Tiến về phía trước thì bị đâm chết.
Lui về phía sau thì sẽ ngã xuống vực sâu.
Kim Đồng không ngờ được kiếm thuật của Jesus lại cao siêu tới mức có thể sử dụng được chiêu ‘tất sát’ này như thế.
Lấy khí bao trùm lên thanh nhuyễn kiếm làm cho nó cứng như kim cương của Jesus không khác gì mấy với tuyệt chiêu vận khí châm cứu của Tần Lạc, trong Trung Quốc thì có lẽ chỉ có mỗi mình Tần Lạc là có thể dùng được tuyệt chiêu này, kể cả ông nội Tần Tranh của hắn cũng chưa chắc đã làm được như hắn. Cố Bách Hiền, Vương Dưỡng Tâm cũng vậy.
Về sử dụng kiếm mà nói, có thể dùng khí truyền qua kiếm thì đã thuộc vào hạng cao thủ rồi.
Khả năng biến nhuyễn kiếm thành cương kiếm của Jesus có lẽ đã được liệt vào hạng kiếm đạo cảnh giới thượng thặng.
Kiếm cứng như lưỡi mác đâm thẳng vào giữa ngực của Kim Đồng.
Kim Đồng đứng trước hai sự lựa chọn hết sức khó khăn.
Tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Trong lúc thập tử nhất sinh thế này mà Kim Đồng không hề hiện ra bất kỳ vẻ sợ hãi nào cả.
Tay phải của hắn đưa ra, bắt luôn thanh kiếm của Jesus đang đâm tới.
“Đừng tin Hoàng Đế nữa mà hãy tin Chúa đi.” Jesus cười lạnh nói. Anh ta không hề biến chiêu, mà cũng không chuyển hướng, vẫn cứ giữ nguyên mũi tấn công, đâm thẳng trường kiếm về phía ngực của Kim Đồng.
“Chúa cũng phải run sợ trước mặt Hoàng Đế.” Kim Đồng phản kích lại nói.
Choang ….
Tay của Kim Đồng lại một lần nữa nắm được lưỡi kiếm của Jesus.
Jesus lấy sức đẩy mạnh, Kim Đồng gồng mình chống đỡ.
Hai bên lập tức lại vào thế giằng co.
Nhưng lần này thanh trường kiếm vẫn giữ được trạng thái cương cứng, chứ không biến thành mềm nhũn như trước nữa.
“Quay về đi.” Jesus nói, tay phải tiếp tục gia tăng sức lực.
“Giết người xong rồi về.” Kim Đồng cũng lấy hết sức bình sinh chống cự.
“Cậu không làm nổi việc đó đâu.”
“Không thử sao biết?”
“Khi xưa tôi cũng giống như cậu, kết quả là tôi đã thất bại.”
“Thế nên anh mới trở thành nỗi sỉ nhục của giới sát thủ.”
“Nhưng tôi vẫn còn sống.”
“Anh sẽ phải chết thôi.”
“Nhiều lời thật đấy.” Jesus tay trái cầm lên cán kiếm, lấy sức của hai tay đẩy mạnh thanh kiếm về phía trước.
Hự …..
Kim Đồng bị đẩy lui về phía sau hai bước, đá dưới chân hắn rơi lộp bộp xuống dưới vực thẳm sau lưng, một chân của hắn đã hoàn toàn đứng bên ngoài mép vực, chỉ cần hơi dùng sức thêm chút nữa hắn sẽ bị rơi xuống vực sâu.
“Những tội ác mà cậu gây ra, Chúa sẽ tha thứ cho cậu.”
“Tôi chỉ tin Phật Tổ, chẳng liên quan gì tới Chúa của anh.” Toàn bộ thân hình của Kim Đồng lúc này lại tiến về phía trước, cứ như chủ động hứng trọn mũi kiếm vậy.
Khi thân hình sắp bị kiếm đâm vào người, thì hắn đột nhiên cúi luôn người xuống, vọt tới trước mặt Jesus.
Hey …..!
Một quyền.
Một cú đấm giáng thẳng vào mũi của Jesus, hắn rõ ràng là muốn lưỡng bại câu thương trong trường hợp này.
Chát …
Mũi của Jesus bị đấm kêu lên chát chúa.
Vút …
Ngực của Kim Đồng lúc này cũng bị lưỡi kiếm của Jesus đâm xuyên qua.
Jesus không hề né tránh, anh ta chấp nhận lưỡng bại câu thương.
Trong chiến đấu, có những lúc nó giống như một cuộc trao đổi.
Bất luận giết địch một ngàn tổn binh tám trăm, tất cả đều dựa vào sự lựa chọn của bản thân bạn.
Mũi của Jesus chảy máu rần rần, còn Kim Đồng thì bị lưỡi kiếm đâm xuyên ***g ngực. Nhưng hắn lại không sao cả.
