Bạn lữ của Adah sau khi đi săn từ rừng rậm khi trở về cũng nghe nói chuyện
này, đặc biệt tìm đến nhà nói lời cảm tạ, còn đưa cho Phúc Nhạc rất
nhiều thịt con mồi, đều là những phần tốt nhất, điều này khiến Joe cao
hứng đồng thời cũng cực kì không phục, trước khi chạng vạng cũng vào
rừng 1 chuyến, cố ý mang về càng nhiều con mồi, bởi vậy bị Kanya cười
nhạo 1 phen.
Phúc Nhạc mơ hồ đã nhận ra ý của Joe, cũng không dám nghĩ nhiều, sợ mình hiểu lầm.
“Anh ơi, anh ơi! Ma phụ tốt rồi! Thật sự tốt lắm!” Phúc Nhạc đang phụ chú
Kanya làm cơm chiều đột nhiên nghe được giọng của Lai Tây, giương mắt
nhìn lại, Lacey đang hưng phấn hoa chân múa tay chạy về phía cậu.
“Hạ sốt rồi?” Phúc Nhạc nhanh chóng đứng lên tiếp được tiểu Lacey như viện
đạn pháo nhỏ đang nhào vào lòng mình, bị nó đẩy lùi vài bước, thằng nhóc này, sức còn lớn hơn cậu nữa!
“Vâng!” Lacey kích động gật đầu: “Anh Phúc Nhạc thật là lợi hại! Thật thần kỳ!”
Phúc Nhạc cười cười, cậu cũng mất công gì đâu, dù sao cảm sốt cũng là loại
thường thấy ở phòng khám, bất quá hơn phân nửa là bởi vì nhiễm lạnh, cho nên Phúc Nhạc mới nắm chắc như vậy, chủ yếu vẫn là thuôc hạ sốt có hiệu quả.
“Đạt phụ nói mời mọi người qua làm khách! Ma phụ muốn nướng thịt!” Lacey sôi nổi thông báo mọi người trong sân 1 vòng, ma phụ của
nó ban ngày ngủ đã lâu, sau khi đứng lên thân thể liền khôi phục, tinh
thần cũng tốt hơn so với trước kia, nó cùng đạt phụ đều cao hứng đến sắp hỏng!
Phúc Nhạc theo bản năng muốn chối từ, cậu rất ít khi làm
khách nhà người khác, huống chi hôm nay mới cùng bọn Lacey quen biết…
Tiến triển có phải quá nhanh hay không ?
Joe thấy cậu có chút do
dự, cho rằng cậu không vui lòng, lại ngoài ý muốn bắt được 1 tia mê mang cùng thấp thỏm chờ mong trong mắt Phúc Nhạc, đi qua sờ sờ mái tóc đen
của cậu: “Chú Adah hiếu khách lắm, chú Ali cũng rất muốn cám ơn em. Bọn
họ rất hy vọng em qua đó.”
Joe không phải hình như đang áp lực
Phúc Nhạc mà là cổ vũ, hắn nhìn ra được, Phúc Nhạc không phải không muốn đi, mà là không biết có nên đi hay không, do dự không quyết nên đành
phải cự tuyệt.
“Đúng rồi! Anh ơi, còn anh Joe và các chú nữa, cùng đi đi! Đi thôi đi thôi! Lacey thích anh Phúc Nhạc nhất!”
Joe vốn đang khen ngợi nó mà gật đầu, vừa nghe vế sau cái thông-báo của
Lacey đen mặt, ánh mắt hình như cảnh cáo bắn về phía Lacey một cái, lại
khiến cho thằng nhóc đùa dai kia cười trộm.
Phúc Nhạc nghe xong cũng có chút tâm động, liền gật gật đầu đáp ứng.
Lúc người một nhà đi qua là lúc Adah đang nướng thịt, Ali ở một bên hỗ trợ, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người bạn lữ nhà mình, sợ Adah làm lụng vất
vả quá độ.
