Thẩm Thiển lại trợn mắt với Vưu Nhiên, dường như rất bất mãn anh kích thích Tần Hạo như vậy. Vưu Nhiên vẫn chỉ dắt Thiển Thiển đi, làm như không thấy. Thẩm Thiển có hai sở thích, một là nhìn trời phẫn nộ, hai là thích hỏi người khác "Anh/chị/ông/bà… muốn làm gì"?
Thẩm Thiển lần đầu tiên ra nước ngoài, cứ nghĩ sẽ hoàn toàn xa lạ, dù sao ngôn ngữ cũng bất đồng. Vậy mà đi ở gần sân bay, ngẫu nhiên gặp mấy người, lời họ nói cô lại có thể nghe hiểu, vô cùng ngạc nhiên, cô hích cánh tay Vưu Nhiên, cười hề hề, "Ôi trời, em có thể nghe hiểu được bọn họ nói gì kìa."
"... Bọn họ nói tiếng Trung mà." Vưu Nhiên tối sầm mặt.
Vưu Nhiên tính trước khi Lông Xù đến thì đưa Thiển Thiển đi dạo, nhân tiện đưa Thẩm Thiển cùng đi. Vưu Nhiên tìm một chiếc xe taxi, cùng tài xế huyên thuyên nói một tràng, rồi nhét Thẩm Thiển vào xe. Tuy rằng Thẩm Thiển biết Vưu Nhiên nói tiếng Anh với tài xế, nhưng bất hạnh là cô ngoài mở đầu "Hello", còn lại đều nghe không hiểu.
Cô vốn là một học sinh hạng ba, nhờ "chó táp phải ruồi" nâng đỡ mà thi đậu vào trường đại học hạng hai, lúc tốt nghiệp miễn cưỡng thi qua được tiếng Anh cấp 4, trong đó cũng có một bộ phận "là chó táp phải ruồi". Tóm lại, Thẩm Thiển đặc biệt có tài năng "chó táp phải ruồi". Cô vốn nghĩ mình sẽ ế cho đến già, nào ngờ trước lúc mất trí nhớ còn dụ dỗ được người đàn ông toàn thân trên dưới trong ngoài đều hạng nhất trước mắt, cho cô lại "chó táp phải ruồi" nối lại duyên xưa.
Thẩm Thiển vẫn rất buồn bực, tên này rốt cuộc thích cái gì ở cô? Ngoài dáng người có hơi được, nhưng cái khác đều chả ra làm sao. Kỳ thật từ sau khi bọn họ tái hợp nghi vấn này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Thẩm Thiển.
Cô nhìn trong xe, ngoài một con chó nghe không hiểu tiếng người và tài xế nghe không hiểu tiếng Trung, cũng chỉ có cô và Vưu Nhiên, cô nuốt nuốt nước miếng, chọc chọc cánh tay anh. Vưu Nhiên chớp mắt, thản nhiên nhìn qua, giống như đang hỏi cô có chuyện gì?
Thẩm Thiển lại nhịn không được nuốt nước miếng, xoay mắt một vòng, thật cẩn thận hỏi: "Anh yêu..."
Hai chữ "Anh yêu" này vừa thốt ra, lông mi Vưu Nhiên liền run lên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, yên lặng nghe tình hình.
"À, anh thích em ở điểm nào?"
Vưu Nhiên nghe cô đột nhiên hỏi vấn đề này, nhíu chặt mày, cứ như đang khổ sở suy tư vấn đề này vậy, hay là tìm không thấy lý do, hay là thấy vấn đề này có chút dư thừa. Thẩm Thiển khẩn trương nhìn anh, nội tâm không ngừng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng có là ngực hay gì gì đó...
"Có lẽ là do thấy em rất ngon miệng." Vưu Nhiên trầm ngâm cuối cùng tổng kết một câu.
Thẩm Thiển cứng họng, thớ thịt trên mặt run lên không ngừng, "Ngon miệng?"
Vưu Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô tới gần chút nữa, Thẩm Thiển tưởng anh muốn nhỏ giọng giải thích cho cô về ngon miệng liền ngoan ngoãn ghé sát qua, nhìn anh đầy mong chờ. Vưu Nhiên kề môi vào bên tai cô, phả hơi nóng lướt qua hai má cô khiến chúng lập tức đỏ ửng.
