Phúc Nhạc tìm được
không ít cây giống, như vậy không cần hạt giống cũng có thể trồng được
cây. Tuy cậu là người miền Bắc nhưng cũng thích ăn cay, trước kia sư phụ già còn dạy cậu làm ớt ngâm, thanh thúy ngon miệng, phi thường mỹ vị.
Cơ mà… Cũng không biết vị sư phụ trông như phật Di Lặc kia của cậu ra sao
rồi… Phát hiện mình bỏ bê công việc nhất định sẽ tức đến giơ chân đi? Hy vọng lão nhân không cần quá thương tâm. Mình tuy không phải đệ tử chính thức của ông, nhưng đã chịu sư phụ dạy dỗ nhiều năm như vậy, phần ân
tình này không có khả năng quên. Cho dù là cha mẹ, cũng sẽ không khiến
cậu lo lắng áy náy như vậy.
Khe khẽ thở dài, Phúc Nhạc cũng hiểu
được giờ nghĩ mấy cái này cũng vô dụng, điều duy nhất có thể làm chính
là phát huy ưu thế của bản thân, cứu người, coi như làm vẻ vang sư phụ,
nếu sư phụ biết được, nhất định cũng sẽ rất vui.
Hai người ôm một đống lớn chiến lợi phẩm trở về nhà, Kanya nhìn mở to hai mắt: “2 đứa
lôi mấy thứ này về làm gì? Nướng lên cũng đâu ăn được. ”
Phúc
Nhạc he he cười rộ lên, xoa tay: “Lông của lạc đát thú có thể làm đồ
chơi rất vui, mấy món này trước đây con đã nấu rồi, để con làm.” Bởi vì
nơi này gọi gà rừng là lạc đát thú, cho nên Phúc Nhạc cũng nhập gia tùy
tục.
Kanya vừa nghe nở nụ cười, cũng hứng thú: “Tiểu Nhạc cũng biết nấu cơm? Ở chỗ con cũng có loại động vật này sao? ”
Phúc Nhạc gật đầu: “Nhưng mà ở đó cần phối nhiều nguyên liệu hơn, cho nên ăn ngon hơn 1 chút.” tay nghề của chú Kanya thì không nói , tuyệt đối rất
khá, nhưng dưới tình huống chỉ có muối, có lợi hại nữa cũng không đạt
được tiêu chuẩn đầu bếp 5 sao a.
Hơn nữa căn cứ kinh nghiệm nấu
cơm của Phúc Nhạc, nếu muốn xoá vị tanh của thịt, đặc biệt là mùi thịt
dê thịt gà thì không thể thiếu tỏi, nhưng cậu vẫn chưa thấy ở đây có ai
dùng nó, phỏng chừng là thiếu 1 nhân vật vĩ đại chuyên đi nếm bách thảo
rồi…(thần nông, chuyên đi nếm mấy loại cây cỏ J)
“Vậy giao cho Tiểu Nhạc làm đi!” Kanya đối với tay nghề của Phúc Nhạc cũng rất có hứng thú, nói vậy.
Phúc Nhạc gật gật đầu, nhìn lại nấm hương cùng gà rừng trong tay, vẫn là
quyết định làm gà nướng bùn. Bởi vì gà nướng bùn lúc nguyên thuỷ nhất
cũng chỉ thêm chút muối mà thôi, dưới điều kiện hạn chế như bây giờ là
thích hợp nhất .
Nhìn xem sắc trời, còn chưa tới giờ cơm chiều,
thời gian ở thế giới này tính theo mặt trời, mặt trời hoàn toàn hạ xuống chính là lúc nên làm cơm chiều. Bây giờ nhìn qua chắc chỉ 4h chiều,
Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định trước vặt lông gà, giữ lại mấy
cọng lông tốt nhất.
Cơ mà lúc vặt lông gà, Phúc Nhạc nhớ tới trừ bỏ cầu lông gà, còn có thể làm chổi lông gà!
Muốn làm sạch cái phòng khám toàn tro bụi kia đều là cậu với Haren dùng da
thú lau từng chút 1… Cái loại thống khổ này đã trải qua 1 lần tuyệt đối
không muốn trải qua lần thứ hai !
