Tần Lạc không phải vì đàn bà mà ghen tuông với tên này, mà hắn chỉ đơn thuần muốn đập cho tên này một trận đã đời.
Khi cầm viên gạch lên đập, Tần Lạc không hề có cảm giác tội lỗi gì cả, mà ngược lại hắn lại cảm thấy thoải mái như trút được một gánh nặng nào đó vậy.
Hắn cuối cùng cũng tìm được một lý do vô cùng hợp lý để cầm gạch lên đập người khác. Cũng may mà tên này nó ngu ngốc, nếu như hắn học theo cách Tần Tung Hoành, lúc nào cũng nở nụ cười nhã nhặn nhún nhường, thì may ra Tần Lạc mới cảm thấy hắn vừa làm một việc tàn ác.
Nói thật lòng, trong bụng Tần Lạc đã rất ngứa mắt với cái thằng ranh này rồi.
Từ lúc hắn nghe được từ miệng những người công nhân ở đây nói về tình trạng của chú Đức Trụ, khi ông ấy bị thương muốn có xe đưa đi bệnh viện lại không có, mặc dù chiếc xe dáng thể thao của tên khốn nạn này nó lại đậu lù lù ở đây. Trong khi đó thì bản thân tên khốn này còn bịt mũi chạy vào phòng làm việc, bỏ mặc người bị thương đang quằn quại đau đớn nằm rên rỉ ngoài kia.
Đối với những con người có ít lương tri, thì phản ứng đầu tiên khi thấy người bị thương nặng là phải đưa người bị thương đi bệnh viện để chữa trị.
Hơn nữa, cái công trình này là do cha của tên khốn này phụ trách, người công nhân kia bị thương cũng là do làm việc cho cha của nó. Do vậy nó cũng có trách nhiệm đưa người ta đi viện mới phải chứ.
Vậy mà hắn lại nói ra một câu thối không thể ngửi được.
“Mày có bị thần kinh không? Cái Lamborghini của tao một lần đem đi rửa biết bao nhiêu tiền không? Đền cả mạng của mày cũng không đủ.”
Đây còn là con người nữa không?
Nếu như Tần Lạc không tới kịp thời thì hậu quả sẽ ra sao? Nếu như chậm trễ cứu chữa thì sẽ phát sinh ra chuyện tày trời như thế nào?
Trong mắt của những người như tên khốn này, thì mạng người không đáng giá bằng tiền rửa xe của hắn.
Hắn thà đền mạng người ta bằng tiền bồi thường, chứ không muốn làm bẩn chiếc xe của mình.
Đây không còn là con người nữa, mà là cầm thú.
Gặp phải cầm thú, thì phải cầm gạch mà đập thôi.
Chát!
Viên gạch trong tay Tần Lạc và gương mặt của tên khốn này đã hôn nhau một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt. Thằng khốn nằm luôn xuống đất, viên gạch cũng vỡ luôn làm đôi.
Tên thanh mai trư mã đã nằm đo đất.
“Tần đại ca …” Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc nhặt viên gạch mà hét toáng lên kinh hoàng.
Tần Lạc quăng viên gạch vào góc tường, rồi phủi tay vào nhau thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”
“Không có gi.” Ninh Toái Toái cười khổ nói: “Đã ném rồi thì thôi.”
Thanh mai trư mã của Ninh Toái Toái đã đo đất rồi, nàng có bảo Tần Lạc dừng tay thì cũng đã quá muộn rồi.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tần Lạc an ủi nói: “Anh chỉ là muốn cho hắn một bài học mà thôi. Cái loại có tiền mà bất nhân như thế này, nếu như không có ai cho hắn một bài học, thì hắn sẽ còn ngang tàng đến đâu.”
Tần Lạc nhớ tới lúc hắn hỏi tên thanh mai trư mã kia tại sao không đưa người ta đi bệnh viện, thì hắn bỗng cảm thấy nhói đau trong lòng.
