Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 664: Chương 664: Vương Cửu Cửu sắp đính hôn rồi sao?




Cũng không thể trách người ta có những suy nghĩ như vậy. Tần Lạc chưa lập gia đình. Ninh Toái Toái cũng chưa gả cho ai, hơn nữa khi hai người này đứng cạnh nhau thì quả là đẹp đôi hết chỗ nói. Xuất hiện một người đàn ông, mẹ của Lăng Tiếu cũng muốn giúp cô gái mà bà đối xử không khác gì con gái mình.

Sự kinh ngạc của Lăng Vẫn lớn hơn sự nghi ngờ, vì hắn biết rằng Tần Lạc đã có vợ chưa cưới, không những thế, hắn còn biết Tần Lạc và đại tiểu thư Vương Cửu Cửu nhà họ Vương còn có quan hệ mật thiết với nhau, giờ đây hắn lại thân mật với Ninh Toái Toái như vậy thì không hiểu người này rốt cuộc là muốn lấy mấy người vợ nữa?

Dĩ nhiên, mặc dù vẫn thấy kỳ quặc như vậy, nhưng hắn lại chẳng hề có ác ý gì với Tần Lạc cả. Không muốn nói đến đại ân đại đức khi hắn cứu em gái Lăng Tiếu, mà chỉ cần nói đến chuyện hắn làm những việc đó đã khiến hắn phải cảm phục rồi.

Vào thời buổi hiện nav thì quân nhân cũng có thể lên mạng, những chuyện của Tần Lạc ở Hàn Quốc hay ở Pháp đều được truyền bá rộng rãi trong quân đội. Lăng Vẫn được coi như một vị sĩ quan nhỏ, thì làm gì có chuyện lại không biết đến nhưng việc này cơ chứ?

Những việc hắn muốn làm thì đều là những việc mà mấy người quân nhân đầy nhiệt huyết này cũng muốn làm. Bọn họ không làm được nhưng Tần Lạc lại làm được. Vì vậy mà bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấv khâm phục Tần Lạc, cảm thấy người đàn ông này mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ mỏng manh, yếu ớt, nhưng lại là một người đàn ông thực thụ.

Vì vậy mà cho dù Tần Lạc đúng là có đến với Ninh Toái Toái thì hắn cũng sẽ không nói gì cả. Mà hắn còn có thể nói gì đây?

Tần Lạc đỡ Ninh Toái Toái đặt lên chiếc ghế salon ở phòng ngoài, sau khi để nàng ngồi hẳn hoi rồi thì vừa cởi giầy cho nàng vừa giúp nàng xoa bóp, vừa giải thích:”Chân của Toái Toái bị trật khớp rồi, cháu sợ cô ấy tự đi sẽ càng bị nặng hơn, nên đã đưa cô ấy về đây.”

Mẹ của Lăng Tiếu nghe vậy thì mới biết sự việc hóa ra là thế, bà lập tức cảm thấy tiếc nuối, nhưng lại lo lắng cho cái chân bị thương của Ninh Toái Toái, lau đi những giọt nước mắt đang lưng tròng của mình, chạy đến nói:”Có bị nặng lắm không? Có cần phải gọi bác sỹ không?”

Bà nghĩ một lát rồi lại nói:”Ài, mình đang nói gì thế nhỉ, thiếu chút nữa lại quên mất Tần Lạc chính là một bác sỹ mà.”

“Không có gì đáng ngại đâu ạ.” Tần Lạc nói.”Cháu giúp cô ấy xoa bóp một chút, sau đó bôi ít thuốc bong gân sai khớp lên là ổn cả thôi.”

Ninh Toái Toái được Tần Lạc cầm chân vuốt vê như vậy thì mặt đỏ ửng lên, tim đập loạn xạ, nhưng lại không thể tỏ ra quá tình nguyện được, nếu không thì không phải đã khiến cho người ta nhìn được ra sơ hở sao?

Ninh Toái Toái giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói:”Dì, cháu không sao đâu. Dì không phải lo cho cháu đâu, Tiếu Tiếu đã ăn gì chưa hả dì?”

Ngừng một lát, nàng lại bổ sung thêm một câu:”Tần đại ca đến đây để thăm Lăng Tiếu đó.”