Khóe miệng Vưu Nhiên bỗng nhiên cong lên một nụ cười thâm sâu, "Mỗi lần em đỏ mặt là anh lại muốn ăn em." Giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Thẩm Thiển phải căng tai lên mới nghe rõ. Nhưng cũng vì thế mà hai gò má vốn đã đỏ của Thẩm Thiển trong nháy mắt lại như xuất huyết, lan thẳng đến mang tai, cô ngượng ngùng, ngồi thẳng người, để thể hiện bản thân tự tại cỡ nào, cô lại liếc mắt một cái, "Em hay đỏ mặt lắm, ngày nào tối nào cũng đỏ mặt, anh dám ngày nào tối nào cũng ăn em?"
Vưu Nhiên bật cười, mặt không đổi sắc. Thiển Thiển ngồi xổm dưới chân ve vẩy lỗ tai, nhìn Thẩm Thiển như đang xem kịch. Lúc Thẩm Thiển còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên chiếc xe rung mạnh vài cái, Thẩm Thiển ngồi không vững liền ngã lên đùi Vưu Nhiên, oán giận lầm bầm, "Vừa rồi tay bác tài bị chuột rút à?"
Tài xế ở phía trước nói: "Không có, chỉ là trái tim vừa rồi không thoải mái."
"À." Thẩm Thiển lên tiếng, dần dần lại thấy có gì đó không ổn...
Vừa rồi cô dùng tiếng Trung để hỏi bác tài, bác tài cũng dùng tiếng Trung để trả lời cô... Nghĩ đến đây, Thẩm Thiển nghẹn họng nhìn trân trối, xấu hổ và giận dữ bành trướng đến tột đỉnh, cả khuôn mặt vốn hơi hơi đỏ, nay đã là đỏ rực. Cô nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Vưu Nhiên...
Chỉ thấy Vưu Nhiên cười mỉm, vuốt bộ lông vàng của Thiển Thiển, rồi nói với nó: "Haizz, Thiển Thiển à, sau này sẽ mệt lắm đấy."
Thẩm Thiển bóp ngón tay răng rắc, nhìn anh tao nhã vuốt lông Thiển Thiển, không nhìn cô giương nanh múa vuốt. Anh nhất định biết tài xế này biết tiếng Trung.
Bọn họ xuống xe taxi, gương mặt Thẩm Thiển vẫn duy trì trạng thái "Đỏ tươi", ngay cả mặt bác tài cô cũng không dám nhìn, vừa đến nơi là cô liền vọt xuống, không thèm để ý đến Vưu Nhiên cùng Thiển Thiển ở phía sau.
Vưu Nhiên chậm rì rì đi theo, tùy ý kêu một tiếng, "Thiển Thiển."
Thẩm Thiển tưởng anh muốn xin lỗi cô hay là lấy lòng cô nên vẻ mặt cực kỳ tức giận trừng mắt quay lại, nào ngờ lại thấy Vưu Nhiên cúi đầu nói với Thiển Thiển anh đang dắt theo: "Phía trước là rừng dừa, mang mày đi uống nước dừa nhé." Sau đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với Thẩm Thiển, ôn ôn nhuận nhuận nói: "Em yêu, cùng đi nào."
Thẩm Thiển vốn đang mật đắng đầy bụng, nghe thấy hai chữ “em yêu” của Vưu Nhiên thì mọi thứ đều tan thành mây. Cô rầu rĩ lại mất tự nhiên nói: "Ừ."
Cô đứng im tại chỗ, chờ Vưu Nhiên đuổi kịp. Vưu Nhiên đi tới, nắm lấy tay Thẩm Thiển, nghiêng đầu cười nói: "Em yêu, em có biết anh mong chờ tư thế nào của em nhất không?"
Thẩm Thiển trừng đôi mắt trong suốt nhìn anh.
"Em cũng đã từng hỏi anh, anh nói là em trên anh dưới."
"..."
"Hiện tại đoán được chưa?" Vưu Nhiên cười tít mắt.
Thẩm Thiển cắn chặt răng, "Anh trên em dưới."
Vưu Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: "Em yêu, cho dù là anh trên em dưới, hay là em trên anh dưới, anh đều thích, hơn nữa không chỉ làm một lần."
