Phúc Nhạc sau khi trở về trước trồng cây ớt ra sau nhà, còn 1 đống chiến lợi phẩm thì phơi
nắng trên phiến đá, sau đó mới vỗ vỗ tay bắt đầu nấu cơm.
Bởi vì đột nhiên có nhiều người nên Phúc Nhạc lại làm thịt thêm mấy con gà, chỉ để lại 4 con, để sau này xem có con trống không.
“Tiểu Nhạc, cháu muốn nuôi bọn nó sao? Thế cho bọn nó ăn gì?” Kanya ngược lại tỏ vẻ không hề gì với quyết định của Phúc Nhạc, mấy con gà này sức ăn
không lớn hơn Phúc Nhạc là bao, chỉ là…Y chưa thấy lạc đát thú ăn thịt
bao giờ?
… Ớ, Phúc Nhạc nghẹn, cậu đã quên vấn đề này .
Chúng nó tự đi tìm đồ ăn bắt sâu giun…Làm chút lá cây cho nó ăn sao?
Phúc Nhạc ngược lại mơ hồ nhớ rõ đã nghe qua người ta nói gà ăn cái gì, ngay cả trứng gà nó còn không kiêng, thế thì dễ nuôi thôi.
“Nó mà
không ăn gì thì làm thịt nấu canh gà!” Trong lòng có so đo Phúc Nhạc híp mắt nhìn 4 con gà ngu ngơ không biết gì kia, gõ nhịp nói.
Không biết có phải đột nhiên nghe hiểu Phúc Nhạc ‘uy hiếp’ gì không, lông cổ mấy con gà xù lên 1 vòng, cục tác kêu vài tiếng.
Phúc Nhạc không nói gì…
“A Nhạc, lạc đát thú đều xử lý xong, phải làm sao đây?” Adah rửa tay hỏi.
Khi Phúc Nhạc tự mình biểu diễn màn giết gà lấy máu xong, Adah với Kanya đều chờ mong, thân thể chú Sylve không tốt, bởi vậy bị hai vị nhất trí
đè xuống không cho động tay.
“Vâng, cảm ơn chú.” Phúc Nhạc nhìn
nhìn hai vị có khả năng xử lý gà rừng, lông nhổ rất sạch, còn 1 ít chỗ
khó làm sạch thôi, đương nhiên là sai ngay hai vị bạn lữ khoe khoang tài móng vuốt giỏi làm nhíp nhổ hết. (=)))) Ali cùng Casar đều yên lặng bất đắc dĩ, việc này quá tinh tế, so với đi săn còn khó hơn á.
Phúc Nhạc nhìn 1 đống gà trơn láng trên bãi đá, suy nghĩ nửa ngày vẫn quyết
định kiên trì làm gà nướng bùn, làm những món khác chỉ sợ mất thời gian.
Bởi vì tìm được rất nhiều nguyên liệu, Phúc Nhạc cũng bỏ lại phương pháp nguyên thuỷ nhất chọn phương pháp đời sau sửa đổi dùng.
Lôi từ trong cửa hàng của Haren ra vài thứ đen tuyền trông như ống trúc
phóng to, dùng đá tảng đập mở vỏ ngoài cứng rắn, bên trong chảy ra một
chất lỏng đen thùi, mọi người thấy, cũng nhịn không được lui về phía sau ba bước… Màu thật ghê tởm!
Phúc Nhạc lại cực kì vừa lòng mà gật gật đầu — là xì dầu! Hương vị vừa thơm vừa mặn, cực chính tông!
Ngay sau đó đem mấy con gà bỏ vào cái chậu lớn, lấy ‘quả rượu’ mà cậu đã nhờ Kanya tìm, màu đỏ đích thị là vang đỏ, màu xanh thì vị chỉ như rượu đế
nhẹ, dưới tình huống không có rượu gia vị thì đành dùng tạm vậy. Rót hỗn hợp xì dầu và ủ rượu vào trong bồn.
Mọi người nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía Phúc trở nên cổ quái… Đây mới thật là đang nấu cơm sao?
Ướp gà đồng thời đem nấm hương hạt lựu, thịt thái hạt lựu trộn với hành
gừng băm nhuyễn, cái xẻng bằng xương thú ngoài ý muốn dùng rất nhẹ
nhàng, Phúc Nhạc đem xào 1 lượng lớn thức ăn thật mất sức. Bởi vì nơi
này mọi người sử dụng mỡ động vật rất thơm, hơn nữa không ngấy như thịt
mỡ, trong mùi thơm này còn có chút mùi sữa nên Phúc Nhạc ăn lâu như vậy
cũng chưa thấy ngán.
