Thẩm Thiển lúc này thực sự ưu thương, nguyên nhân là do câu nói kia của Vưu Nhiên, Lý Mỹ Lệ cấp tốc đến khởi binh vấn tội, vừa vặn Vưu Nhiên cũng có mặt, vì thế ba người cùng vào ngồi ghế sô pha trong phòng 388 nói chuyện.
Thẩm Thiển tư thế thẳng tắp, điệu bộ có chút cứng ngắc. Vưu Nhiên lại quang minh chính đại ngồi bên Thẩm Thiển, nửa dựa vào sô pha, dáng vẻ lười biếng, khóe môi nhếch lên thành ý cười thản nhiên. Lý Mỹ Lệ thấy dáng vẻ hai người như vậy lại thấy vô cùng cổ quái.
"Mỹ Lệ à, cậu đừng nghe anh Vưu..." Thẩm Thiển không khỏi dừng lại một chút, bởi vì Vưu Nhiên bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng cô, nói: "Bà xã, ngồi như vậy không tốt cho thắt lưng, tối hôm qua thắt lưng đã đủ mệt lắm rồi."
Biểu hiện trên mặt Lý Mỹ Lệ cực kỳ vặn vẹo. Thẩm Thiển lườm Vưu Nhiên một cái, cứ như muốn vác dao đâm anh ngàn mũi. Vưu Nhiên vẫn giữ điệu bộ vạn người mê, cười đến thực huênh hoang. Tay anh hơi dùng sức, vây Thẩm Thiển trong vòng tay mình, đầu hơi nghiêng qua, cúi đầu cười.
"Ôi trời, nhìn hết nổi rồi, hai người... buồn nôn quá đi." Lý Mỹ Lệ vẻ mặt ghét bỏ nhìn một cặp buồn nôn trước mặt, "Nói, hai người bắt đầu qua lại từ khi nào?"
"Ngày hôm qua." Thẩm Thiển giải thích, cũng ngay lập tức, Vưu Nhiên nói là. "Rất lâu rồi."
Lý Mỹ Lệ thấy hai người trả lời không thống nhất liền nhíu mày. Thẩm Thiển vội vàng giải thích nói: "Mỹ Lệ, thật ra mình là bạn gái của anh ấy.”
"Nói thừa, không phải bạn gái mà còn có thể mang thai? Lá gan cậu cũng to nhỉ." Lý Mỹ Lệ ánh mắt trừng trừng, bộ dạng mười phần đe dọa. Lúc trước Lý Mỹ Lệ đưa Thẩm Thiển đến đã đồng ý với Thẩm mẹ là sẽ chăm sóc cho cô con gái không rành thế sự, mà nay mới chỉ hơn hai tháng đã gây nên tai nạn chết người, chuyện này cô biết phải ăn nói thế nào đây cơ chứ?
"Không phải, ý của mình là, mình với anh Vưu trước kia đã từng..." Thẩm Thiển hơi dừng lại, có chút nói không nên lời. Cô lo lắng nhìn Lý Mỹ Lệ, chỉ thấy cô nàng đang nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, giống như chờ cô tiếp tục nói.
Vưu Nhiên thấy cô như vậy, nhịn không được bật cười, trực tiếp giúp Thẩm Thiển giải thích, "Cô ấy không nhớ được chuyện trước kia là bạn gái của tôi, bây giờ thì tiếp tục."
"Hả?" Lý Mỹ Lệ không dám tin, "Bạn gái của đại đội trưởng anh không phải là cái đó... Cái đó sao?" Chuyện về cô bạn gái thần bí oanh oanh liệt liệt của đại đội trưởng kia gần như là ai chẳng biết.
Vưu Nhiên chỉ cười, cười rất nhẹ, "Mất rồi tìm lại được? Gương vỡ lại lành? Dùng hai câu này giải thích được chưa?"
Lý Mỹ Lệ phát hiện đến một ngụm nước miếng cô nuốt cũng không trôi, cô nhìn chằm chằm Thẩm Thiển, cái người bị đồn là đã chết kia, người bạn gái trong truyền thuyết rất nhiều lần các cô tụ tập bát quái đó lại là người bên cạnh mình? Lại còn là con nhỏ ngực bự ngốc nghếch không rành thế sự này nữa?
