Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 861: Chương 861: Vui sướng, hân hoan




Mưa ầm ầm tuôn rơi giống như vô cùng tận.

Tận mưa gió này khiến cho cái chết của Cừu lão gia càng thêm u sầu một cách kỳ lạ.

Cho dù mưa to gió lớn nhưng với uy danh của Cừu gia ở Yến Kinh vẫn có nhiều người đội mưa gió đến tham gia lễ truy điệu của Cừu lão gia. Hơn nữa có rất nhiều người sau khi biết tin cũng từ bên ngoài tới thủ đô tham gia truy điệu.

Trong đó có nhiều nhân viên công ty và quan chức Kính Hải. Qua điều này có thể thấy ảnh hưởng to lớn của Cừu gia đối với thành phố kinh tế trọng yếu ở phía nam này.

Trước cửa nhà tang lễ quốc gia, mấy người con, cháu Cừu Dật Thanh, Cừu Dật Vân mặc quần áo tang cùng lớp con cháu lớn nhỏ của Cừu gia đứng đón tiếp khách.

Tuy trước cửa nhà tang lễ có bắt rạp che mưa nhưng mưa vẫn bay vào bên trong. Gió lạnh thổi quật vào mặt mọi người, giống như những cây châm nhỏ nhẹ nhàng châm vào mặt vậy.

Cừu Yên Mị đứng sau ở trong đội ngũ người Cừu gia đón khách. Trước nàng có chú, bác rồi các con trai, cháu trai. Cừu Yên Mị nàng chỉ là một người cháu gái, không có địa vị cao trong gia đình.

Ít nhất trong tình hình này không có ai coi trọng một người con gái như nàng.

Mặc dù bên trong Cừu Yên Mị đã mặc quần áo bình thường, bên ngoài là quần áo tang nhưng đột nhiên nhiệt độ hạ xuống khiến cho nàng cảm thấy giá lạnh.

Cừu Yên Mị định về nhà lấy thêm quần áo mặc nhưng nàng lại sợ những anh chị em khác ấn tượng với nàng. Người chết là ông của nàng, bây giờ nàng sớm rời khỏi chỗ này, những người khác có tình nguyện đứng ở đây không?

Ít nhất trong lúc này, điều quan trọng nhất là phải cố gắng giữ gìn sự đoàn kết trong Cừu gia.

“Thời tiết chết tiệt.” Em họ Cừu Đình Đình đứng bên cạnh Cừu Yên Mị hắt xì hơi một cái sau đó hai tay ôm ngực nói: “Em về nhà lấy thêm một ít quần áo.”

Nói xong Cừu Đình Đình không đợi người khác nói, rồi vội vã quay người chạy đi.

Có một người mở đường, đương nhiên những người anh em họ khác cũng tự tìm cho mình một lý do.

Bọn họ đã đứng bên ngoài hơn một buổi. Thắt lưng, chân đã mỏi nhừ. Bọn họ đã nghĩ tới chuyện phải rời khỏi đây.

Lúc này Cừu Dật Thanh cũng biết thân thể mình sắp không chịu được nữa. Nhiều năm rồi ông chưa từng phải hao tổn sức khỏe nhiều như hôm nay.

Cừu Dật Thanh nói với Cừu Dật Vân: “Chú hai, toàn bộ chúng ta cứ đứng thế này không ổn lắm. Ngày hôm nay có thể gắng gượng được nhưng ngày mai thì sao? Hay như này đi. Hôm nay em ở lại đảm trách nơi này, ngày mai phân công người khác, được không? Chúng ta cứ phân công, mỗi người chịu trách nhiệm một ngày.”

Cừu Dật Thanh nói rõ hôm nay Cừu Dật Vân trực ở đây nhưng không nói rõ ngày mai tới lượt ai. Rất có khả năng người trực ngày mai cũng chính là Cừu Dật Vân.

“Được. Trước tiên anh hãy dẫn mọi người về nhà nghĩ ngơi. Có khách quý em sẽ cho người vào mời anh ra.” Dù trong lòng không thật sự vừa lòng nhưng Cừu Dật Vân vẫn gật đầu đồng ý.

Cừu Dật Thanh là người trong giới quan trường. Nếu có những quan chức tới đây, nhất định cần ông ta ra đón tiếp nếu không chính là thất lễ với người ta.

“Vậy cứ quyết định như vậy.” Cừu Dật Thanh gật đầu nói. “Anh vào trong nghỉ ngơi một chút.”

Ngay khi Cừu Dật Thanh rời khỏi cửa, những người thân thích ở phái thủ đô cũng rời đi hơn một nửa. Ngược lại Cừu Trọng Dong dù là người của phái thủ đô nhưng vì sĩ diện nên cùng với mấy anh chị em họ ở lại hỗ trợ.