Trung Y bị nhiễm bệnh, dân chúng của dân tộc này cũng bị bệnh rồi.
Trung Y bị bệnh thì hắn có thể cứu chữa, nhưng người bị tâm bệnh thì hắn cứu chữa như thế nào đây?
“Em không lo cho anh ta đâu.” Ninh Toái Toái vội lên tiếng giải thích, nàng cũng không biết tại sao nàng lại giải thích câu nói này của mình: “Em chỉ là …. không muốn anh gặp phiền phức mà thôi.”
“Không sao đâu.” Tần Lạc cười nói: “Hắn ta văn dốt võ dát, làm gì được anh chứ, he he.”
Ninh Toái Toái nghe vậy nguýt Tần Lạc một cái rồi nói: “Đúng rồi, chứ làm gì có ai tài giỏi như Tần đại ca đâu. Văn thì chữa bệnh cứu người, võ thì cầm gạch ném đầu người ta.”
“……………….”
Tần Lạc nghe vậy gượng cười nói: “Sao em lại tới đây?”
“Em tới xem tiến độ của công trình.” Ninh Toái Toái nói: “Em và chị Hoán Khê trong lúc nói chuyện thì em mới biết, chị ấy rất muốn xây cái lầu này lên thật nhanh. Em sợ mất thời gian của chị ấy, nên mới hay chạy tới đây theo dõi tiến độ, có em ở đây rồi, thì cũng chẳng có ai dám lười cả.”
Tần Lạc nghe vậy liền gật đầu thông cảm, bây giờ nhân viên của Công hội Trung Y và Quốc Tế Khuynh Thành đang chui vào chung một tòa nhà chật chội.
Cùng với sự phát triển của Quốc Tế Khuynh Thành và các hạng mục của Công hội Trung Y ngày càng lớn lên, do vậy diện tích của tòa lầu Quốc Tế Khuynh Thành đã không còn đủ chỗ cho cả hai công ty sử dụng nữa rồi.
Tần Lạc lần này tham gia cuộc họp nội bộ của Quốc Tế Khuynh Thành mới thực sự cảm nhận được, hai công ty đã có những mâu thuẫn với nhau khi ở chung một chỗ, may mà Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành khéo léo điều chỉnh, chứ nếu không thì người của cả đôi bên đã xông vào ẩu đả với nhau rồi.
Bởi vì tòa nhà đó có tên là Quốc Tế Khuynh Thành, nên Lâm Hoán Khê mới gấp rút hoàn thành tòa nhà Hoán Khê building này càng nhanh càng tốt.
Một người phụ nữ có rộng lượng đến mức độ nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một người đàn bà, cứ ở chỗ người ta rồi có mâu thuẫn gì xảy ra, thì cũng bị cứng họng đuối lý không biết cãi lý ra sao.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Tần Lạc mới đổi cái tên Thái Cực building thành Hoán Khê building là vì thế.
Tần Lạc cũng là một kẻ tham lam trong chuyện tình cảm, hắn muốn rất nhiều, nên cũng muốn đáp trả lại cho tất cả mọi người một cách công bằng nhất.
“Em cũng chú ý tới việc học hành và nghỉ ngơi, cũng không vội lắm đâu.” Tần Lạc Khuyên giải nói.
“Đây chính là việc học của em mà.” Ninh Toái Toái ngẩng mặt lên nhìn vào mặt Tần Lạc, hai mắt nàng sáng long lanh nói: “Tác phẩm của em đã trở thành hiện thực, các bạn học của em nếu mà biết được thì chắc chắn sẽ vô cùng ngưỡng mộ em cho mà xem. Hơn nữa, đây là tác phẩm đầu đời của em, em nhất định phải chăm lo nó thật kỹ, nếu như vì tòa nhà này mà được nổi tiếng, thì đó cũng là một việc rất có lợi cho sự phát triển của em sau này, vì thế … Tần đại ca, anh không cần khuyên em cái gì đâu.”