“Anh đâm nhầm vị trí rồi.” Kim Đồng nheo mắt cười nói.
Hắn đưa ngón tay búng vào thanh kiếm đâm trên ngực mình, phát ra những tiếng coong coong, cười nói: “Lần sau nhắm cho chính xác vào.”
Lưỡi kiếm của Jesus lúc này đã đâm xuyên qua ngườihắn, lòi cả lưỡi kiếm ra đằng sau lưng.
Nhưng đáng tiếc là nó lại nằm chếch bên dưới nách của Kim Đồng.
………………………….
Mọi người hay nói đàn ông không hư thì đàn bà không yêu, nhưng đại bộ phận đàn ông hư đều là do đàn bà quyến rũ mà ra cả.
Cũng không phải Tần Lạc cố tình giở trò hạ tiện, chỉ là cái mông của Ngọc Nữ đập vào mắt hắn quá lõa lồ, bắt hắn phải giở trò hạ tiện.
Ngọc Nữ đè lên trên người Ly, mông thì cong tớn lên, hở cả quần chip màu đen bên dưới chiếc váy.
Đáng trách hơn là Ngọc Nữ lại mặc quần chip đăng ten mỏng tới mức nhìn xuyên qua. Mắt của Tần Lạc lại rất tinh. Thế là cái chỗ không đáng nhìn kia, thì hắn đều nhìn thấy rõ mồn một.
Đối với một người chưa từng gặp bao giờ, Tần Lạc đã được một phen ngắm nổ con mắt.
Tần Lạc giơ chân đá Ngọc Nữ là bởi vì, Tần Lạc không thể chấp nhận bất kỳ ai bắt nạt Ly.
Ngọc Nữ và Ly đang đánh nhau kịch liệt, căn bản là không còn hơi sức đâu mà để ý tới người khác. Cho dù Ngọc Nữ có cảm giác có người sau lưng, thì có phản ứng cũng đã quá muộn rồi.
Chát …..
Cái mông của nàng bị đá một cú trúng phóoc.
Và đáng trách hơn nữa là Tần Lạc chẳng có thương hoa tiếc ngọc gì cả, hắn đá cú này vừa nhanh lại vừa mạnh, lực đạo lại rất vừa tầm.
“Á ….” Ngọc Nữ kêu lên thất thanh, toàn bộ thân thể bị đá bay về phía trước.
Ly bật ngay dậy cầm đao phóng tới chỗ Ngọc Nữ đang loạnh choạng đứng dậy.
Ngọc Nữ bị đá trúng chỗ hiểm, toàn bộ thân thể vì thế mà mất cân bằng.
Khó khăn lắm mới lấy lại được cân bằng, nhưng đúng lúc này một lưỡi đao sắc lẹm đã kề sát bên cổ của nàng rồi.
“Động đậy thì tao sẽ cho mày về chầu trời.” Ly cất giọng lạnh lùng nói, con dao trong tay chỉ hơi dùng lực một chút.
Cái cổ trắng ngần của Ngọc Nữ vì thế mà đã bị rạch một đường ngọt lịm, từng giòng máu túa ra từ lưỡi dao bén ngọt, rất nhanh lưỡi dao của Ly đã bị nhuộm một màu đỏ.
Ngọc Nữ hằn học nhìn vào Tần Lạc, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Hiển nhiên, nàng đã trút hết sự căm giận lên tên khốn đê tiện đã dám đá lén vào chỗ hiểm của nàng từ phía sau.
Đây vốn là vùng cấm của nàng, không được bất kỳ ai dám động tới vùng cấm này cả.
Khi còn ở Pháp, có người cố tình sờ vào mông nàng, bị nàng truy sát ba ngày ba đem, sau đó cắt luôn tay của kẻ đó.
Thế nên với thằng khốn này, hắn ít nhất phải bị chặt một cái chân.
Tần Lạc cũng chẳng cần quan tâm cô gái tóc vàng này nghĩ cái gì, dù sao thì hắn cũng không định cưới nàng làm vợ. Hơn nữa gia quy nhà hắn cũng không cho phép hắn có một bà vợ người nước ngoài.
Tần Lạc chạy tới trước mặt Ly hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Ly rất cảm động, nhưng lại không thể hiện ra ngoài mặt.
“Không sao là tốt rồi, mau bắt lấy đứa này làm con tin, bắt bọn họ phải dừng tay lại.” Tần Lạc nói.
“Đi.” Ly đẩy Ngọc Nữ đi, giọng nàng lạnh lùng ra lệnh.
Ngọc Nữ rất không cam tâm, nhưng nàng cũng chỉ biết cúi đầu lại ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh.
Trong ba trận chiến ngang sức ngang tài này, cũng cần có một ai đó phá để phá thối.
Chỉ cần một bên có người chiến thắng trước, thì bên đó sẽ có cơ hội thắng cao hơn.