Nhìn thấy lượng người thưa thớt, sắc mặt Cừu Trọng Mưu tái xanh, hắn nói: “Người vẫn còn chưa chôn đã nghĩ tới chuyện phân chia gia tài sao.”

Cừu Trọng Dong vỗ vai Cừu Trọng Mưu nói: “Không được nói năng lung tung.”

“Anh ba, anh cũng thấy đó. Em không nói lung tung.” Cừu Trọng Mưu hung hăng nói. “Trước kia nói đưa ông về an táng ở Kính Hải, bọn họ nói không được. Bây giờ đồng ý an táng ở Yến Kinh. Mấy người bọn em không quen thuộc nơi này thì không ai ở lại trợ giúp.”

Khi nhìn thấy dáng vẻ bực bội của em họ chuẩn bị bùng phát, Cừu Trọng Dong gật đầu nói: “Lại đây nói chuyện đi.”

Hai người tìm một chỗ khuất ngồi xuống. Cừu Trọng Dong móc túi lấy bao thuốc, hắn rút một điếu đưa cho Cừu Trọng Mưu, sau đó rút một điếu châm lửa hút và nói: “Em đã thấy tình cảnh bây giờ. Ông hai ra đi, mâu thuẫn là chuyện không thể tránh khỏi. Mặc dù anh là người của phái thủ đô nhưng anh không nghĩ sẽ đồng ý để người khác quản lý chuyện làm ăn của Cừu gia.”

“Mấy năm nay các công ty của Cừu gia phát triển rất tốt. Mặc dù có nhờ thực lực của người bên trên nhưng năng lực của chú hai là không cần phải bàn cãi. Mấy năm nay cuộc sống của mọi người rất tốt. Tiền lợi nhuận nhận được năm sau cao hơn năm trước.”

“Anh cũng thấy đó. Ý tứ của chú ba rất rõ ràng. Chú ba muốn Cừu Trọng Xương tiếp nhận công việc của bác cả.” Cừu Trọng Mưu phun ra một làn khói, tức giận nói.

“Không còn cách nào cả. Ai bảo người ta có anh trai giữ chức cấp phó bộ.” Cừu Trọng Dong cười gượng nói. “Rất đơn giản. Bây giờ chú ba cho Cừu Trọng Xương quản lý công ty, ngay cả bác cả cũng kiêng kỵ, không dám nói.”

“Chẳng lẽ để mặc anh ta làm điều đó sao?”

“Mặc dù bề ngoài Cừu Trọng Xương có kinh nghiệm làm việc nhưng năng lực kém xa bác cả. Hơn nữa hắn hoàn toàn không có cái nhìn toàn cục. Trước kia chuyện công ty hoàn toàn do gia đình em quản lý. Người trong công ty cũng do gia đình em đề bạt. Nay ông hai mới mất đã ngay lập tức thay đổi người quản lý công ty là chuyện không sáng suốt chút nào. Nhất định anh sẽ thuyết phục cha anh phản đối chuyện này.”

“Anh ba, trong nhà chúng ta, người có thể thấu hiểu mọi chuyện như anh thật sự không có nhiều.” Cừu Trọng mưu bắt đầu nịnh nọt.

“Em đừng coi thường Cừu Yên Mị. Cô ta có mối quan hệ khá thân thiết với Tần Túng Hoành và Bạch Phá Cục tay cô ta lại có hội sở Danh Viện. Nếu cô ta giở thủ đoạn sau lưng, bọn em nhất định không phải là đối thủ của cô ta.”

“Cô ta dám sao?”

“Không phải là vấn đề dám hay không dám.” Cừu Trọng Dong búng tay bắn mẫu thuốc lá ra ngoài trời mưa. Đốm lửa ở đầu thuốc nhanh chóng bị mưa dập tắt. “Vấn đề là có muốn làm hay không mà thôi. Cái nhìn toàn cục của cô ta rất hay, nhất định sẽ đứng sau gây chuyện. Hơn nữa em đừng có quên cô ta vẫn còn canh cánh chuyện con điếm kia. Cô ta vẫn cảm thấy Cừu gia chúng ta đang thiếu nợ con điếm đó…”

“Hai người phụ nữ có thể gây ra chuyện lớn gì đây?” Thật sự Cừu Trọng Mưu không coi trọng hai người Cừu Yên Mị và Lệ Khuynh Thành. “Em không tin con điếm đó có năng lực gây chuyện với Cừu gia. Cho dù ả có muốn thì phải có năng lực mới làm được.”

Cừu Trọng Dong thở dài nói: “Em quên lần gặp mặt trước ở khách sạn rồi sao?”

