Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 932: Chương 932: Tự làm tự chịu




Đây là một tháng không bình thường. Tần Lạc trong tháng này đã tham gia đến hai lễ truy điệu, hơn nữa cái chết của hai người này đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến hắn.

Nguyên nhân cái chết của Cừu Thiên Tứ không rõ, nhưng nếu khi đó ông ta không phát sinh xung đột với Tần Lạc, và thái độ của ông ta điềm đạm hơn với Lệ Khuynh Thành một chút, thì Tần Lạc nhất định sẽ chịu trách nhiệm về bệnh tình của ông ta đến cùng.

Khi đó với sự phối hợp của Tần Lạc và ‘yêu quái mắt xanh’ thì tinh thần của Cừu Thiên Tứ đã có những chuyển biến tốt đẹp. Đặc biệt là sau khi đến Yến Kinh, về căn bản thì ông ta đã khôi phục được kha khá rồi.

Về sau chỉ vì cú điện thoại không đúng lúc, mà quan hệ hai bên bị rạn nứt. Tần Lạc tức giận bỏ đi, còn Cừu Yên Mị thì không biết có phải đã bị Cừu Thiên Tứ cho một trận không, mà kể từ đó nàng cũng không mời Tần Lạc đến xem bệnh cho ông nội mình nữa.

Cho tới lúc Cừu Thiên Tứ chết, thì Tần Lạc cũng không gặp mặt ông ta lấy một lần.

Vì vậy mà Tần Lạc cũng có một phần trách nhiệm gián tiếp trong cái chết của ông ta.

Cái chết của Bạch Tàn Phổ thì có liên quan trực tiếp tới Tần Lạc. Từ sau khi xảy ra sự kiện Cổ Vương ám sát, thì hắn bắt đầu nghi ngờ những động cơ của Bạch Tàn Phổ. Sau đó hắn liền tìm đến Bạch Phá Cục nhờ hắn ta giúp đỡ điều tra, làm như vậy là để cho Bạch Phá Cục một cơ hội giải quyết mâu thuẫn nội bộ. Dù gì thì hắn cũng khá là có thiện cảm với người đàn ông đã đứng hút thuốc và kể về câu chuyện thất tình trong mối tình đầu của mình với hắn trong đêm khuya.

Nhưng sau khi trường đua ngựa Hoa Điền xảy ra hỏa hoạn thì lòng tin của hắn đối với Bạch Phá Cục bắt đầu lung lay.

“Bao nhiêu lâu như vậy, anh không những không điều tra ra được bất kỳ tin tức gì, đã thế còn để cho hắn ta lại hại người khác thế, anh rốt cuộc là có ý gì?”

Và thế là giữa Tần Lạc và Cổ Vương Hồng Phu đã có một cuộc giao dịch.

Hành động của Tần Lạc khiến cho Bạch Phá Cục cảm thấy áp lực vô cùng, hắn lo sợ chỉ vì thế mà sẽ làm hỏng hạng mục giữa Bạch gia và Văn Nhân gia, nên mới tiến thêm một bước đại nghĩa diệt thân.

Mặc dù người trong cuộc ai cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nguyên nhân cái chết của Bạch Tàn Phổ lại tức cười vô cùng, đó là do ngộ độc rượu mà ra.

Đúng vậy, người khám nghiệm tử thi đã phát hiện ra một chất trong rượu vang đủ để khiến cho con người ta tử vong. Nói cách khác đó là hắn ta bị hại chết bởi loại rượu vang nhập khẩu này.

Trong cơn thịnh nộ, Bạch gia đã kiện công ty chuyên sản xuất và nhập khẩu loại rượu vang này lên tòa, nếu có thể thắng kiện, thì hãng rượu vang của Pháp này sẽ phải bồi thường một cái giá trên trời cho Bạch gia.

Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn đó là khi cảnh sát kiểm tra và niêm phong công ty chi nhánh chuyên nhập khẩu loại rượu vang này thì đúng là đã phát hiện ra có vấn đề.

Công ty này hàng năm chỉ nhập vào một lượng ít ỏi rượu vang từ nước ngoài, còn đa phần là được pha chế và đóng gói ở trong nước.

Người trong nước uống rượu vang không ít, nhưng có thể hiểu được rượu vang thì có mấy người đây?

Từ trước tới nay, sản lượng tiêu thụ của bọn họ rất tốt.

Lần này thì bọn họ tiêu tùng một cách lãng nhách.

Còn về phần công ty bán rượu giả kia bị phán quyết thế nào thì đã không còn là vấn đề mà mọi người quan tâm đến nữa, tất cả mọi người đều biết, Bạch gia đã dung túng, hoặc có thể nói rằng nhẫn nhịn cái kiểu ‘đại nghịch bất đạo’ này của Bạch Phá Cục.

Khi Tần Lạc dẫn theo Jesus đến thì đã không ít khách khứa đến từ bao giờ rồi.

