Bác Sĩ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 30: Chương 30




Thẩm Thiển từ trong phòng ngủ đi ra, một thân lễ phục dạ hội màu cà phê cao quý vừa khít dán lên người, tôn dáng người lung linh đặc biệt của cô lên cực hạn. Vưu Nhiên đang nhấp một ngụm trà lại bởi vì Thẩm Thiển lung linh lên sân khấu hấp dẫn mà tập trung lại nhìn, ánh mắt rơi vào trạng thái hơi híp lại.

Thẩm Thiển tự giác rất vừa lòng, tự hào nói: "Đẹp không?"

Vưu Nhiên từ từ đứng lên, đi đến bên Thẩm Thiển, bàn tay vô cùng xấu xa đưa tới trước ngực cô, kéo phần cúp ngực hơi bị tụt lên, miệng còn bất mãn nói: "Sao lại thấp như vậy chứ."

Thẩm Thiển đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười lấy tay Vưu Nhiên ra, "Em tự làm được."

Vưu Nhiên ngược lại nhéo nhéo tay cô, vẻ mặt quang minh chính đại nghiêm nghị nói, "Em là của anh, anh tự làm sẽ thỏa đáng hơn." Nói xong lại dùng tay, nhấc khối ngực của cô lên. Thẩm Thiển bị thái độ này của Vưu Nhiên chọc cho dở khóc dở cười.

Bộ váy này là do Nam Nam sửa vội vàng, không dựa theo dáng người Thẩm Thiển mà làm nên phần ngực có hơi chật khiến Thẩm Thiển rất khó chịu. Thẩm Thiển không thích ứng cho lắm ngồi trên sô pha chờ Vưu Nhiên thay quần áo.

Thay quần áo cũng muốn thay trong phòng cô, thật là. Thẩm Thiển bất mãn nói thầm hai câu, trong phòng ngủ liền đột nhiên có người gọi cô, "Thiển Thiển, em vào đây chút đi."

Thẩm Thiển lập tức đứng lên, lấy tay nhấc váy, lảo đảo đi vào. Giữa ánh đèn mờ ảo, mơ màng, có một dáng người đứng thẳng tắp bên giường, cả người lễ phục dạ hội nam màu đen, gương mặt anh vốn thanh tú, ẩn lộ khí chất trong veo, nay khoác lễ phục vào lại càng khiến người ta thấy cao quý. Anh ghé mắt nhìn rồi cười khẽ với Thẩm Thiển.

"Giúp anh cài nút với." Anh đi về hướng Thẩm Thiển, đến đứng trước mặt cô, ánh mắt còn có vẻ làm nũng.

Thẩm Thiển có chút bất đắc dĩ, cảm giác Vưu Nhiên đang bất tri bất giác mà thay đổi. Cô nâng tay lên, cài nút áo sơmi cho anh. Bắt đầu từ nút thứ hai, cô liên tục cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn, cô thậm chí có thể cảm giác được một luồng hơi nóng đang trào lên trong người, hai tai đỏ bừng.

"Thiển Thiển." Vưu Nhiên bỗng nhiên đặt tay ngang eo cô, hơi thở nặng nề, cúi đầu nỉ non một câu.

Thẩm Thiển nhăn nhó một chút, "Đừng nhúc nhích, không thì tự anh đi cài nút đi."

"Ngẩng đầu lên anh sẽ không động đậy nữa."

Thẩm Thiển hết cách, đành phải ngẩng đầu, vừa nhấc đầu lên, Vưu Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng tập kích, đột nhiên kề sát mặt lại, ở trên miệng cô hài lòng hôn một cái, toại nguyện rồi liền nở nụ cười.

"Anh..." Thẩm Thiển vừa bực mình vừa buồn cười.

"Thiển Thiển, em còn nhớ chúng ta đã đánh cược không?" Vưu Nhiên bỗng nhiên ném ra một câu không đầu không cuối như vậy khiến Thẩm Thiển sửng sốt, nhất thời tạm dừng, tự hỏi bọn họ đã từng đánh cược cái gì.