Bởi vì bỗng nhiên có Tần Lạc tới phá thối nên sự việc đã có chiều hướng có lợi cho bên của Ly, Jesus và Hồng Phu.
Và cũng chính Tần Lạc là kẻ phá thối của trận đánh ngang sức này.
“Dừng tay.” Ly hét lên.
Ngọc Nữ bị bắt, trận chiến lập tức ngừng lại.
Quỷ Ảnh rời khỏi trận chiến với Hồng Phu, đứng sát bên cạnh Kim Đồng.
Hồng Phu lúc này vẫn đứng bên cạnh Lệ Khuynh Thành đã ngất lịm dưới đất, để đề phòng đối phương bắt nàng làm con tin.
“Thả cô ấy ra.” Kim Đồng gào lên.
Ngọc Nữ là em gái hắn, cả hai là anh em sinh đôi, hắn chỉ ra đời trước Ngọc Nữ có hai phút ngắn ngủi.
Bởi vì quan hệ huyết thống đặc biệt này, nên hai người rất tương đồng tương cảm với nhau.
Kim Đồng có thể cảm nhận được sự vui mừng cũng như khổ đau của Ngọc Nữ.
Hai người vừa là anh em, vừa là tri kỷ, bọn họ là một đôi cùng chiến đấu, và có thể phát huy sức mạnh tới cực điểm.
Cũng chính vì như vậy mà cả hai mới đi thử sức với Hoàng Đế.
Cuối cùng cả hai đã bại trận, nhưng Hoàng Đế lại không giết hai người.
Hai người đã trở thành tù binh của Hoàng Đế, và là hai trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế.
Bây giờ Ngọc Nữ đã bị bắt làm tù binh, điều này làm cho Kim Đồng phẫn nộ, và tủi nhục.
Chỉ có Quỷ Ảnh là cảnh giác nhìn vào Tần Lạc, hắn cuối cùng cũng nhận ra được rằng, trong mấy người ở đây, thì chính Tần Lạc mới là người có thực lực đáng sợ hơn cả.
Hắn vốn tưởng trên thế gian này chỉ có Hoàng Đế mới có thể theo được vận tốc của hắn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa như vậy.
“Hắn đang khóc lóc cái gì vậy?” Tần Lạc quay sang hỏi Jesus.
“Nói là anh nên thả người ra.” Jesus cười đáp.
“Bảo chúng nói lý do đi.” Tần Lạc nói, hắn không biết thứ tiếng nào cả, ngoại trừ tiếng mẹ đẻ, do vậy chỉ có thể Jesus phiên dịch hộ hắn.
“Anh ấy bảo cho anh ấy một lý do để anh ấy thả người.” Jesus hướng về phía Quỷ Ảnh và Kim Đồng nói: “Theo như tôi biết thì anh ấy là người rất khó thuyết phục. Vì thế mà hai người cố nghĩ một lý do nào đó hợp lý một chút.”
“Nếu như hắn không thả người, thì mỗi ngày tao sẽ giết một người thân của hắn. Đừng có nghi ngờ năng lực của tao. Cũng đừng mong là mày sẽ bảo vệ người thân của mày suốt đời.” Quỷ Ảnh lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra, đừng để người nhà của mày gặp nguy hiểm.”
Giết không nổi Tần Lạc, thì lẽ nào không giết nổi người thân của hắn?
Tần Lạc có thể bắt được tốc độ của hắn, nhưng người thân của hắn thì còn lâu.
Tần Lạc cũng chẳng phải là người có chức vị cao, cũng chẳng phải là con ông cháu cha, hắn chỉ là một bác sĩ. Vì thế hắn chẳng đủ sức mà bảo vệ mổi người trong gia đình hắn trước một Quỷ Ảnh khét tiếng.
Ví dụ như Bối Bối, Lâm Hoán Khê, Lâm Thanh Nguyên… Bọn họ làm gì có vệ sĩ đi theo đâu.
Bắt mấy người này đối với Quỷ Ảnh thì quả là quá dễ dàng.
Sau khi nghe Jesus phiên dịch xong, Tần Lạc tức đến điên người.
Ý của mày là gì?
Mày đang nói tiếng người hả?
Bọn mày lặn lội xa xôi tới đây để giết người, chúng mày không giết được người thì đổ lỗi cho người khác. Lẽ nào nói, chúng mày được quyền đánh người, người ta cũng chỉ biết ngoan ngoãn đứng im cho chúng mày đánh, chúng mày giết hay sao?
Tần Lạc muốn dùng hành động để thể hiện sự tức giận của mình.
Hắn bước thẳng tới chỗ của Ngọc Nữ tung luôn một cú đấm vào bụng của cô ả.
Cổ của Ngọc Nữ bị lưỡi dao của Ly kê vào, nên cũng chẳng thể tránh né nổi cú đấm này. Ngọc Nữ lập tức kêu lên một tiếng thất thanh đau đớn.