"..." Thẩm Thiển cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Nắm tay em, đi mãi." Vưu Nhiên bỗng nhiên ngây ngô cười một mình. Thẩm Thiển không kiềm được mà nâng mắt lên, yên lặng nhìn anh, hốc mũi dần dần cay xè. Lại nghe Vưu Nhiên tiếp tục nói: "Em giống như con gà mái già, vừa đi vừa đẻ trứng... Phía sau là một đàn con của chúng ta đi theo."
Thẩm Thiển đang cảm động nghe thấy câu này của Vưu Nhiên, đột nhiên lông mi cũng run lên. Vưu Nhiên bỗng nhiên cong lưng, cúi người nhìn thẳng vào cô. Thẩm Thiển ngẩn người, "Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Vưu Nhiên vuốt mặt Thẩm Thiển, tiến sát hơn một chút, Thẩm Thiển hơi hơi ngửa ra sau, có chút chần chờ, nhưng cô vẫn để mặc Vưu Nhiên tới gần, cho đến khi môi anh dính lên môi cô, mút vài cái.
Thẩm Thiển ngẩn người, có chút ngượng ngùng nhìn quanh, cũng may đây là vùng ngoại thành, ở trên con đường rợp tán dừa không có một bóng người. Cô cười gượng đẩy anh chàng đột nhiên nổi cơn thần kinh này ra.
"Không biết xấu hổ." Thẩm Thiển lầm bầm.
Vưu Nhiên phì cười, kéo cô nói: "Đi hái dừa đi."
"Chẳng lẽ dắt chó đi dạo chính là dắt chó đi dạo trên bờ biển hái dừa?"
"Ừ."
"..."
Thẩm Thiển thật không biết trong lòng anh chàng này rốt cuộc nghĩ cái gì, chỉ thấy anh gọi thợ hái dừa tới, bảo thợ hái năm trái dừa bự, tiếng dừa thả rơi từ trên cây xuống đất nghe bình bịch.
Thiển Thiển dường như rất ngạc nhiên với những trái dừa vừa rơi xuống nên cứ nhìn chằm chằm, không ngừng đảo qua đảo lại quanh chúng. Vưu Nhiên thì chỉ cho thợ hái dừa hái trái nào.
Thẩm Thiển bất đắc dĩ cười cười, cô tùy tay cầm di động. Vốn chỉ muốn xem giờ một chút, thấy di động có tín hiệu, cô chần chờ trong chốc lát liền gọi điện thoại cho Thẩm mẹ. Đầu dây bên kia tút tút vài tiếng, liền có người nghe, "Alo."
"Mẹ." Thẩm Thiển đè thấp giọng xuống một chút, đợi người kia trả lời nhưng bên đó vẫn tiếp tục im lặng, không nói. Thẩm Thiển cắn chặt răng, nén nhịn nỗi mất mát trong lòng, cô nói: "Mẹ, con..."
"Đính hôn? Chúc mừng con." Thẩm mẹ giành trước đáp lại một câu.
"..." Thẩm Thiển hơi kinh ngạc, làm sao mà bà biết chuyện này?
"Trên báo có đăng, đêm đó con rất đẹp." Thẩm mẹ cười khẽ rồi lại im lặng. Thẩm Thiển cũng không biết trả lời như thế nào. Cô cùng mẹ tình cảm rất nhạt, lại bị mất trí nhớ, 5 năm sống với nhau, Thẩm mẹ đối với cô rất lãnh đạm, có khi cô không biết làm sao lại rồi cũng dần quen.
"Thiển Thiển." Thẩm mẹ ở đầu dây bên kia đầu bỗng nhiên gọi nhũ danh đã lâu không dùng của cô. Thẩm Thiển nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, Thẩm mẹ nói: "Mắt Vưu Nhiên... có phải đã hoàn toàn hồi phục thị lực rồi không?"
"Chắc vậy." Thẩm Thiển không khỏi liếc mắt qua, Vưu Nhiên đang ngửa đầu, suy nghĩ xem nên hái trái dừa nào.
"Vậy là tốt rồi. Con đối xử với nó tốt một chút, thằng bé đó vì con mà phải chịu không ít đau khổ. Lúc trước là mẹ nhất thời hồ đồ."
Thẩm Thiển dừng lại một chút, "Mẹ, con vẫn chưa nhớ được quá khứ của con và anh ấy."
"Thật hả? Vậy lúc con về thì về nhà một chuyến đi, cho con xem mấy thứ. Lúc trước con rất thích nó, thích điên cuồng." Giọng Thẩm mẹ rất trầm, Thẩm Thiển có chút sững sờ.