“Chú ơi, lông này đừng ném ạ, con cần!” Phúc Nhạc ném 2 con gà chết xuống, nói với Kanya như vậy.
Kanya nghi hoặc, nhưng cũng gật gật đầu đáp ứng, tò mò mà ngồi xổm một bên
nhìn Phúc Nhạc vặt lông gà. Thì ra dùng nước nóng dội vào thì rất dễ nhổ lông a ~ Kanya ngạc nhiên, ‘da’ lạc đát thú nổi danh phiền toái, hơn
nữa cũng không có bao nhiêu thịt, mọi người liền lười làm.
Lo
lắng tay nghề mình không quá tốt, Phúc Nhạc xử lý xong hai con bị Joe
đánh chết rồi, lại giết thêm 2 con, Casar cùng Joe nhìn Phúc Nhạc thuần thục mà tóm cánh gà, dùng đao xương thú sắc bén rõ ràng lưu loát cắt cổ gà lấy máu, con gà rừng kia giãy thế nào cũng không ra, sắc mặt như
thường mà lấy 1 cái bát lớn hứng tiết gà, đều theo bản năng mà run lên,
da đầu căng lên, hình ảnh này rất có lực trùng kích… Giống cái tuy rằng
đều sẽ xử lý da thú, nhưng mấy thứ đó đều là vật chết, giết vật còn sống cơ hồ đều là thú nhân đến làm, tuy rằng lạc đát thú không có lực công
kích gì, nhưng nó sẽ mổ người đó, mổ trúng rất đau, còn chưa thấy giống
cái nào có khả năng như Phúc Nhạc đâu…
“Tiết gà kho ăn cũng rất
ngon, tiếc là cháu không có xì dầu.” Phúc Nhạc một bên lấy máu một bên
nói cho Kanya, Kanya từ khi nhìn Phúc Nhạc giết gà liền hai mắt tỏa sáng đầy đủ biểu đạt niềm kính ngưỡng của mình đối với Phúc Nhạc! Tấm gương
cho giống cái đây mà!
“Xì dầu? Là cái gì?” Kanya nghe xong cũng
hăng hái hẳn lên, liền vội vàng hỏi, nghe Phúc Nhạc nói xong, y mới biết được thì ra trong nấu ăn còn có nhiều thứ như vây! Thân là một “đầu bếp gia đình”, tâm tư của y cũng lung lay rồi.
“Ừm… Rất mặn, nhưng
lại rất thơm.” Phúc Nhạc nghĩ nghĩ hình dung nói. Về phần dùng sống dùng chín gì đó, chính là nói màu sắc cùng mùi vị khác nhau mà thôi, bất quá đều có thể khiến cho món ăn có hương vị rất tốt.
“Thơm mặn?”
Kanya nghĩ nghĩ nói: “Chú chưa nghe nói qua bao giờ, nhưng con có thể
qua chỗ Haren coi sao, nói không chừng sẽ có ít thực vật cổ quái có mùi
này.” Chỗ của Haren có rất nhiều thực vật mang về từ trong rừng, đương
nhiên đều có thể cam đoan không có độc, là thứ rất nhiều động vật nhỏ
đều ăn, các thú nhân mới dám đem về.
Phúc Nhạc được nhắc nhở, nhớ tới chỗ Haren quả thật có rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái, rất nhiều
thôn dân có phiền toái gì thậm chí đều đến tiệm của Haren, Haren sẽ ngẫm biện pháp, nhìn xem có thứ gì thỏa mãn được yêu cầu của bọn họ hay
không, về lâu về dài cũng phát hiện được không ít thứ có ích.
Nhưng trước khi đến tiệm Haren, Phúc Nhạc nghĩ vẫn là làm quả cầu lông gà trước đem cho bọn nhỏ chơi.
Làm quả cầu cũng không phiền toái, khi còn bé ở nông thôn hầu như mỗi đứa
nhỏ đều đã từng nhổ lông đuôi gà nhà mình để làm cầu, có đứa vì nhổ trụi lông đuôi gà trống nhà mình mà bị nó đuổi đánh.