"Chúng ta hiện tại đã ở bên nhau, khi nào thì em cầu hôn anh?" Vưu Nhiên yêu dị mỉm cười. Thẩm Thiển dừng phắt động tác trên tay, nâng mí mắt lên nhìn anh, "Kết hôn? Sớm quá."

Sự do dự, hoảng hốt và gián tiếp cự tuyệt của Thẩm Thiển khiến khóe môi vốn đang nhếch lên cười của Vưu Nhiên biến thành cảm xúc không tốt cho lắm, anh bỗng nhiên làm mặt lạnh, tùy ý buông bàn tay đang đặt trên eo Thẩm Thiển, thản nhiên nói: "Đúng là có hơi sớm."

Thẩm Thiển lại khựng lại một chút, cuối cùng mới chuyển ánh mắt sang nơi khác, không nhìn anh nữa. Thẩm Thiển biết cô nói vậy đã làm anh đôi chút tổn thương, nhưng cô thực sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với anh.

Đúng lúc này điện thoại bàn vang lên, đường dây này liên kết với hệ thống máy trung tâm, từ hệ thống kiểm soát trung tâm các tuyến điện thoại được chia về các phòng tạo thành một mạng lưới. Thẩm Thiển vốn định bắt máy, nào ngờ Vưu Nhiên đã giành trước một bước, anh "alô" vài tiếng liền cúp máy, rồi nói với Thẩm Thiển: "Lễ đính hôn bắt đầu đầu, chúng ta đi thôi."

"Uhm."

Có người thường nói, kẻ có tiền thích nhất là dùng tiền để khoe khoang. Quả thật không sai. Thẩm Thiển mặc dù ở trên thuyền rất nhiều ngày, nhưng thường là ở lì trong phòng nên không chú ý tới sự xa xỉ trên chiếc du thuyền xa hoa này. Thẩm Thiển khoác tay Vưu Nhiên, đi đến đại sảnh chính, quảng đường cũng không gần, nhưng đi qua một hành lang nhỏ tranh tối tranh sáng tới nơi là nhìn thấy đại sảnh siêu lớn ngút tầm mắt, trên vách dán giấy dán tường nạm vàng phát sáng lấp lánh, cao cao trên trần nhà treo đủ loại đèn chùm kiểu dáng phức tạp, còn có rất đông các nhân vật nổi tiếng, lúc này Thẩm Thiển mới biết... cái gì mới gọi là khí thế.

Thẩm Thiển không nhịn được mà gồng người cứng ngắc, bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông kia, thân hình thẳng tắp, nụ cười rập khuôn, ánh mắt không chút tình cảm, nề nếp đứng ở một bên đón khách. Cô đến thành phố này chính là muốn để gặp người đàn ông ấy một lần, nhưng ngàn vạn lần không thể tưởng được, cảnh tượng gặp mặt lại là như vậy. Thẩm Thiển cảm thấy người này so với trong ảnh nhìn còn nghiêm túc cứng nhắc hơn.

Vưu Nhiên dường như cũng nhận thấy Thẩm Thiển không ổn liền nhìn theo ánh mắt Thẩm Thiển, lúc này lại có chút kinh ngạc, không biết vì sao Thẩm Thiển lại nhìn Vu Thiên Dương chăm chú như vậy?

Vu Thiên Dương đang đón khách, Vu Tranh đi tới, hôm nay cô mặc một bộ âu phục trắng tinh, mái tóc bới gọn lên, trên tóc còn cài một cây trâm rất độc đáo, cô kéo Vu Thiên Dương, ngọt ngào nói: "Ba, sao mẹ còn chưa đến?"

"Con cũng biết mẹ con thích trang điểm nhất mà." Vu Thiên Dương nhìn khắp bốn phía, "Tần Hạo đâu?"

