Sự tự tin cường đại của Tần Lạc khiến Violet kinh hãi. Làm cho nàng lo lắng chính là, Terminator III trong tay các nàng đúng là do Tần Túng Hoành mua giúp. Bọn họ đã dùng sự thật chứng minh, bom Vực sâu là giả. Bọn họ vốn định dùng nó để nổ Vũ Hóa Phong, nhưng trong thời gian dự định lại không nổ, mà bom của Mục Mã Nhân lại nổ đúng lúc...
Hiển nhiên, chính phủ Trung Quốc đã sớm nhìn thấu được ý đồ của Tần Túng Hoành, dùng bom giả để dẫn rắn ra khỏi hang. May là mình cũng đủ khôn khéo, bằng không đã sớm bị bọn họ tận diệt. Bây giờ Tần Túng Hoành sợ tội tự vẫn, mình sao có thể theo gót của hắn chứ?
Violet biết mình chỉ có một lần cơ hội thử nghiệm.
Dùng năng lực của Jesus và Tần Lạc, nếu thử nghiệm thất bại, bọn họ sẽ đánh chết đồng bọn của nàng trước. Lúc đó, mình mất đi điều kiện có thể đàm phán, cũng chỉ có thể thân bị vây hãm cuối cùng bị bọn họ bắt.
Tình trạng như bây giờ, quả thật làm cho Violet đau đầu vô cùng, cũng khó có thể làm ra lựa chọn.
Trầm mặc.
Trầm mặc giống như chết.
Tần Lạc nở nụ cười, có vẻ bình thản.
Violet mặt không chút thay đổi, nhưng con ngươi chuyển động chứng tỏ nàng đang suy nghĩ cách phá cục.
Đoạn Quốc Siêu xử lý xong chuyện vặt thấy Tần Lạc biến mất đang định tìm kiếm khắp nơi, lại nghe được cửa sân bay có người đang thét chói tai, vì vậy hắn lập tức dẫn người chạy tới.
Thấy Tần Lạc cùng hai cô gái Ả Rập đứng đối lập, trong đó bụng một cô gái quấn đầy bom, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng kêu khổ thấu trời.
" Hôm nay rốt cuộc là là gặp vận xui gì vậy? Sao người nhiều gây khó dễ với bọn họ ở sân bay vậy?"
Đoạn Quốc Siêu ra hiệu, mấy cấp dưới theo sát phía sau lập tức tách ra, lấy Tần Lạc, Jesus, Violet cùng với chiến sĩ quấn bom kia làm trung tâm, vây bọn họ vào giữa.
Thấy cử động của hắn, Tần Lạc quả thật khóc không ra nước mắt.
Đại lão. Trên người người ta có bom đó, anh bảo người ta vây bốn phía thì có ích gì?
Tôi biết anh là muốn giúp, nhưng anh không nên giúp hóa phiền có được hay không?
Bởi vì Tần Lạc chỉ nhận bom của Violet là giả, cho nên cũng không nên lên tiếng cự tuyệt ý tốt của Đoạn Quốc Siêu, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dám thể hiện ra.
Violet là quan thi hành cấp năm sao của phòng thí nghiệm Ober, chỉ số thông minh của nàng là không thể nghi ngờ. Người có IQ cao đều có năng lực quan sát rất kỹ, hắn cũng không thể lộ ra sơ hở cho nàng thấy.
Bố trí xong, Đoạn Quốc Siêu đi tới trước mặt Tần Lạc, hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Các nàng là ai?"
"Cùng người mới chết là một bọn". Tần Lạc giải thích. "Chuyện rất phức tạp, tí nữa tôi sẽ giải thích với anh. Có điều, cho dù thế nào cũng không thể để nàng chạy thoát".
Đoạn Quốc Siêu nhìn thoáng qua bom trên bụng cô gái kia, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tôi lạy anh, người ta có bom đó. Sao bắt người? À không, nên nói là, chúng ta để các nàng chạy trốn thế nào... cũng không thể để bom nổ ở trong này, nơi này chính là sân bay đó.
Nếu sân bay bị nổ tung, chuyện này sẽ là scandal lớn trên thế giới.
"Phu nhân. Cô nghĩ sao rồi?" Tần Lạc nhìn phu nhân Violet hỏi.