Bởi vì không có
mảnh sắt mỏng, Phúc Nhạc cũng chỉ có thể dùng 1 ít xương thú nặng thay
thế, cũng may nơi này nhà nhà đều có rất nhiều xương thú, bởi vì xương
thú có thể dùng làm công cụ, vũ khí, tác dụng rất lớn.
Được Joe
hỗ trợ tìm 1 mảnh xương tương đối dày, cắt thành hình tròn, ở giữa đục
cái lỗ nhỏ, lấy trong hòm cấp cứu ra 1 ít băng keo y tế dán vào, nhét
lông vào trong xương thú, lại dùng 1 mảnh vải nhỏ buộc kĩ lại, dùng dây
cố định lông gà, 1 quả cầu lông gà đơn giản đã xong. Trước kia trong nhà có mảnh cao su, dùng lửa đốt là cháy, đốt cao su nóng chảy 1 ít, còn
thêm cái đinh ốc vòng, rồi buộc lông gà vào, càng thêm chắc, giờ không
có nguyên liệu đành làm đơn sơ vậy.
“A Nhạc, cái này là?” Joe
nhìn Phúc Nhạc như dùng ma thuật mà linh hoạt làm ra 1 thứ đồ tinh xảo
khéo léo, không khỏi sợ hãi than, chỉ là, tác dụng là gì đây? Thấy thế
nào cũng không phải thức so thể ăn được a. (suốt ngày ăn =)))
“Cái này chỉ dùng để chơi thôi!” Phúc Nhạc cười hì hì nói, vuốt quả cầu
trong tay không khỏi có chút hoài niệm quãng thời gian tốt đẹp khi còn
bé, tuy rằng sau khi come out vẫn luôn chịu áp lực, thời thơ ấu ở nhà bà ngoại cũng không phải quá vui vẻ, nhưng những hồi ức tốt đẹp, Phúc Nhạc cả đời cũng sẽ không quên .
Vẫy vẫy đầu quăng những cảm xúc thương cảm ra, Phúc Nhạc chạy đến giữa sân trống biểu diễn cho mọi người đang tò mò.
Phúc Nhạc tuy rằng hướng nội nhưng khi còn bé cũng là 1 thằng nhóc thích
nghịch ngợm, cái loại hoạt động đá cầu này phần lớn đều là con gái chơi, bọn con trai thì thích làm cầu hơn, thỉnh thoảng cùng bọn con gái chơi
đùa cũng sẽ đá cầu, Phúc Nhạc cũng chỉ biết những kiểu đá đơn giản,
những kiểu phức tạp như đá xoay tròn đá luân phiên đá linh tinh khiến
người nhìn choáng váng hoa mắt gì đó cậu dốt đặc cán mai.
Nhưng cũng chỉ là kiểu đá đơn giản cũng đủ để mọi người mở to 2 mắt nhìn— linh hoạt quá!
Cái thứ đồ chơi bé nhỏ kia là làm sao mỗi lần đều có thể vững vàng dừng trên chân Phúc Nhạc vậy ? Quá thần kỳ!
Tính trẻ con của Kanya cũng nổi lên, lôi kéo dừng Phúc Nhạc lại kêu muốn
học, Phúc Nhạc dở khóc dở cười: “Chú à, cái này là chuẩn bị đưa cho bọn
nhỏ chơi, lúc về con làm cho chú 1 cái nhé? ”
Kanya vừa nghe mặt
đỏ một chút, đặc biệt ngượng ngùng mà gật đầu, Casar ở người rốt cục
nhịn không được nở nụ cười, bạn lữ của y vẫn đáng yêu như vậy, Kanya
nghe được Casar tiếng cười, tức giận trừng mắt một cái, có cái gì buồn
cười ! Lớn tuổi thì không thể chơi à? !
Casar vừa thấy Kanya xù lông, nhanh chóng ôm chầm thắt lưng bạn lữ hôn hôn hai má vuốt lông.
Phúc Nhạc cười nhìn đôi chồng chồng già, thầm nghĩ tình cảm thật tốt…
Cầm quả cầu, Joe liền đi cùng Phúc Nhạc ra quảng trường.