Phúc Nhạc vốn định dặn Adah kiêng dầu mỡ, nhưng là
tưởng tượng nơi này hình như trừ thịt nướng ra thì không còn món chính
nào nữa bèn buông tha .
“Chú Adah, cháu giúp chú kiểm tra.” Phúc
Nhạc thấy Adah khí sắc không tồi cũng yên tâm, xem ra thuốc hạ sốt ở đây cũng có tác dụng như vậy. Nhưng mà cho chắc vẫn khám lại 1 chút.
Bắt mạch cho Adah, phát hiện mạch đập vững vàng hữu lực, xem bộ dáng là đã
khoẻ hoàn toàn, thậm chí cả mấy thứ thanh nhiệt giải độc cũng không cần
uống khiến Phúc Nhạc kinh ngạc: thân thể giống cái so với tưởng tượng
của cậu còn khoẻ mạnh hơn, lúc trước xem ra là mình lo nhiều, căn bản
không cần kiêng thức ăn mặn, nhiều dầu.
“Không có việc gì, chú ý về sau không để bị cảm lạnh nữa.” Phúc Nhạc nói.
Adah cũng nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nhiều, mấy ngày nay trong nhà vẫn luôn có chút áp lực, tuy rằng Lacey cùng Ali đều ra vẻ thoải mái, nhưng trên thực tế họ đều lo lắng bệnh tình của mình có chuyển biến xấu hay không, Ali lại còn cả đêm không chịu ngủ mà trông y…
“Về sau sinh bệnh thì đi tìm cháu.” Nhìn vẻ mặt cảm kích cùng thoải mái của Adah, Phúc Nhạc nhếch miệng, đột nhiên mở miệng nói.
Cậu không thể khiếp đảm, không thể lùi bước. Phúc Nhạc nghĩ như vậy. Tốt
xấu gì cũng học nhiều năm trung y như vậy, còn không trị được bệnh một
đám dã thú? Nói giỡn! Cậu nhất định có thể ! Cứ sợ hãi rụt rè không có
tự tin như vậy, cho dù đi lên bàn mổ cũng nhất định sẽ run tay đi!
Nghĩ đến cảm kích của chú Adah, chờ mong cùng tín nhiệm của tộc trưởng Barre và Joe… Cho dù cậu không phải người ưu tú nhất, cho dù cậu chỉ là 1 tên gà mờ… cũng muốn cố gắng vì mọi người xuất 1 phần lực. Nếu như mình còn không tin tưởng cính mình, còn chưa có chân chính gặp được nghi nan tạp chứng mà đã bắt đầu lùi bước, ra sức khước từ, vậy cậu cũng quá yếu
đuối rồi!
Joe nhìn Phúc Nhạc hình như đột nhiên hạ quyết tâm, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
“Đứa nhỏ này tâm địa thật sự rất thiện lương.” Casar không biết từ khi nào đến bên cạnh Joe, thản nhiên nói.
Joe không nói gì, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phúc Nhạc bị mình doạ, ánh mắt đã bị hấp dẫn.
“Phải bắt nhốt lại.” Casar biết thằng con trai mình có chút chất phác lại
không biết nói năng, cho nên đặc biệt mà nhắc nhở hai câu.
Joe gật gật đầu, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội.
Nhà Kanya và 2 chồng chồng Adah quan hệ tốt lắm, hai nhà người chung tay
nấu cơm, có vẻ phi thường náo nhiệt, Casar cùng Ali ở bên hỗ trợ mà nói
chuyện phiếm, Lacey quấn lấy Joe cùng Phúc Nhạc, hỏi lung tung này nọ,
hiển nhiên đối với Phúc Nhạc phi thường tò mò.
“Anh Phúc Nhạc ơi, trang phục trên người anh sao lại có bộ dáng kì quái như vậy?” Lacey
kéo quần Phúc Nhạc không dám dùng sức, mềm quá a!