Vưu Nhiên cười nói: "Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lý Mỹ Lệ nheo mắt lại, "Ngã sát, Thẩm Thiển, cậu dám không nói cho mình biết cậu có một chân với đại đội trưởng, cậu có còn xem mình là bạn không vậy?"
Ở trong mắt Lý Mỹ Lệ, đại đội trưởng là một giấc mơ xa xôi dường nào? Cô có nằm mơ cũng không thể mơ tới.
"Chuyện này mình cũng mới biết hôm qua, sau đó mới đi chứng thực." Cô không thể không biết xấu hổ mà nói lần chứng thực này phải leo lên giường, cuối cùng bị người ta gài bẫy. Lý Mỹ Lệ run rẩy hàng lông mi, liếc nhìn cô, "Có thai thiệt hả?"
"Chỉ là ví dụ thôi." Thẩm Thiển lập tức thì thầm, "Bình thường phải qua một tuần mới biết được, mình với anh ấy ngày hôm qua cũng mới giao… phối một chút."
"Khụ khụ." Vưu Nhiên nhẹ giọng ho khan một tiếng, kề vào bên tai sửa đúng từ cô dùng sai, "Người với người không thể dùng từ giao… phối."
Thẩm Thiển trợn trắng mắt, "Ngại quá, bệnh nghề nghiệp, em làm thú y nên quen dùng từ này."
Vưu Nhiên im lặng, nét mặt dở khóc dở cười. Lý Mỹ Lệ không khỏi run rẩy hàng lông mày, chuyên môn của Thẩm Thiển là phối giống cho động vật nên từ này ở trong đầu cô từ lâu đã trở thành một loại phản ứng tự nhiên, lúc trước cô còn phàn nàn, gần đây đói khát quá nên dùng từ có chút không rõ ràng, chưa kịp hiểu rõ ràng đã buột miệng nói: "Thì lúc đầu cậu cũng nghĩ là giao phối mà." Trực tiếp chọc cô tức đến hộc máu. Bây giờ cô đã thực sự hiểu được nỗi khổ của Vưu Nhiên, Thẩm Thiển này đem chuyện cô và anh yêu yêu gọi thành giao phối, cho dù ai cũng đều có chút khó chịu.
Để phá cục diện bế tắc, Lý Mỹ Lệ thì thầm nói: "Được rồi được rồi, mình cũng không bới móc nữa, Thiển Thiển, cậu mời mình ăn cơm đi. Thực chẳng đáng mặt bạn bè, có đàn ông cực phẩm như vậy thì nên mời một bữa chúc mừng đi chứ."
"Được rồi, phải nửa tiếng nữa nhà hàng mới mở cửa, chúng ta đi thẳng qua đó luôn cũng được." Vưu Nhiên nhìn đồng hồ, ôm Thẩm Thiển, vẻ mặt mỉm cười. Thẩm Thiển thầm nghĩ lúc trước cô yêu Vưu Nhiên, trăm phần trăm là bị sắc đẹp của anh mê hoặc, nụ cười kia thật sự rất hút hồn.
***www.sakuraky.wordpress.com***
Vì Lý Mỹ Lệ mang theo chồng đến ăn chực nên bữa cơm này trở thành bốn người cùng ăn. Chồng cô thấy Thẩm Thiển đi cùng Vưu Nhiên thì cũng giật mình, "Thiển Thiển không phải thích Tần Hạo sao? Sao lại ở bên thần tượng của anh vậy?"
Lý Mỹ Lệ cũng lười giải thích, trực tiếp kéo anh đến nhà ăn. Lúc Cao Trường Phong nhìn thấy thần tượng của mình thì kích động nói không nên lời, nghi ngờ trong lòng cũng quên sạch.
Sau khi hai người bắt tay, Cao Trường Phong mới nói: "Lúc trước ở trong quân đội, tôi sùng bái nhất là không quân F21 và lục chiến Apache. Nay nhìn thấy một thần tượng trong F21, thật sự là vinh hạnh."
"Ông xã, cái gì mà không quân F21 với lục chiến Apache vậy?"