Đến quảng trường, phát hiện bọn tiểu thú nhân và tiểu giống cái vẫn như
trước 1 bên chơi điên cuồng, 1 bên yên lặng nhìn, Phúc Nhạc nhìn trời,
bọn nó mỗi ngày đều chơi đơn điệu như vậy, chẳng lẽ không thấy chán sao
trời?
Phúc Nhạc không quá quen đám tiểu giống cái, chỉ đứng không xa muốn mở miệng, nhưng không biết nói ra sao, cào cào đầu, có chút
buồn bực, cái tật xấu này của mình vẫn chưa bỏ được, có cái gì mà ngượng ngùng cơ chứ?!
Joe thấy Phúc Nhạc có chút khó xử, ánh mắt không khỏi nhu hòa, vẫy tay với bọn giống cái nhỏ, ý bảo bọn nó chạy tới.
Đám tiểu giống cái đã sớm thấy được Phúc Nhạc với Joe, tế ti tân nhiệm bọn
nó có gặp qua, nhưng không dám tới gần, sợ bị tế ti đại nhân chán ghét.
Joe vẫy một cái, đám nhỏ liền có chút chần chờ, ngươi nhìn ta ta nhìn
ngươi, không biết làm sao, một lát sau, một đứa lá gan hơi chút lớn một
chút cố lấy dũng khí đi tới.
Phúc Nhạc có chút khẩn trương, đời
trước ở phòng khám bệnh, thì cậu chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ, mà
những đứa nhỏ vào phòng khám vừa thấy người liền khóc ầm lên, không chịu tiêm thuốc, cho nên Phúc Nhạc cũng không biết rõ lắm nên làm sao ở
chung với bọn trẻ.
“Cái này, tặng cho mấy em chơi.” Phúc Nhạc tận lực bày ra “bộ mặt anh trai từ ái”, nói rất ôn nhu, đem quả cầu trong
tay đưa cho 1 giống cái nhỏ cầm đầu.
“Là cái gì vậy?” giống cái
kia giật giật, lại không nhận, nghiêng đầu tò mò nhìn chằm chằm quả cầu, nhỏ giọng hỏi, thoạt nhìn vẫn là phi thường khách sáo.
“Quả
cầu.” Phúc Nhạc cười cười, ném quả cầu lên, nhấc chân vững vàng tiếp
được, chân hơi run chút khiến quả cầu cũng run theo, nhưng sau đó đá rất lưu loát.
“Oa!” Một đám tiểu giống cái há to miệng ngơ ngác nhìn Phúc Nhạc, trong mắt đều là hâm mộ cùng sùng bái.
Phúc Nhạc có chút ngượng ngùng, kỳ thật lúc òn bé cậu là đứa đá kém nhất
trong bọn nhỏ ở quê… Đưa quả cầu cho đứa nhỏ kia: “Các em cũng thử xem.”
Đứa nhỏ có chút do dự, nhưng rồi tò mò chiến thắng khiếp đảm, gập gập ghềnh ghềnh học theo động tác của Phúc Nhạc mà đá cầu.
Tuy rằng ngay từ đầu luôn không tiếp được quả cầu nhưng bọn nhỏ có linh tính, chậm rãi lần mò, 1 lúc đã học được.
Những đứa khác thấy thế, cũng đều nóng lòng muốn thử: “Ta cũng muốn thử xem!”
“Ta cũng muốn!”
Tất cả mọi người tranh nhau muốn học, nhưng lại không có đứa nào đánh nhau tranh giành, đều rất hiểu chuyện .
Phúc Nhạc thấy bọn nó rất có hứng thú với quả cầu, cũng rất vui, nghĩ 1 quả
cầu khẳng định không đủ, liền sờ đầu 1 đứa cười nói: “Anh sẽ giúp các em làm một ít, một người một cái nhé. Cơm chiều xong thì đến anh Joe lấy,
được không?”
Mọi người nghe xong đều rất vui, không tranh nhau nữa, nhìn Phúc Nhạc dùng sức gật đầu, rất là vui vẻ.
Joe thấy thế cũng không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, yêu chiều mà nhìn
Phúc Nhạc bị bọn nhỏ nhéo góc áo hỏi một chút vấn đề, đây là giống cái
ôn nhu nhất mà hắn đã gặp qua…