Bạch lão gia không thấy xuất hiện, các trưởng bối của Bạch gia cũng chẳng ai đến, chỉ có vài người trẻ tuổi cùng thế hệ ở đây để trông nom, dù gì thì cũng có người, như thế mới khiến cho tang lễ của Bạch Tàn Phổ không đến nổi đơn giản, thô sơ quá đáng.

Có lẽ là muốn người ta tin là Bạch Tàn Phổ chết vì uống phải rượu vang giả, nên Bạch gia đã để cho Bạch Phá Cục là người phụ trách lo liệu cho đám tang này.

Bạch Phá Cục mặc một bộ đồ vest màu đen, áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc cà vạt đen tuyền, hắn đứng ở cửa ra vào tiếp đón khách, giống như một vị thần hắc sát canh cửa vậy.

Hắn đứng nghiêm trang, không cười nói gì tùy tiện, khom lưng cúi đầu cảm tạ với từng người bước vào linh đường thắp hương. Khi có người nói chuyện với hắn, thì hắn chỉ đáp lại vài câu một cách lạnh lùng.

Khi Tần Lạc bước tới thì ánh mắt hai người đụng nhau, nhưng lại tách ra rất nhanh ngay sau đó.

Tần Lạc bước qua mặt hắn, tiến đến trước bức ảnh của Bạch Tàn Phổ.

Không thể phủ nhận một điều, đó là đàn ông trong Bạch gia mặc dù không được cho là anh tuấn đẹp trai, nhưng lại có một sức quyến rũ của riêng mình.

Mắt to mày dậm, vẻ mặt khinh cuồng còn ánh mắt thì sắc bén, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể chẳng coi bất thứ gì trên thế gian này ra gì vậy.

Kể cả Bạch Tàn Phổ ở trong ảnh thôi, cũng cho người ta một cảm giác u ám vô cùng, giống như là hắn ta đang ẩn nấp ở một chỗ tối nào đó để chuẩn bị mưu hại người vậy.

“Nghiệp trời thì có thể tha thứ, còn tự mình làm thì phải tự chịu.” Tần Lạc nghĩ bụng.

Nếu lòng ham muốn về quyền lực của hắn ta nhỏ hơn một chút thì cũng không phải chịu một kết cục anh tài chết trẻ như vậy.

Yến Kinh biến đổi khôn lường, anh hào đời nào cũng có, sẽ chẳng còn chỗ cho hắn ta nữa.

Hắn ta chết rồi. Và còn thảm hại hơn đó là rất nhanh thôi hắn ta sẽ bị người ta cho vào quên lãng.

Tần Lạc sau khi thắp hương xong thì liền quay ra ngoài, khi đi qua Bạch Phá Cục thì hắn liền vỗ vỗ vào vai Bạch Phá Cục, khẽ nói: “Bảo trọng!”

“Cảm ơn anh.” Bạch Phá Cục gật đầu thấu hiểu nói.

Bạch Phá Cục biết Tần Lạc không nói ‘đừng buồn’ như những người khác, mà lại nói ‘bảo trọng’, là vì hắn đang lo cho sự an nguy của mình.

Cha mẹ của Bạch Tàn Phổ cùng cô ba, cô tư vô cùng bất mãn với cách xử lý vấn đề này của ông nội, bọn họ đều không đến tham gia lễ truy điệu ngày hôm nay. Bọn họ sẽ làm những chuyện gì thì Bạch Phá Cục cũng không khó để có thể tưởng tượng ra.

Bạch Phá Cục ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Việc mà tôi muốn làm thì chẳng có ai ngăn cản tôi lại được.”

“Anh vất vả rồi.” Tần Lạc cười nói, sau đó thì nhanh chân rời đi, bước ra khỏi tầm nhìn của mọi người.

Bạch Phá Cục quay người lại nói với người bên cạnh một tiếng, sau đó một mình tiến tới góc vườn hút thuốc.

Đứng ở cửa ra vào nghêng đón khách, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh hãi, sợ sệt và cảnh giác của từng người khách khi nhìn thấy hắn.

Hắn biết, về sau hắn sẽ không còn có bạn nữa.

Hắn cũng đã sớm biết cái kết cục này, nhưng khi ngày đó đến rồi thì hắn vẫn cảm thấy cô đơn, hiu quạnh vô cùng.

“Có đáng không?” Một người đàn ông đứng sau lưng hắn với khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc lịch thiệp cùng với nụ cười đúng lúc đúng chỗ đột nhiên lên tiếng. Đó chính là trí công tử Tần Tung Hoành lừng lẫy khắp Yến Kinh.

Khuôn mặt của Bạch Phá Cục có phần mơ hồ trong đám khói thuốc bay mịt mù, nhưng giọng hắn thì lại thấp, trầm và kiên định, không có lấy một chút do dự: “Tôi chỉ là làm việc mà tôi nên làm. Nếu có người phải hy sinh vì sự trỗi dậy của Bạch gia thì tôi và nó chính là những lựa chọn thích hợp nhất.”