Rốt cục thì nàng vẫn còn trẻ, lại chẳng có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào cả. Nàng nói như vậy để biện hộ cho quan hệ của mình và Tần Lạc là hết sức trong sáng, có cảm giác nhu đang vẽ rắn thêm chân vậy.

Lăng Vẫn chỉ cười mà không nói gì cả. Mẹ của Lăng Tiếu lại là người từng trãi làm gì mà lại không hiểu tâm trạng của những cô gái như thế này chứ?

Làm gì có cô gái nào lại không thích những anh chàng đẹp trai chứ?

“Uống được nửa bát canh rồi.” Mẹ của Lăng Tiếu nói.”Sợ nó tiêu hóa không được tốt nên đợi đến chiều lại cho uống nửa bát nữa.”

Vì Lăng Tiếu vẫn hôn mê bất tỉnh, vì vậy mà chỉ truyền chất dinh dưỡng để duy trì tính mạng cũng không phải là cách hay. Nên Tần Lạc khuyên mẹ của Lăng Tiếu mỗi ngày đun ít canh nấu từ kê cho nàng ăn thành nhiều bữa nhỏ trong một ngày, như thế có lợi với việc phục hồi sức khỏe của Lăng Tiếu hơn.

Mẹ của Lăng Tiếu ghi nhớ điều này nên ngày nào cũng cho nàng uống canh.

Mấy người chuyện trò với nhau vài câu thì Tần Lạc đã giúp Ninh Toái Toái bóp cho tan máu tụ ra rồi. Sau đó Tần Lạc lại đi thăm Lăng Tiếu, dùng ngân châm thử mạch đập của nàng. Mặc dù bệnh tình của nàng chẳng có gì biến chuyển cả, nhưng cũng không có gì là xấu đi cả.

Cho dù là như vậy nhưng đối với mẹ của Lăng Tiếu mà nói thì đó vẫn là một tin tốt lành.

Bận rộn xong công việc thì thời gian ăn trưa cũng đã qua từ lâu. Nếu lúc này mà lái xe vào trong thành phố thì phải cần đến nửa tiếng đồng hồ. Tần Lạc cũng nói với Ninh Toái Toái là sẽ ngồi bàn với nàng về , thế nên mấy người liền quvết định đến nhà ăn của viện điều dưỡng dùng cơm.

Mẹ của Lăng Tiếu không muốn dời xa Lăng Tiếu, nên đã từ chối đi ăn với ba người trẻ tuổi, nói là lát nữa sẽ bảo y tá đem ít đồ ăn đến phòng bệnh ăn.

Tần Lạc biết là không khuyên nổi bà, bèn tìm một chiếc xe lăn để đẩy Ninh Toái Toái đến nhà ăn.

Tần Lạc chưa ăn ở nhà ăn của viện điều dưỡng bao giờ, nhưng Ninh Toái Toái lại là khách quen ở đấy.

Dưới sự chỉ dẫn của nàng thì ba người đã tìm được chỗ ngồi dùng cơm.

Những người ở trong cái viện điều dưỡng này đều là quan sĩ cấp cao hoặc người nhà của bọn họ, hoặc là những người có liên quan mật thiết đến bên quân đội.

Vì thế nên cái nhà ăn này không hề đơn sơ, đạm bạc như Tần Lạc nghĩ. Nó còn xa hoa hơn nhà ăn của đại học Y Khoa Thủ Đô gấp mấy chục, thậm chí là mấy trăm lần.

Hoặc có thể nói, đây là một nhà ăn kiểu Trung Quốc đứng ngang hàng vói khách sạn năm sao.

Một tiểu lâu mang phong cách cổ điển đứng giữa non xanh nước biếc, những chiếc lá chuối tây to lớn tổ hợp thành một đội ngũ tiếp khách ở hai bên, những viên đá cuội lớn nhỏ trải dài trên con đường nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái khi giẫm lên trên đó.

Nơi dùng cơm có thể chọn ở bên trong hoặc bên ngoài đều được cả. Bên ngoài tiểu lầu là một hành lang dài, một hàng bàn ghế dài được đặt dọc hành lang. Vừa ăn cơm lại vừa ngắm nhìn những con cá đang nô đùa trong nước ở ngay trước mắt, hoặc ngắm nhìn những ngọn núi cao sừng sững ở phía xa xa, quả thực là cảnh sắc vô cùng say đắm lòng người.