Phúc Nhạc giật
nhẹ T shirt trên người, đau đầu: bộ quần áo này cũng nên thay, đã có thể ngửi được mùi mồ hôi rồi, cơ mà giặt rồi thì mặc cái gì? Da thú sao?
Kia cũng không thể không xuyên quần cộc (quần sịp) đi? Quần cộc chỗ nào
tìm đây?
Thấy Phúc Nhạc hơi hơi xuất thần, Joe hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Joe, anh có biết… Chỗ nào có thể tìm được vải dệt? Chính là loại giống thứ tôi đang mặc trên người đây nè.”
Phúc Nhạc vân vê tay áo T shirt của mình hỏi, cậu cũng không biết Joe nghe có hiểu hay không.
“Có, nhưng mà trơn mềm hơn, có thể không giống nhau.” Ngoài dự đoán của mọi
người, Joe thế nhưng gật gật đầu: “Hơn nữa cũng không phải hình dạng
này, chỉ là 1 khối vải.” Joe dùng tay khoa tay múa chân một chút.
“Thật tốt quá!” Phúc Nhạc hưng phấn, tốt xấu gì cũng có nguyên liệu làm quần cộc rồi!
Lúc ăn cơm chiều tất cả mọi người cao hứng vô cùng, Ali còn lấy ra quả rượu mình rất quý ra mời mọi người cùng chia sẻ. Phúc Nhạc vừa nghe, phát
hiện loại trái cây lớn nhỏ hình trứng đà điểu màu đỏ này lại tản ra mùi
rượu thuần hậu, nhẹ nhàng bóc vỏ mỏng cắn 1 miếng, trong miệng tản đầy
hương vi ngọt ngào cùng mùi rượu cay cay, thật mỹ vị. Điều này làm cho
Phúc Nhạc phi thường kinh ngạc, nơi này thế mà lại có loại hoa quả thú
vị thần kì như vậy! So với những loại rượu tự xưng là từ lương thức
(lương thực, ngũ cốc) ủ thành trên thị trường thì thuần hơn nhiều!
Người luôn không thể nào uống rượu như Phúc Nhạc cũng nhịn không được ăn 1
chút, bởi vì cảm giác say mà cả người cũng dần dần buông lỏng rất nhiều, nói so bình thường nhiều hơn một ít. Cả mặt bởi vì tác dụng của cồn mà
trở nên đỏ bừng, treo nụ cười ngốc ngốc, vui vui vẻ vẻ, sợ không ai
không biết cậu đang say.
Cuối cùng cơm no rượu say xong, Phúc
Nhạc cũng hoàn toàn say, tựa vào vai Joe ngủ, còn thường thường múa may
cánh tay than thở nỉ non những thứ mọi người nghe không hiểu, ngữ điệu
đầy nhịp điệu, biểu tình rất thú vị, hình như là đang nằm mơ.
Trước ánh mắt ý vị sâu xa thêm chút chế nhạo của mọi người, Joe trấn định tự
nhiên mà ôm lấy Phúc Nhạc trở về nhà. Adah lôi kéo Kanya nhỏ giọng bát
quái 2 đứa nhỏ này khi nào thì mới có thể nước chảy thành sông.
Về đến nhà đem Phúc Nhạc đặt ở trên giường, nhớ tới thói quen của cậu ấy,
Joe dừng một lát, vẫn là chạy ra dòng suối múc 1 bát nước vào rửa mặt
cho Phúc Nhạc, đắp da thú lên, ngồi lặng lặng bên giường ngồi nhìn cậu
an tĩnh nhắm mắt ngủ, khóe miệng Joe cũng không nhịn được lộ ra mỉm
cười.
Qua hồi lâu, Joe mới nhẹ chân nhẹ tay bước ra.
Phúc Nhạc trở mình, đầu vô ý thức mà cọ cọ da thú dưới thân, lộ ra nụ cười nhẹ….