Tần Tung Hoành cười nói: “Nghe nói không ai có thể hút được thuốc của anh?”

Bạch Phá Cục liếc nhìn Tần Tung Hoành một cái rồi quăng bao thuốc trong túi mình ra cho hắn ta.

Tần Tung Hoành rút điếu thuốc cuối cùng trong bao ra ngậm lên miệng, sau đó lại nhìn Bạch Phá Cục hỏi: “Có lửa không?”

Bạch Phá Cục vứt nốt chiếc bật lửa trong tay mình ra, nói: “Tôi ghét những người lãng phí.”

Tần Tung Hoành đốt thuốc lên rồi hít một hơi dài, sau đó lần lượt nhả ra những đám khói hình thù dẹp mắt.

Từng vòng khói hình cung bọc lấy nhau, hết vòng này đến vòng khác, vòng tròn to ôm lấy vòng tròn nhỏ, nhìn giống như một cây kem lộn ngược nhiều màu sắc vậy.

Không sai, hắn quả thật là biết hút thuốc, không những thế còn rất điêu luyện và thuần thục nữa.

“Anh biết hút thuốc à?” Bạch Phá Cục nói.

“Tôi có nói là tôi không biết hút đâu.” Tần Tung Hoành gật đầu cười nói. “Ông nội tôi nói, sau khi có được một vị trí nhất định, thì cách duy nhất để chiến thắng đối thủ đó chính là sống lâu hơn đối thủ mình. Ai chết trước thì người đó sẽ là người thua cuộc. Tôi không hút thuốc là vì muốn sống lâu hơn một chút. Ít nhất thì phải sống lâu hơn đối thủ của tôi.”

“Suy nghĩ của ông già cũng bảo thủ thật.” Bạch Phá Cục khinh thường nói.

“Đúng vậy, quả là rất bảo thủ.” Tần Tung Hoành nói. “Nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng rất có lý đấy. Ví dụ như Bạch Tàn Phổ, anh ta không phải là đã bị nốc ao sớm nhất đó sao? Nếu anh ta vẫn còn sống, thì ai có thể nói rằng anh ta không có lấy một cơ hội nào?”

“Anh đến đây là để nói với tôi cái đạo lý ấy à?” Bạch Phá Cục hỏi lại.

“Tôi đến để đưa tiễn anh ấy.” Tần Tung Hoành nói. “Nhân thể cũng đến thăm anh luôn.”

“Tôi phải nói lời cảm ơn ư?” Bạch Phá Cục khó chịu nói.

“Cái đó thì cũng không cần thiết.” Tần Tung Hoành phất tay nói. “Có điều, chúng ta đều là thương nhân, cứ đánh đánh giết giết nhau thế này thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thà ngồi nghĩ xem làm thế nào để vượt mặt người khác còn hơn. Anh thấy tôi nói có phải không?”

“Anh nói thế là có ý gì?” Bạch Phá Cục dán mắt vào Tần Tung Hoành nói.

“Chỉ là tôi cảm thấy anh làm thế không đáng.” Tần Tung Hoành nói. “Chỉ vì muốn lấy được lòng tín nhiệm của anh ta, nói cách khác thì vì để không làm cho người phụ nữ sau lưng anh ta không nghi ngờ, nên anh đã bắn chết ngay người anh em của mình …, anh có biết bây giờ người ở Yến Kinh nhìn anh với con mắt thế nào không? Anh có biết những người vốn đi theo anh nhìn anh với con mắt thế nào không?”

“Trời có lúc nắng lúc mưa, con gái thì phải đi lấy chồng. Mặc cho họ thích nghĩ gì thì nghĩ. Tôi biết là tôi đang làm gì.” Bạch Phá Cục nói.

“Thật sự là anh không quan tâm? Thật sự là không quan tâm đến chuyện anh chạy tới đây một mình để hút thuốc?” Tần Tung Hoành giống như nhân vật ngoài miệng nam mô bụng một bồ dao găm trong bộ truyện . Hắn vạch trần bộ mặt ngụy quân tử của Bạch Phá Cục một cách không thương tiếc.

“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Bạch Phá Cục ngày càng tỏ ra giận dữ, bàn tay kẹp điếu thuốc cũng nắm chặt lại.

Đót thuốc vẫn còn đốt cháy kia nằm gọng trong lòng bàn tay hắn, cứ thế mà từ từ bị dập tắt.

“Giúp tôi đi.” Tần Tung Hoành nói. “Nếu không thì hãy giữ thế trung lập.”

Bốp!

Bạch Phá Cục không thể nhịn thêm được nữa, giơ tay đấm vào khuôn mặt anh tuấn vẫn đang mỉm cười kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.