Ba người chọn một chiếc bàn ở bên ngoài, sau khi đã gọi đồ ăn thì Tần Lạc hỏi:”Những người trong viện điều dưỡng đều ăn cơm ở đây sao?”

Trong lòng hắn nghĩ thầm, nếu đúng là như vậy thì những nhân viên làm việc trong này là được nhà nước chi trả hay phải tự móc tiền túi của mình ra trả đây?

Nếu là nhà nước chi trả thì chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ biết đãi ngộ thu hút người ta như thế nào rồi.

“Tất nhiên là không rồi.” Ninh Toái Toái cười nói.”Viện điều dưỡng có bao nhiêu nhân viên làm việc chứ? Nếu đều ăn ở trong này thì phải cần bao nhiêu tiền mới đủ đây?”

“Vì thế nên anh mới cảm thấy kỳ lạ.” Tần Lạc cười nói.

“Nhân viên làm việc có nơi dùng cơm khác nữa. Đây là nhà ăn chiêu đãi của viện điều dưỡng, ngày thường cũng mở đối với cả người ngoài nữa. Chúng ta ăn cơm ở đây cũng phải trả tiền đó. Giá cả cũng không rẻ hơn các nhà hàng bên ngoài đâu. Dù gì thì món ăn ở nơi này cũng có tiếng là thôn quê dân đã, chim muông thú rừng.” Lăng Vẫn cũng thường xuyên đến thăm em gái, vì vậy mà hắn cũng quen thuộc với nơi này, bèn lên tiếng giải thích cho Tần Lạc hiểu.

“Ồ, thì ra là vậy.” Tần Lạc gật đầu nói.

Ba người đúng là đã đói lắm rồi đợi sau khi đồ ăn được bưng lên thì cả ba đều không nói gì nữa, chuyên tâm dùng cơm.

Những tiếng ồn ào, huyên náo vang lên, sau đó là những tiếng chân lộp cộp bước lên cầu thang.

Tiểu lầu này chỉ có ba tầng, vì vậy mà chẳng cần phải lãng phí cho việc làm thang máy làm gì. Bất luận là người khách đó có cao quý thế nào thì cũng phải làm đúng theo nội quy đi bộ lên xuống cầu thang. Chứ chẳng lẽ lại dùng dây thừng để kéo lên sao?

Vì mấy người Tần Lạc đi xuống có phần hơi trễ, lúc này đại sảnh của nhà hàng cũng chỉ có hai ba bàn thưa thớt đang dùng bữa. Khi đám người này bước xuống thì tức khắc làm cho mọi người phải chú ý đến.

Bước xuống là một đám nam nữ khí chất hơn người, ăn mặc cũng không hề tầm thường chút nào. Bọn họ đều ngẩng cao đầu, ngực ưỡn về phía trước bước đi. Thoạt nhìn thì thấy oai phong lạ thường.

Vì có quan hệ với Vương Cửu Cửu nên Tần Lạc cũng đã từng tiếp xúc với những nhân vật như thế này. Niết rõ bọn họ đều có một bối cảnh, gia thế siêu phàm, đời thứ hai trong nhà hoặc đời trước ít nhất cũng phải có một tướng quân ở trong nhà. Dĩ nhiên, trong đám người này có mấy người làm tướng quân thì hắn cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cả.

Tướng quân của nhà họ Vương cũng đâu chỉ có ba, bốn người thôi đâu? Người có quyền hành trong tay cũng không chỉ là những con số như thế này.

Sắc mặt của bọn họ đều đỏ ửng lên, xem ra trưa nay họ uống không ít rượu. Còn có hai người đánh bước xiêu vẹo, phải cần đến người đỡ mới có thể bước đi bình thường được.

Đi đầu là một người trẻ tuổi đeo kính không gọng, không cắt kiều đầu đinh đầy công kích người khác như những người xung quanh. Tóc tai mềm mại, khí chất âm trầm, trên mặt vẫn luôn mang một nụ cười, nhưng đôi mắt đang cười híp tịt lại kia lại khiến cho người ta không có cảm giác thân thiện cho lắm. Khi anh ta dùng đôi mắt này để dò xét người ta, thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác lạnh buốt ở sau gáy như thể bị rắn độc nhìn chằm chằm vào vậy.