Vưu Nhiên lúc này mới chuyển mắt sang Thẩm Thiển, thấy Thẩm Thiển đang nói chuyện điện thoại với ai đó, trong lòng anh hơn phân nửa đã biết rõ đó là ai.
Lúc Thẩm Thiển ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Vưu Nhiên đang ở phía đối diện nhìn cô, còn mỉm cười với cô. Thẩm Thiển cắn cắn môi, "Mẹ, mẹ có muốn nói chuyện với Vưu Nhiên không?"
"Uh, có."
Thẩm Thiển đi lên, đưa điện thoại cho Vưu Nhiên, Vưu Nhiên ngẩn người, nhận điện thoại, anh gọi một tiếng mẹ. Đầu lông mày Thẩm Thiển lại run lên.
Vưu Nhiên lắng nghe đầu dây bên kia nói, không được bao lâu lại phun ra một chữ "Dạ." Sau đó cúp máy. Thẩm Thiển vội vàng hỏi: "Hai người nói gì vậy?" Vưu Nhiên ôm trái dừa, huyên thuyên với người thợ bên kia những câu gì đó, người thợ kia liền từ bên hông rút ra một cái dùi, một cái chùy đầu to, đục một lỗ, rồi lại từ bên hông rút ra một cái ống hút, cắm vào.
Vưu Nhiên đưa cho Thẩm Thiển, "Uống đi."
"Cái đó, mẹ em rốt cuộc đã nói gì với anh?"
"Em uống đi rồi anh nói cho em biết." Nét mặt nghiêm túc của anh làm cho Thẩm Thiển lại nghi hoặc, cô tính uống mấy ngụm rồi hỏi tiếp. Vưu Nhiên cũng ôm một trái dừa mà uống, "Mẹ nói..."
Thẩm Thiển cất đôi mắt to long lanh nước, gấp gáp nhìn anh, ánh mắt biểu đạt sự chờ đợi mãnh liệt.
Vưu Nhiên híp mắt lại, "Thiển Thiển."
"?"
"Mẹ nói, chúng ta nhanh chóng kết hôn."
"Ớ..." Thẩm Thiển co rút khóe miệng, không phải vậy chứ? Cô liếc xéo Vưu Nhiên, không tin lắm hỏi: "Anh đừng hù em?"
"Em cứ gọi điện hỏi đi, mẹ nói, em ngủ hay thích đá chăn, không ăn đồ cay, sau tai nạn, trên người em di chứng rất nhiều bệnh, nửa năm là phải đến bệnh viện khám một lần. Đầu óc hơi ngốc, chuyện vợ chồng bảo anh phải chỉ dẫn nhiều, muốn có con thì cứ trực tiếp gieo hạt, không cần thương lượng với em."
"..."
"Thiển Thiển, mẹ sợ anh không cần em."
"..."
"Thiển Thiển, anh biết em nghĩ mẹ lãnh đạm với em, nhưng mà, em phải tin, bà ấy rất thương em."
Thẩm Thiển không nói lời nào, yên lặng cúi đầu. Nghĩ đến người phụ nữ lúc cô vừa tỉnh lại đã gục trên người cô, khóc nức nở; nghĩ đến người phụ nữ giai đoạn hồi phục, mỗi ngày đẩy xe lăn, đưa cô đến bệnh viện, mặc kệ mưa rền gió dữ, gặp thời tiết không tốt, bà vẫn che cái ô đỏ trên đầu che cho cô khô ráo, còn bà ở phía sau bị mưa quất cho không mở mắt ra được; cô ngủ rất hay đá chăn, lúc người phụ nữ đó không ở nhà, buổi sáng, chăn đều ở dưới giường, lúc người phụ nữ đó ở nhà, buổi sáng, chăn thế nào cũng được nhét kỹ; hàng năm cô sẽ quên đi kiểm tra, cũng là người phụ nữ đó bấm đốt ngón tay tính ngày, rồi gọi điện cho cô, dặn dò cô đến bệnh viện...
Thẩm Thiển cắn chặt răng, trước mặt bỗng nhiên hiện ra một trái dừa tròn to, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy Vưu Nhiên nói: "Trong thiên hạ có người mẹ nào không thương con?"
Thẩm Thiển hơi hơi cong môi lên thành một đường cong, "Đúng vậy."
"Cho nên, chúng ta về sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn đi."
"..."