma thuật sư có thể duỗi có thể co, vũ khí trong tay Hồng Phu là trường tiên có thể mềm cũng có thể cứng.

Hai loại vũ khí này có hiệu quả như nhau, chúng đều có thể thu lại để cận chiến, cũng có thể bác sát cự ly xa.

Vì thế, hai người lúc xa lúc gần, chiến đấu càng kịch liệt.

Hồng Phu là loại nữ hài tử tính tình cực kỳ quật cường, khi một nữ nhân xinh đẹp nổi đóa với cô ta, cô ta cũng xuống tay không chút lưu tình.

Vù...

Trường tiên trong tay hóa thành một con linh xà, giống như tia chớp đánh úp về phía ma thuật sư.

Cần câu cá phía sau Ma thuật sư gẩy một cái, trước tiên bị cô ta gạt sang một bên.

Vù...

Văn minh côn nhắm chuẩn Hồng Phu rồi đột nhiên đâm ra, đầu nhọn đó nhắm vào ngực Hồng Phu. Một khi bị đâm trúng, nhất định sẽ đâm xuyên.

Hồng Phu điểm mũi chân, thân hình nhảy lên cao. Sau đó trường tiên rung lên, cái roi mềm mại biến thành một cây trường thương đâm thẳng vào đầu ma thuật sư.

Hồng Phu không né tránh, mà lựa chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương.

Ma thuật sư cuối cùng đành lựa chọn bỏ cuộc, cô ta đang tác chiến trên sân khách, cô ta không muốn chết.

Hừ. Kẻ nhát gan." Hồng Phu khinh thường nói.

Ma thuật sư không đáp lại, lui về phía sau một bước, thay đổi tư thế rồi lại lao lên.

Đây không biết là lần chiến đấu thứ mấy của họ, nhưng lại một mực dây dưa đến giờ vẫn không có kết quả.

Sàn chiến đấu của họ là ở chính giữa ngọn Vũ Hóa, là vị trí an toàn nhất của ngọn Vũ Hóa. Từ thực lực mà nói, ma thuật sư mạnh hơn một bậc. Nhưng mỗi khi cô ta sử ra sát chiêu thì Hồng Phu sẽ rất vô sỉ sử ra chiêu thức lấy mạng đổi mạng, công kích của cô ta cũng vô công mà phản.

Càng đánh tiếp, trong lòng ma thuật sư càng sốt ruột.

Bọn họ tác chiến trên sân khách, mau chóng giải quyết chiến đấu rồi rời khỏi nơi này mới là vương đạo.

Nhưng, cho tới bây giờ Hoàng Đế vẫn chưa giành được thắng lợi, phía bọn họ cũng chỉ có thể bị vây trong trạng thái giằng co.

Khi chiến đấu đang hăng thì cô ta nghe thấy Hoàng Đế gọi to Hỏa Thần.

Tiếng thở hổn hển, đây là tình tự mà cô ta chưa bao giờ cảm nhận được ở Hoàng Đế.

"Hoàng Đế bị thương?" Cô ta kinh hãi.

Hoàng Đế sao có thể bị thương? Sao có thể bị thương?

Cô ta nhân lúc rảnh tay liếc một cái, quả nhiên nhìn thấy tình huống của Hoàng Đế vô cùng không ổn.

Sau đó, cô ta dẫn Hồng Phu di động một cách có ý thức về phía chiến trường của Hoàng Đế.

Khi cô ta nghe thấy Hoàng Đế nói với Tần Lạc 'dùng toàn bộ lực lượng của ngươi để giết ta đi' thì không khỏi tâm thần đại chấn.

Đây là ý gì? Chẳng lẽ Hoàng Đế cho rằng mình sẽ bại?

Khi cô ta thấy Tần Lạc nằm quyền lao về phía Hoàng Đế, mà Hoàng Đế thì nhắm mắt lại, ma thuật sư đã không thể giữ được bình tĩnh.

Văn Minh côn trong tay cô ta lại duỗi ra, bức lui Hồng Phu hai bước, sau đó xoay người chạy về phía Hoàng Đế.

Cứu người!

Bất kể là như thế nào cô ta cô ta cũng phải bảo vệ Hoàng Đế.

Thân hình động, roi của Hồng Phu lại đâm tới.

Hiển nhiên, cô ta sẽ không để mình thoát khỏi chiến trường.

Bốp.

Sau lưng cô ta trúng một roi.

Cô ta không né tránh mà cắn răng chịu được.

Tiếp tục chạy, muốn lao tới trước khi Tần Lạc ra tay.

Tuy rằng cô ta không biết Hoàng Đế đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta biết tình huống của hắn nhất định vô cùng không ổn.

Bốp.

Roi của Hồng Phu run lên, lại quật một cái vào lưng cô ta.

Thân thể của cô ta lảo đảo, nhưng không thay đổi lộ tuyến chạy, càng không có ý tứ đỡ hoặc là phản kích.

Thời gian rất quý giá.

Nhìn thấy mình vẫn không thể giữ ma thuật sư lại, trong lòng Hồng Phu có chút không hài lòng.

Cô ta dùng kình khí để đâm trường tiên, sau đó, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể liền bay lên trước.

Giết.

Roi đâm vào cơ thể, cơ hồ đã dâm xuyên người ma thuật sư.

"A.” ma thuật sư thét lớn một tiếng.

Nhưng, điều này cũng chỉ ảnh hưởng một chút tới tốc độ của cô ta.

Cô ta lại chạy, kéo người ra khỏi mũi roi.

Máu tươi phun ra điên cuồng, sao đó máu nhanh chóng nuốm đỏ cả áo khoác màu đen trên người cô ta.

Cô ta chạy nhanh, nhưng Tần Lạc công kích còn nhanh hơn.

"Chết đi." Tần Lạc lớn tiếng quát to. Hắn muốn giết người. Giết chết Hoàng Đế danh chấn châu Âu, giết chết Hoàng Đế vô địch thiên hạ. Tình tự của hắn rất kích động, tâm tình của hắn rất sung sướng, không thể không quát to một tiếng để phát tiết.

Một quyền bình thường nhất, cũng là một quyền mạnh nhất của Tần Lạc.

Rầm.

Ngực Hoàng Đế trúng quyền, thân thể bay ngược về phía sau.

Mà phía sau hắn chính là vách núi vạn trượng.

Ma thuật sư cuối cùng cũng chạy tới ven vách núi, nhìn Hoàng Đế từ trên cao rơi xuống, cô ta không chút do dự nhảy xuống theo.

Sau đó, cô ta ôm chặt lấy thân thể Hoàng Đế, hai người cùng nhau rơi xuống.

Cô ta không đau thương, mặt vẫn mỉm cười.

"Trước kia yêu một người, như hình với bóng. Hiện tại yêu một người, ôm vào lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.