"F21 là một loại chiến đấu cơ, Apache là một loại phi cơ trực thăng lục chiến, đều là trang bị chiến đấu đỉnh cao của thế giới, mà cũng chỉ có học viên sĩ quan huấn luyện xuất sắc mới có thể lái những trang bị chiến đấu danh hiệu đỉnh cao thế giới đó."
Lý Mỹ Lệ cùng Thẩm Thiển nghe mà sửng sốt, không hiểu được gì. Bọn họ đối với lĩnh vực quân sự một chút cũng không rành, cái gì F21, cái gì Apache, cũng không biết là cái gì ra cái gì? Giải thích thế nào mà cũng lẫn lộn.
Vưu Nhiên chỉ cười, "Đây đều là những kiểu cũ, F21 từ ba năm trước đã không dùng nữa rồi."
"Đâu chỉ vậy, Apache bốn năm trước cũng ngưng sử dụng, bây giờ người lái nó cũng trở về Mỹ bán đồng nát." Cao Trường Phong vẻ mặt vô cùng thương cảm lại tiếc rẻ, xem ra anh ta đúng là rất sùng bái hai người đó.
Vưu Nhiên rõ ràng là sửng sốt, "Lục Tử Ngang cũng xuất ngũ?" Vẻ mặt anh nhìn thực rất giật mình. Ba của người tên Lục Tử Ngang này là tổng tư lệnh lục quân quân khu A, từ nhỏ ba anh ta thường dẫn anh ta đến nhà Vưu Nhiên làm khách, anh với anh ta tự nhiên cũng thành quen.
"Đúng vậy, không phải trên tạp chí đều đăng đó sao? Nghe nói là sắp kết hôn."
"Thật ngại quá, tôi không thường đọc tạp chí." Vưu Nhiên cười mỉm, bỏ qua đề tài này.
Nhà hàng vừa mở cửa, mấy người bọn họ liền chọn ngồi ở góc cửa sổ, Lý Mỹ Lệ quả nhiên là tính hung hăng làm thịt Thẩm Thiển một trận, giá các món ăn thật đúng là muốn ăn tươi nuốt sống người ta, vốn mọi khoảng chi phí trong chuyến du lịch thế giới này đều miễn phí, đương nhiên đồ ăn đã được định sẵn, đồ dùng cũng vậy, nếu muốn dùng món khác thì phải bỏ tiền túi ra. Nói theo lời chị gái Lý Mỹ Lệ thì: đây là kiểu khuyến khích tiêu dùng trá hình.
Vưu Nhiên thấy bộ dáng lo lắng của Thẩm Thiển lại không khỏi cười rộ lên, đặt bàn tay lên nắm lấy tay cô, "Sao? Không muốn ăn?"
"Không phải, Mỹ Lệ ăn như vậy cũng không béo nhưng em thì không được."
Hóa ra là sợ béo phì? Vưu Nhiên phì cười, vỗ vỗ tay cô, "Cái này không sao, vậy sờ mới thích."
Thẩm Thiển trừng mắt liếc anh một cái, chỉ uống nước khoáng, trong ánh mắt dường như có ý: Không như ý của anh.
Vưu Nhiên cũng không nhẹ không nặng liếc đến bộ ngực đầy đặn của cô, vẻ mặt ngả ngớn, tựa hồ cũng có ý nói: không sao, có ngực là đủ rồi. Đủ sờ.
Thẩm Thiển không nói gì ngẩng mặt hỏi ông trời...
Ăn được một lúc, một bàn bốn người dường như cũng náo nhiệt hơn, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu, cười vài tiếng. Không khí vốn đang hòa thuận vui vẻ lại bị một câu của Lý Mỹ Lệ phá nát, "A, Thiển Thiển, Chuột nhắt nhà cậu đến kìa." Đây là thói quen của cô ấy, trước mặt Thẩm Thiển cô đều gọi Tần Hạo là chuột nhắt nhà cậu.
Lý Mỹ Lệ tất nhiên là quên mất đương sự ngồi bên cạnh Thẩm Thiển, đợi cô phản ứng lại thì bản thân cũng sượng chín người, xấu hổ nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy mặt mày anh dễ chịu, phong khinh vân đạm dùng bữa, vẻ mặt không chút thay đổi.