" Tần Lạc, khó trách nhiều lần như vậy vẫn không giết chết được anh. Bởi vì bọn tôi đánh giá anh sai rồi... không sai, anh là một bác sĩ trung y ưu tú. Nhưng mà, anh cũng là một nhà âm mưu. Trí tuệ của anh ưu tú giống y thuật của anh... có điều, hôm nay anh phạm phải một sai lầm. Một sai lầm trí mạng. Anh có biết sai lầm này là gì không?" Violet mặt lạnh mà cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lạc đầy vẻ nghiền ngẫm, đang đợi câu trả lời của hắn.
"Cái gì?' Tần Lạc cười hỏi. Nhưng trong lòng đã có dự cảm xấu.
Không xong, nàng vẫn đã nhận ra.
"Anh đã nói chắc cho tôi biết bom này là giả, vậy, anh nên làm bộ không biết, sau đó nhân cơ hội xông lên bắt hoặc là giết chết bọn tôi... sao anh phải nói ra chứ? Chẳng lẽ đây không phải là nhắc nhở bọn tôi sao?"
"Nếu anh đột nhiên xông lên, cho dù bọn tôi khởi động bom cũng không thể thương tổn các anh... không phải vậy sao?" Nụ cười trên mặt Violet dần dần thu lại, nói: "Cho nên, anh cũng không rõ bom này là thật hay giả. Trong lòng anh còn có sợ hãi với nó".
Violet lui ra sau chiến sĩ cải tạo, nói: "Bác sĩ Tần, bảo bọn họ đi cả đi. Tôi biết anh quen thuộc tâm lý học, anh hẳn là rõ ràng, ở dưới tình huống một người cùng đường, nàng có thể sẽ làm ra đủ loại hành động cực đoan... ngay bây giờ, anh nên lưu một đường sống cho tôi. Như vậy, tôi sẽ không cố làm chuyện điên cuồng, không phải sao?"
Tần Lạc cười khổ, nói: "Cô nói rất đúng, không ngờ phu nhân Violet cũng hiểu tính người thế".
"Đây là đương nhiên". Phu nhân Violet kiêu ngạo nói: "Thợ săn hiểu tính thú, mới có thể đi săn tốt. Công việc của tôi chính là thợ săn, đương nhiên cần hiểu tính người".
Tần Lạc khẽ cười, nói với Đoạn Quốc Siêu: " Bảo người của anh rút đi đi".
"Được". Đoạn Quốc Siêu không do dự, lập tức thi hành. Mặc dù hắn là quản lý Bộ an ninh của sân bay Yến Kinh, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn xem mình thành tiểu đệ của Tần Lạc. Hắn bảo làm gì thì làm cái đó.
Không chỉ vì Tần Lạc có bối cảnh cường đại, cũng bởi vì nghe lời hắn quả thật không có sai sót. Có thể bức kẻ khủng bố vừa rồi cắn độc tự sát, không phải đã chứng minh năng lực của Tần Lạc sao?
Đông...
Đông...
Đông...
Đột nhiên, sau lưng Violet vang lên tiếng đông đông.
Nàng lộ vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm Tần Lạc khẩn trương hô: "Anh làm cái quỷ gì vậy?"
"Bác sĩ Tần, đây là..." Đoạn Quốc Siêu lộ vẻ kinh ngạc. Người của hắn đang đứng yên lành, lúc định rút đi thì tất cả bỗng dưng té lăn trên đất không có bất cứ báo hiệu nào?
"Chuyện này có quan hệ gì tới tôi?" Tần Lạc tức giận nói. Hắn giang hai tay ra, làm một tư thế rất vô tội: "Tôi đứng ở tại chỗ không có động đậy mà".
"Theo dõi hắn". Violet nói với chiến sĩ cải tạo. "Nếu hắn dám nhúc nhích, liền khởi động bom".
Dặn dò xong một phen, lúc này xoay người sang chỗ khác quan sát kỹ.
Trên mặt đất nằm rất nhiều đặc công sân bay, giống như là đột nhiên bị người ta gõ hôn mê.
Mặt than của Violet nháy mắt biến thành màu đỏ tím, hét lớn: "Khởi động bom".
Đáng tiếc, nàng vẫn chậm một bước.
Đông...