Tần Lạc cũng đã sớm biết cô bé này ngoan ngoãn hiểu biết, tiếp xúc với nàng lâu rồi hắn cũng nhận biết ra được phẩm chất tốt đẹp trong con người của nàng.
“Vậy thì phiền em lo giúp anh vậy.” Tần Lạc cười he he nói.
“Tần đại ca, anh lại khách khí với em rồi.” Ninh Toái Toái bất mãn nói: “Em đã nói rồi, đây là việc đôi bên cùng có lợi mà.”
“Được rồi, được rồi.” Tần Lạc cười nói: “Bữa trưa nay anh mời em đi ăn được không?”
“Thế mới ngoan chứ.” Ninh Toái Toái mừng rỡ nói.
Tần Lạc nghe vậy liền cúi xuống đá đá vào anh chàng thanh mai trư mã của Ninh Toái Toái nói: “Hắn ta thế này … có sao không em?”
“Yên tâm đi.” Ninh Toái Toái nhoẻn miệng cười nói. Nàng cảm thấy Tần Lạc dễ thương quá mức, vừa rồi đánh người ta thì thẳng tay tàn độc là vậy, thế mà bây giờ còn lo người ta nằm thẳng cẳng ở đây bị làm sao: “Các nhân viên ở đây đều biết thân phận của anh ta, bọn họ sẽ giải quyết ổn thỏa cả thôi.”
Tần Lạc nghĩ cũng đúng, có cơ hội nịnh nọt con trai của ông chủ tốt như thế này, có ai mà muốn bỏ qua chứ?
Tần Lạc hiện giờ đã trông thấy đang có mấy người đang cầm hộp cứu thương đứng từ đằng xa ngó về phía này, e rằng chỉ cần hắn và Ninh Toái Toái rời khỏi đây một cái là họ ngay lập tức chạy bổ tới cấp cứu cho anh chàng kia ngay.
Vận mệnh giữa con người là không giống nhau, do vậy giá trị sinh mạng giữa bọn họ là cũng khác nhau.
“Nếu có phiền phức gì thì em cứ việc đổ hết lên đầu anh cũng được.” Tần Lạc nói.
“Không có gì phiền phức cả đâu.” Ninh Toái Toái thở dài nói: “Thực ra …. Có quá nhiều người có ý nghĩ như anh ta. Ở quanh ta đầy rẫy những người như vậy, bọn họ vứt cả hàng triệu hàng tỉ ra chỉ để nuôi một con chó, con mèo, cho chúng ăn uống như đế vương. Nhưng họ lại tiếc mấy đồng lẻ khi cho những người ăn xin.”
“Em không phải như vậy, anh cũng thế, và cũng có rất nhiều người như chúng ta.” Tần Lạc ngoan cố cãi lại.
“Đúng vậy, em không phải như thế, anh cũng vậy.” Ninh Toái Toái mỉm cười nói.
Anh chàng trư mã kia sau khi bị Tần Lạc táng cả cục gạch vào mặt đã nằm bất động trên đất rồi, do vậy vẫn là Ninh Toái Toái đi nhặt giúp chiếc áo lên cho Tần Lạc.
Nàng vò đi vò lại, nhưng các vệt máu ở trên áo của hắn dù có gột đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không gột cho sạch sẽ được cả.
“Thôi bỏ đi, cứ để đó anh mặc đi.” Tần Lạc nói.
“Cứ phơi trước đi đã.” Ninh Toái Toái rũ rũ cái áo, sau đó nàng đem phơi chiếc áo lên giá phơi áo.
“Áo cần phải phơi thì nó mới khô được chứ, bây giờ mà đi ăn cơm trưa thì cũng hơi sớm, để em dẫn anh đi lên quan sát nơi đây một chút nhé.” Ninh Toái Toái chỉ vào hai tòa nhà của Hoán Khê building vừa mới dựng lên nói.