“Vẫn nhớ. Em nhất định trả lại chuyện đó giúp anh.” Cừu Trọng Mưu hung tợn nói.

“Em tuyệt đối đừng quên gã đàn ông bên cạnh con điếm đó.”

“Tần Lạc?”

“Em có biết bây giờ ở Yến Kinh lưu hành câu nói nào không?”

“Câu nói gì?”

“Tung Hoành không là tung hoành. Phá Cục không còn là phá cục. Đẹp trai mới thực sự là đẹp trai.”

“Đẹp trai?”

Tung Hoành là Tần Tung Hoành. Phá Cục chính là Bạch Phá Cục. Cừu Trọng Mưu biết hai người này nhưng ‘đẹp trai’ là câu nói gì.

“Chính là gã đó. Gã tự đặt biệt hiệu cho mình chính là ‘đẹp trai’. Ban đầu mọi người còn cười đùa với biệt hiệu đó nhưng không ngờ gã đúng người như tên vậy. Trước tiên hắn sống chung với một cháu gái của một viện trưởng. Anh nghe nói hai nhà đã gặp gỡ nhau. Ả gái điếm kia chính là tình nhân của gã. Người của chúng ta đã nhiều lần theo dõi thấy gã ở qua đêm trong nhà của con điếm đó. Hai người còn đi tới Paris một thời gian dài. Em có biết Vương Cửu Cửu của Vương gia không? Nghe nói cô nàng này cũng là bạn gái của gã. Hơn nữa người ta còn nói gã có quan hệ mập mờ với Văn Nhân Mục Nguyệt. Ít nhất trên phương diện phụ nữ, gã có thu hoạch rất lớn.”

Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của em họ, Cừu Trọng Dong nói: “Người có thể khiến Tần Tung Hoành hai lần vào tù, hợp tác với Văn NHân Mục Nguyệt đùa bỡn Bạch Phá Cục liệu có phải là một người đơn giản không? Ít nhất là chúng ta không thể đắc tội với người này. Nếu không anh có thể nuốt hận, nhẫn nhịn tới bây giờ không?”

“Gã sẽ ra mặt giúp con điếm đó sao?” Cừu Trọng Mưu nhớ tới mối thù hận của mình với gã đó và ý nghĩ trả thù luôn canh cánh trong đầu.

“Không biết.” Cừu Trọng Dong lắc đầu nói: “Chỉ mong là không.”

Một chiếc xe màu đỏ dừng lại trước cửa nhà tang lễ giống như một đóa hoa hồng đỏ lớn đột nhiên nở bừng trong mưa.

Ngay sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc xe này.

Thứ nhất chiếc xe này quá xoàng xĩnh. Từ sáng tới giờ người tới viếng tang không phải đi Mercedes thì BMW hay ít nhất cũng là một chiếc Audi. Lần đầu tiên có người đi xe Chery tới.

Thứ hai màu sắc của nó quá rực rỡ. Đây là lễ truy điệu người chết. Một người tới viếng tang với một chiếc xe màu đỏ là có ý gì? Vui sướng, phấn chấn sao?

Thứ ba… không có thứ ba. Chỉ dựa vào hai điều trên là đã đủ gây chấn động rồi.

Quả nhiên người Cừu gia đều mang một bộ mặt cực kỳ phẫn nộ.

Lăng nhục!

Lăng nhục một cách trắng trợn.

Cánh cửa xe ở ghế phụ mở ra. Một người đàn ông mặc bộ véc màu đen, cầm một chiếc ô hoa màu đỏ ra khỏi xe.

Anh ta cầm ô đi tới cửa sau của xe, sau đó cung kính mở cửa xe.

Đầu tiên ánh mắt của mọi người chú ý vào một đôi giầy da cao gót màu đỏ chói.

Đôi giầy da này giống như một cái đinh đâm mạnh vào tim người Cừu gia.

Nếu nói màu đỏ của chiếc xe chỉ là tình cờ thì đôi giầy da đỏ chính là sự khiêu khích trắng trợn.

Tiếp theo một cặp đùi trắng muốt không đi tất chân xuất hiện.

Sau đó là một người mặc một bộ quần áo công sở màu đỏ trông như một tân nương về nhà chồng, kiều diễm rung động lòng người chậm rãi bước ra khỏi xe.

Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của người Cừu gia trên bậc thềm sau đó đi lên trên với gương mặt thản nhiên.

Cạch cạch…

Tiếng khóc buồn và tiếng nhạc hiếu đột nhiên biến mất. Cả đất trời đều im ắng, giống như chỉ để nghe tiếng giầy bước đi của người phụ nữ.

Mỗi bước đi của người phụ nữ giống như một nhát búa nện vào lòng người Cừu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.