Chiến sĩ cải tạo chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể đột nhiên mất đi khống chế. Hai chân mềm nhũn, đã ngã xuống đất.
Violet xông qua muốn đoạt điều khiển từ xa từ dưới đất lên, đáng tiếc nàng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xông lại, thế không thể đỡ, ngay tiếp theo thân thể của nàng bị đánh bay ra ngoài.
Khi Violet từ dưới đất bò dậy định phản kích, trán của nàng đã bị dí một khẩu súng lục màu vàng.
"Phu nhâ. Tôi nói rồi. Hoặc là, chấp nhận ý tốt của tôi. Hoặc là, khiến tôi giết cô. Bây giờ, xem ra cô là chuẩn bị gả cho tôi rồi nhỉ?" Jesus cười tủm tỉm mà đánh giá phu nhân Violet, vừa cười vừa nói.
" Nhổ răng nọc của nàng". Tần Lạc gấp giọng hô.
Jesus hiểu ý, một quyền đánh qua, cằm của phu nhân Violet đã bị đánh trật khớp. Ngay bây giờ, cho dù nàng muốn cắn độc tự sát cũng khó có thể làm được.
Sau đó Jesus nhét đầu ngón tay vào trong miệng nàng, sau một hồi moi móc, lấy một cái răng nọc không khác gì răng nanh ra.
Hắn lấy khăn tay từ trong ngực ra, bọc kỹ răng nọc này. Lại đánh một quyền qua, phu nhân Violet lại khôi phục năng lực nói chuyện.
"Anh dùng độc?" Phu nhân Violet vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Lạc, hỏi.
"Cô không phải đã nghĩ tới sao?" Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Phản ứng của phu nhân cũng thật nhanh".
Mãi đến khi lúc này, Tần Lạc mới hoàn toàn yên lòng.
Không thể không thừa nhận, cô gái này thật sự quá giảo hoạt quá khó đối phó.
Tần Lạc cũng không biết bom của Violet là thật hay giả, hắn cố ý dùng chuyện Vực sâu để ám hiệu Violet, hơn nữa cũng nói tên quỷ chết Tần Túng Hoành nói ra, khiến nàng cũng sinh ra hoài nghi với thật giả của bom.
Đáng tiếc, ở trong đó có một thiếu sót trí mạng, đó chính là... Tần Lạc không nên nói ra bom này là giả.
Nếu anh đã biết bom này là giả, trực tiếp cùng Jesus xông lên xử lý bọn họ không phải sao, dù sao bom cũng không thể nào nổ tung.
Rất nhanh, Violet đã hiểu rõ điểm này.
Có điều, Tần Lạc cũng không phải là hoàn toàn không có hậu chiêu.
Phải biết rằng, sân bay thường đều xây ở vùng ngoại thành, bốn phía trống trải, còn bọn họ lại đang ở cửa chính của sân bay, cho nên, tốc độ gió nơi này vẫn rất lớn.
Hôm nay là hướng gió từ đông sang tây, lúc Tần Lạc tới lại cố ý đứng ở bên cạnh Jesus, nói cách khác, hắn đứng ở đầu hướng gió.
Hắn chỉ cần nắm một bọc phấn độc trong tay áo, để mặc nó hòa vào không khí, sau đó được gió thổi tán...
Bởi vì Tần Lạc không biết lúc nào thì nó có thể phát huy hiệu lực, cũng không biết Violet cùng chiến sĩ cải tạo lúc nào thì có thể hạ độc được, cho nên hắn chỉ có thể cố hết sức nói nhảm với các nàng để kéo dài thời gian.
Khiến hắn buồn bực chính là, Violet cùng chiến sĩ cải tạo còn chưa bị hạ độc, mấy cấp dưới của Đoạn Quốc Siêu lại bị hạ độc.
Ở lúc Violet xoay người nhìn thử, lòng Tần Lạc đều giật thót.
Nàng hô to "Khởi động bom", chứng tỏ nàng đã nhìn xuyên được quỷ kế của Tần Lạc. May mắn chính là, ngay ở trong một giây này chiến sĩ cải tạo lại trúng độc ngã xuống đất, không có cách gì thi hành mệnh lệnh của nàng, nếu không, mạng mọi người ở đây đều sẽ chấm dứt.
"Tôi thua rồi". Violet uể oải nói. "Có điều anh cũng không thắng".