Vưu Nhiên bỗng nhiên nâng mí mắt lên, đôi mắt thâm thúy sáng ngời hữu thần, anh nói với Thẩm Thiển: "Nói mới nhớ, anh cũng phải giới thiệu người nhà anh với em."
Lý Mỹ Lệ cảm giác được từ trên người Vưu Nhiên tản mát ra một luồng gió lạnh, thổi trúng cô nàng lạnh buốt.
Thẩm Thiển hơi kinh ngạc hỏi, "Ai vậy?"
Vưu Nhiên cười, xoay người ngoắc Tần Hạo và cả Vu Tranh đang kéo anh ta đi vào cửa, "Em họ."
Thẩm Thiển bỗng nhiên tê dại, sau lưng cảm giác như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
"A, anh họ?" Cái giọng đó càng lúc càng vang, cách Thẩm Thiển khoảng chưa đến 5 bước, lúc Tần Hạo đi vào bàn ăn của bọn họ, nhìn thấy Thẩm Thiển ngồi bên Vưu Nhiên, lại cả kinh, "Hai người..."
Vưu Nhiên tỉnh bơ kéo Thẩm Thiển dậy, giới thiệu với Tần Hạo, "Chị dâu tương lai của cậu, Thẩm Thiển."
Tần Hạo nhíu chặt mày, lẳng lặng nhìn Thẩm Thiển, ánh mắt tương đối phức tạp, dường như có chuyện muốn nói. Vu Tranh đang kéo anh ta bỗng nhiên khoác chặt cánh tay Tần Hạo, ngọt ngào nói: "Ông xã, anh đang ngây ngẩn gì đó?"
Tần Hạo lấy lại tinh thần, cười khẽ, "Thiển Thiển đúng là có phúc, anh họ tôi là một người si tình, đối với bạn gái trước anh ấy vẫn nhớ mãi không quên. Nghe nói anh họ không chịu chữa mắt đều là vì bạn gái trước kia đúng không? Anh thật đúng là si tình." Anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Vưu Nhiên bật cười, "Đâu chỉ vậy, còn vì cô ấy mà tự sát nữa, chắc em họ không biết?"
Tần Hạo đúng là vô cùng kinh ngạc, anh ta không thể tưởng tượng được Vưu Nhiên lại hào phóng thừa nhận mình đối với bạn gái trước si tình như thế, chẳng lẽ không sợ Thẩm Thiển ghen sao? Dời tầm mắt nhìn lại, anh ta chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thiển đang tái nhợt.
"Ông xã, em đói bụng." Sắc mặt Vu Tranh cũng chẳng tốt hơn là bao, cô hờn dỗi thúc giục Tần Hạo, Tần Hạo liếc một cái. Đường cong trên gương mặt đông cứng, ngữ khí cũng thực gượng gạo nói: "Anh họ, chị dâu, hai người cứ tiếp tục, em với Tranh Tranh qua bên kia ăn cơm."
"Ừ." Vưu Nhiên ôn hòa cười.
Bàn ăn trở lại yên tĩnh, ăn tráng miệng một lát, Cao Trường Phong liền muốn đi toilet. Anh ta mới từ toilet đi ra, liền nhìn thấy Tần Hạo chuẩn bị đi vào...
***www.sakuraky.wordpress.com***
Cơm nước xong, hai đôi liền mỗi người đi một ngả về phòng. Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển đến cửa phòng cô, đợi đến lúc cô mở cửa chuẩn bị đi vào lại có chút lưu luyến không rời tay Thẩm Thiển, không cho cô đi vào.
"Không giữ anh lại?" Vưu Nhiên đột nhiên lại một lần nữa thần kinh "tinh thần" phấn chấn, vừa quái đản vừa dụ dỗ nhìn Thẩm Thiển, cứ như là nhìn không đã ghiền vậy.
Thẩm Thiển co rút khóe miệng, "Em không tin anh."
"Hở? Không tin anh cái gì?" Vưu Nhiên vậy mà lại mở to hai mắt, giả ngây giả dại hỏi.