"Ngày hôm qua con tìm anh ấy cũng không thấy, không biết đi chết ở đâu rồi." Vu Tranh nhìn như rất không muốn nhắc tới Tần Hạo. Vu Thiên Dương đột nhiên nghiêm mặt, "Sau này kết hôn rồi thì không được phép có thái độ này."

Vu Tranh ngượng ngùng cười, ánh mắt nhìn về phía khác, vừa vặn nhìn thấy Vưu Nhiên đứng ở cửa nhìn bọn họ, mắt cô liền lập tức sáng rực lên, nhưng thấy Thẩm Thiển bên cạnh Vưu Nhiên, sắc mặt của cô lập tức không tốt, oán hận nhìn qua.

Vu Thiên Dương nhìn theo ánh mắt cô, lại thấy Vưu Nhiên phong thái hiên ngang, đành cười khổ với Vu Tranh, "Nhiều năm như vậy mà vẫn không từ bỏ được?"

"Từ bỏ, nhưng không cam lòng, ba, ba nhìn cô gái bên cạnh Vưu Nhiên đi." Vu Tranh u oán nói: "Cô ta tên Thẩm Thiển."

Vu Thiên Dương thuận tiện nhìn thoáng qua, chỉ thấy cô cũng đang nhìn ông, ánh mắt nhìn rất phức tạp. Vu Thiên Dương thuận miệng nói: "Thẩm Thiển tên này rất quen, đã nghe ở đâu rồi nhỉ?" Vu Thiên Dương nghĩ nghĩ lại không khỏi sửng sốt, "Mối tình đầu của Nhiên Nhiên?"

Vu Tranh cắn răng, không nói lời nào. Lúc này, chị em của Vu Tranh đều đi tới, cô cũng liền đi theo đi chơi. Vu Thiên Dương nhìn Thẩm Thiển thêm vài lần, Thẩm Thiển lập tức thu hồi ánh mắt nhìn sang nơi khác, cô tưởng Vu Thiên Dương phát hiện ra gì đó.

Vưu tư lệnh cùng Tần Chính cũng vừa đến, Tần Chính chống gậy ba-toong, đi đường không linh hoạt lắm, ông cụ đầu tiên là nhìn bố cục đại sảnh, hài lòng với những trang thiết bị ông nói với Vưu tư lệnh: "Lão Vưu, lần sau Nhiên Nhiên kết hôn cũng làm trên du thuyền đi."

Vưu tư lệnh ngượng ngùng, "Ba không phải không biết thằng Vưu Nhiên, nó..."

Tần Chính gật đầu, "Nhiên Nhiên không phải là đã chữa lành mắt rồi sao? Vẫn chưa nghĩ thông à? Nếu không thì học nhà lão Lục ấy, tống thằng bé ra nước ngoài, lúc về nói không chừng còn mang theo cả vợ về nữa đấy."

"Vưu Nhiên không giống Lục Tử Ngang, Vưu Nhiên tính cách có vẻ hướng nội, không thích giao tiếp."

"Đó cũng là do lỗi của cậu, từ lúc thằng bé còn nhỏ cho đến lớn, cậu cũng không làm tròn nghĩa vụ của kẻ làm cha, từ sau khi con gái ta qua đời, nó mười hai tuổi đã một mình ra ngoài ở căn nhà cũ kia, cậu cũng chẳng quan tâm. Vất vả lắm mới tìm được cô bạn gái để yêu thương, cậu lại cứng rắn chia rẽ, cậu nói..."

"Ba, ba cũng biết con không phải loại người thế lực như thế, lần đó thật sự là do hiểu lầm."

"Cậu quả thật còn tốt hơn lão Lục rất nhiều, à mà lão Lục vẫn chưa làm hòa với Tử Ngang đúng không?"

"Dạ." Vưu tư lệnh gật đầu, ánh mắt hướng nhìn bốn phía liền thấy con trai mình đã đến, nhưng bên cạnh nó sao lại có một cô gái cao gầy nào thế nhỉ? Vưu tư lệnh lại quan sát thêm vài lần, đồng tử bỗng nhiên co chặt, hít vào một hơi.