Hai người đàn ông và một người phụ nữ ở bên cạnh nói chuyện với hắn như thể đang lấy lòng hắn vậy. Bất luận là thật lòng hay giả tạo thì ít nhất những người bên cạnh hắn đều cười rất tươi.

Tần Lạc cảm thấy những người này có phần đặc biệt, nên cũng liếc mắt nhìn thêm mấy cái. Cũng vì Tần Lạc nhìn đi nhìn lại như thế nên đôi mắt đó cũng trở nên cảnh giác quét lại về phía này.

Vừa mới đụng thế là đã có chuyện xảy ra rồi.

Người trẻ tuổi đó đã dời khỏi chỗ ngồi bước lên phía trước, dần tiến về phía Tần Lạc. Những người ngồi sau hắn lại cho rằng hắn gặp được bạn mình nên chẳng ai đứng dậy đi theo, tất cả đều đứng im một chỗ đợi hắn.

Thấy có người tiến lại gần thì Ninh Toái Toái và Lăng Vẫn đều đưa mắt lên nhìn Tần Lạc, cứ như là có vật gì đột nhiên mọc lên trên mặt hắn vậy.

“Hai người không cần phải nhìn tôi như thế đâu. Tôi cũng không quen anh ta.” Tần Lạc thấp giọng nói.”Tôi lại cứ tưởng đó là bạn của mấy người cơ đấy.”

Thoáng một cái, người trẻ tuổi đeo kính đã bước tới trước mặt của Tần Lạc, cũng không giơ tay ra mà chỉ tủm tỉm cười nói:”Tần Lạc?”

“Vâng, là tôi đây.” Tần Lạc đáp lại, vẫn dùng đôi mắt hoang mang để nhìn người đàn ông này. Hắn xác định chắc chắn lại rằng mình không hề quen anh ta

“Bác sỹ Tần Lạc phải không?” Người trẻ tuổi không biết là do không chắc chắn thân phận của Tần Lạc hay là đang cố tình châm chọc thân phận của hắn mà lại lên tiếng hỏi lại một lần nữa.

Tần Lạc không biết ý đồ của anh ta là gì, nên vẫn nhẫn nại nói:”Nếu không còn ai khác tên là Tần Lạc làm bác sĩ thì tôi nghĩ là người mà anh muốn tìm chính là tôi.”

“Tên tôi là Dương Phụ.” Người đàn ông lên tiếng.

Dương Phụ?

Tần Lạc quay ra nhìn Ninh Toái Toái và Lăng Viễn, Ninh Toái Toái thì khẽ lắc đầu, còn Lăng Viễn thì suy nghĩ điều gì đó. Điều đó có thể nhận thấy rằng, bọn họ cũng không hề quen nhân vật tiếng tăm này của Yến Kinh.

Tần Lạc liền nghĩ, sao bây giờ lắm thằng dở hơi thích hay làm trò thế nhỉ?

Một người đến tên còn chưa từng nghe qua bao giờ mà tự nhiên chạy đến hỏi thăm, cứ như là mình nợ anh ta mấy trăm nhân dân tệ không bằng. Chẳng lẽ mặt mình có gì kỳ quái lắm sao?

“Không quen.” Tần Lạc nói.

Người đàn ông khẽ liêm liếm môi, cũng không tức giận. nói:”Lâu rồi không làm gì ở Yến Kinh nên có lẽ mọi người đều có phần lạ lẫm. Tôi nhắc đến một người này chắc chắn là anh biết.

“Ai vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Vương Cửu Cửu.”

Tần Lạc hơi sững người lại. nói:”Không sai tôi biết.”

Trong bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ người này lại là bạn của Vương Cửu Cửu sao? Nhưng cái này thì có liên quan gì đến mình cơ chứ? Ngoài gặp mấy lần Hổ Nữu ra thì Tần Lạc cảm thấy mình không thể hòa nhập vào trong đám người này được.

“Khi nào chúng tôi đính hôn thì mời anh đến uống với chúng tôi chén rượu mừng. Hôm nay không ngờ lại gặp ở đây thì khỏi cần bảo người đưa thiệp mời nữa.’’ Lâm Phụ cười hê hê, ánh mắt nhìn Tần Lạc có vẻ thương tình nói

Đính hôn?

Uống rượu mừng?

Tần Lạc chỉ cảm thấy trong đầu bỗng có cái gì đó đổ ‘rầm’ một tiếng, giống như là muốn vỡ tung ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.