“Ừm, được.” Tần Lạc gật đầu đồng ý, hắn vốn cũng muốn tới đây để xem tiến độ công trình tiến hành ra sao, nên sau khi nghe Ninh Toái Toái nói vậy là đồng ý ngay.
Vòng cung của hai hình thái cực lúc này cũng đã hiện ra, hình hài của nó y hệt như trên bản vẽ mà Tần Lạc đã nhìn trước đó. Chờ cho mười tầng của tòa nhà này được dựng lên, thì hai cực của thái cực cũng sẽ tự nhiên hình thành.
Cả hai cùng hỗ trợ tương thích với nhau nhưng lại là hai thể độc lập, đây sẽ là một tòa kiến trúc độc đáo nhất tại Yến Kinh.
“Anh thấy thế nào?” Ninh Toái Toái vui mừng hỏi, tuy là tòa nhà này vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, nhưng nàng vẫn không dấu nổi sự tự hào kiêu hãnh với Tần Lạc.
“Không tồi chút nào.” Tần Lạc cười nói: “Anh có dự cảm, tòa lầu này sau khi xây dựng xong, danh tiếng của em trong làng kiến trúc Trung Quốc sẽ nổi như cồn cho mà xem.”
“Ha ha ha, nếu như đúng có một ngày như thế thật, thì sau này anh cần xây tòa lầu nào tìm em thiết kế, em sẽ làm miễn phí hết cho anh.”
Xây những tòa lầu khác?
Tần Lạc nhìn Ninh Toái Toái, hắn phát hiện ra nụ cười của nàng là hoàn toàn là vô hại, do hắn chỉ thầm cảm thấy bản thân hắn đã quá mẫn cảm mà thôi.
“Anh không chuẩn bị xây cho chị Văn Nhân, Chị Ly, chị Tử An, chị Tư Tuyền mỗi người một tòa nhà sao?” Ninh Toái Toái bật cười khanh khách nói.
“…………” Tần Lạc vã mồ hôi đầm đìa, sao Toái Toái lại biết mấy người này vậy?
“Thôi được rồi, đừng lo lắng thế nữa, em chỉ đùa mà thôi.” Ninh Toái Toái an ủi nói.
Tần Lạc cũng cười cười hỏi lại: “Dạo gần đây em có tới thăm Lăng Tiếu không?”
“Hôm qua em vừa mới qua đó.” Nhắc tới Lăng Tiếu, thái độ của Ninh Toái Toái bắt đầu có sự thay đổi: “Cô ấy vẫn vậy. Khí sắc càng lúc càng xấu. Mới nửa năm mà cô ấy đã vậy rồi, cha của cô ấy bạc hết cả tóc, mỗi lần em nhìn thấy lại buồn thúi ruột.”
“Anh vừa tìm được một số thứ, có khi nó có thể giải được bệnh cho cô ấy.” Tần Lạc mỉm cười nói: Nhưng vẫn còn có những vấn đề cần phải làm rõ …”
“Tần đại ca, anh nói thật không?” Ninh Toái Toái mừng húm nắm chặt lấy tay Tần Lạc.
“Anh đã lúc nào lừa em chưa?” Tần Lạc gật đầu nói. Cái này thì phải kể tới công lao của Hồng Phu, chính hắn đã lấy được mẫu vật chất trên con vật mà Hồng Phu săn được, nhưng hắn thật sự không biết được dạo gần đây Hồng Phu chạy đi đâu nữa.
Đúng lúc này, tất cả sợi lông trên người Tần Lạc dựng đứng hết cả lên.
Hắn ôm lấy Ninh Toái Toái vào lòng, sau đó lăn luôn vào trong góc cầu thang.
Uỳnh ….!
Một tiếng nổ cực lớn, tấm trần của mái nhà đổ ụp luôn xuống.