Thẩm Thiển nhất thời xấu hổ, giận dữ. "Anh biết rồi còn cố hỏi."
"Cái gì chứ? Anh thật sự không biết mà?" Vưu Nhiên giả vờ thực vô tội. Thẩm Thiển nhìn cái bộ dạng da mặt dày của anh mà đau hết cả đầu, cô căn bản là đấu không lại anh, cô đành phải làm người quang minh chính đại không nói vòng vo, trực tiếp nói: "Em sợ anh leo lên giường của em."
"Anh đương nhiên muốn lên giường của em, phòng em hình như chỉ có một cái giường thì phải? Chẳng lẽ muốn anh ngủ sô pha?"
"Cho nên em mới không giữ anh lại." Thẩm Thiển liếc trắng mắt.
Vưu Nhiên nhíu mày, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, "Em có phải là sợ anh nhào vào em không vậy?"
Thẩm Thiển vừa nghe trong đầu liền lập tức hiện lên hình ảnh không hài hòa, tất cả đều là chuyện đêm qua. Cô hơi khựng lại một chút, không nói lời nào, xem như thừa nhận câu hỏi này của Vưu Nhiên. Vưu Nhiên thấy cô bối rối như thế lại cảm thấy thú vị, không đợi hỏi ý Thẩm Thiển liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thiển đi theo sau mông anh hỏi: "Em còn chưa cho anh đi vào mà?"
"Nếu em lo lắng chuyện này thì có thể yên tâm, điều kiện chúng ta quen nhau không phải là vậy sao? Chúng ta sẽ không làm." Vưu Nhiên ngồi ở trên sô pha, mở tivi.
Thẩm Thiển vẻ mặt cổ quái nhìn anh vô cùng bình tĩnh tự nhiên, cô nam quả nữ ở chung một phòng, anh chắc chắn sẽ khống chế được? Cô thử hỏi: "Anh chắc chứ?"
Vưu Nhiên không khỏi buồn cười nhìn Thẩm Thiển, "Em như vậy ngược lại còn khiến anh thấy em rất muốn anh nhào vào em. Cứ hỏi mãi cái này."
"..." Thẩm Thiển lập tức không dám nói lời nào, ngoan ngoãn đi chuẩn bị nước cho anh.
Hiện tại thuyền bắt đầu vào khơi xa, tín hiệu điện thoại từ lúc ăn cơm cũng đã mất, Vưu Nhiên tùy tiện ấn di động không có tín hiệu, thấy buồn tẻ liền thả vào trong túi áo. Chương trình tivi thì đều do trung ương khống chế phát, toàn là mấy bộ phim điện ảnh cũ chả có gì thú vị. Vưu Nhiên đứng lên nói, "Em có áo choàng tắm không?"
Thẩm Thiển đang mở nước, cô hơi dừng một chút, "Anh muốn làm gì?"
"Cần áo choàng tắm không có nghĩa là “làm”." Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu trêu cô một câu. Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, quát, "Tự tìm đi."
A, con thỏ nhỏ cũng biết cắn người? Vưu Nhiên không giận mà cười, ngược lại còn rất thích Thẩm Thiển thô lỗ với anh một chút, anh cười hớ hớ đi vào phòng ngủ tìm áo choàng tắm. Thẩm Thiển nhìn Vưu Nhiên vui vẻ như thế lại chẳng hiểu ra làm sao.
"Kính kong, kính kong..." Chuông cửa bỗng nhiên kêu dồn dập như muốn đòi mạng.
Thẩm Thiển vội vàng đi mở cửa, vừa mở đã thấy Tần Hạo thở hồng hộc đứng ở cửa. Thẩm Thiển sửng sốt, còn không kịp hỏi có chuyện gì, hai tay Tần Hạo đã nắm hai vai cô, kích động nói: "Thiển Thiển, tôi muốn cùng cậu bỏ trốn, tôi cũng luôn thích cậu."
"Hở?" Thẩm Thiển trợn tròn mắt.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ của Thẩm Thiển mở ra, Vưu Nhiên đã thay áo choàng tắm đi ra, anh nghiêng đầu, đang dùng một đôi mắt xếch dài nhỏ bỡn cợt nhìn Tần Hạo.