"A? Bên cạnh Nhiên Nhiên có một cô gái? Còn khoác tay Nhiên Nhiên nữa." Ông cụ Tần Chính đột nhiên vui mừng ra mặt, hích Vưu tư lệnh đang sững sờ bên cạnh, thấy ông cả buổi không phản ứng liền quay đầu nhìn ông, "Cậu sao vậy?"

"Thẩm Thiển?" Vưu tư lệnh nhìn chằm chằm Thẩm Thiển, thấy mặt mày cô cười tươi rói như lần đầu tiên ông gặp cô.

Vưu tư lệnh lần đầu thấy Thẩm Thiển, thật ra đã thích. Còn nhớ tình cảnh ngày hôm đó Vưu Nhiên đưa cô về nhà. Hôm đó là một ngày hè nóng bức, ve trên ngọn cây rỉ rả kêu không ngừng, huyên náo cả một mùa hè. Thẩm Thiển đến nhà anh, trên người mặc một cái áo T-shirt bó sát người rất bình thường lại đơn giản, phía dưới mặc cái quần siêu ngắn, chân đi dép lê hơi cũ, đi vào nhà.

Trước khi Thẩm Thiển đến, Vưu Nhiên đã báo trước cho Vưu tư lệnh, khi đó ông rất giận, người còn chưa bao lớn đã bày đặt yêu sớm? Ông tức muốn chết, lấy dây lưng ra đánh anh, vậy mà anh cũng không trốn, bình tĩnh đón nhận từng nhát roi, anh nói: "Trưa mai sẽ đưa cô qua đây, hy vọng ba khách khí một chút."

Ông giận đến run cả người. Nhưng lần đầu thấy Thẩm Thiển, ông thật ra cũng không thấy ghét cô gái đã dụ dỗ con ông như vậy. Nhưng mà trăm ngàn lần không ngờ, cô vừa đến, nhìn thấy ông, liền kéo Vưu Nhiên đến trước mặt ông, ngữ khí ác liệt nói: "Vưu tư lệnh, là con muốn yêu con chú, nếu chú khó chịu thì cứ đánh con, chú không biết da Vưu Nhiên bị thương rồi về sau sẽ rất khó lành sao?"

"Thiển Thiển." Vưu Nhiên ở một bên kéo cô, Thẩm Thiển lại trừng mắt liếc anh, "Lần trước anh té bị thương, vốn rất dễ lành, vậy mà kết quả thì sao? Mưng mủ hoại tử, đến bây giờ vẫn còn sẹo."

Vưu tư lệnh nheo mắt lại, nhìn Vưu Nhiên, trên cánh tay anh có rất nhiều vết thương, nhưng đại đa số đã xử lý tốt.

"Cô chính là Thẩm Thiển?" Ông hỏi.

Thẩm Thiển tính tình tuy lỗ mãng, nhưng trước mặt người lớn, cô vẫn có chút đúng mực, cô gật đầu, rất lễ phép nói: "Cháu chào chú." Chút lễ phép ấy cùng với sự lỗ mãng vừa rồi, ông chỉ có thể nói là xuất phát từ sự bảo vệ con trai ông.

Đối với Vưu Nhiên, lòng ông vẫn luôn áy náy, lo lắng. Tính khí của ông mạnh, mà thằng con duy nhất hiện tại của ông tính cách rất ôn nhuận, đúng là có thể so sánh như bất hòa giữa nước và lửa.

Nhưng ở con người Thẩm Thiển, ông phát hiện nước với lửa lại có thể cùng tồn tại. Vưu Nhiên đối với Thẩm Thiển luôn dung túng, Thẩm Thiển đối với Vưu Nhiên lại luôn làm nũng quan tâm. Thật ra ông không hề ghét Thẩm Thiển, ít nhất ông biết thằng con trai này của mình hiện tại rất tốt. Nhưng một hồi hiểu lầm đã hại con ông, cũng hại luôn cả quan hệ cha con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.