Xào 1 hồi xong, mùi liền lập tức lan toả
trong không khí, mùi nấm hương quyện với mùi hành gừng thơm lừng, mọi
người theo bản năng hít sâu 1 hơi, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi — thơm
quá! Thế mà giống mùi thịt nướng này!
Chỗ này không thể không nói một câu, xào thức ăn kỳ thật là một kỹ thuật sống, vì cái gì lâu như
vậy món chính của các thú nhẫn vẫn luôn là thịt nướng, chưa từng thay
đổi?
Có lẽ cũng có người đã thử những phương pháp khác, xào thức
ăn tuy rằng không phải là việc gì khó, nhưng muốn vô sự tự thông, cũng
phải chậm rãi lần mò tiến bộ, giống cái cũng không kiên nhẫn như vậy,
xét cho cùng họ cũng vẫn là đàn ông, rất ít giống cái có kiên nhẫn mà
nghiên cứu cái này, thịt nướng dùng ít sức hơn, vừa đơn giản lại thuận
tiện, chấp nhận mà ăn đi.
Cứ như vậy, trình độ ẩm thực của mọi người liền chỉ dậm chân tại chỗ.
“Thơm quá anh Phúc Nhạc ơi!” Lacey tâm tính trẻ con, đã chạy tới tò mò nhìn
thức ăn còn đang bốc khói trong nồi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt,
muốn ăn quá đi!
“Thì ra thịt cũng có thể làm như vậy a?” Kanya cùng Adah ngược lại như có điều suy nghĩ mà lầm bầm lầu bầu .
“Đợi lát nữa sẽ càng thơm.” Phúc Nhạc sờ sờ đầu nó cười.
Mổ bụng gà đã ướp ra, nhét nấm hương xào thịt vào, dùng mỡ với hồi, đinh
hương nghiền nát phết lên da, lấy lá cây vơ vét được trong quán của
Haren gói kỹ — lá này tuy không phải lá sen những cũng có mùi rất tươi
mát, Haren nói này mấy lá này phần lớn là các thú nhân trước kia dùng để bao miệng vết thương, cho nên trong quán Haren vẫn luôn trữ 1 ít lá
tươi.
“A Nhạc, bùn chuẩn bị tốt rồi.” Joe ôm một cái bình đưa cho Phúc Nhạc. Đây là bùn dựa theo yêu cầu của Phúc Nhạc mà chuẩn bị… Mọi
người càng không hiểu. Muốn bùn làm cái gì?
Phúc Nhạc lấy 1 mảnh vải buộc lại, rồi bọc lá sen bên ngoài, sau đó bôi 1 tầng bùn thật dày lên.
“A! Anh ơi! Bùn không thể ăn !” Lacey không hiểu, hét lên.
Phúc Nhạc cười hì hì, đốt lửa bắt đầu nướng gà.
Trước kia khi còn bé không biết làm, đành phải đem gà chôn xuống dưới đất,
nhóm lửa nướng trên mặt đất, như vậy chín rất lâu, về sau lớn rồi cũng
chậm rãi nắm được một ít kỹ xảo, ít nhất có thể nướng chín.
Mấy con còn lại Phúc Nhạc cũng làm như vậy, mặt mày hớn hở đốt lửa to.
“A Nhạc, cái này… Thật có thể ăn?” Haren nhịn không được sáp vô hỏi, thật làm cho người ta không nghĩ ra mà…
“Cứ chờ là được.” Phúc Nhạc lười giải thích, khoát tay nói.
Tuy rằng tất cả mọi người rất ngạc nhiên, nhưng vẫn còn thứ khác phải làm nên đều bận rộn.
Chờ bên trong lá sen tản ra mùi thơm mê người, tất cả mọi người không tự
chủ được mà vây lại đây, ăn được không thì không rõ, nhưng đều rất tò mò Phúc Nhạc có thể làm ra được món ăn kinh người gì…
Gõ rụng bùn bên ngoài, bởi vì bọc rất kĩ nên thịt gà không bị dính bùn. Một mùi thơm nồng đậm, kỳ dị bay vào trong mũi.
“Thơm quá đi!” Lacey cùng Haren sán vô, vẻ mặt say mê, tò mò mùi này thật đặc biệt, không hề có mùi cổ cổ quái quái gay mũi như trong tưởng tượng!
“Ăn được chưa ăn được chưa?” Haren không kịp đợi, gấp gáp hỏi han, đôi mắt lóe sáng y như chó con vậy.
Phúc Nhạc bật cười, dùng lá sen bao tay, xé 2 cái đùi gà đưa cho Haren cùng Lacey, hai người thổi thổi liền nhét vào miệng.
“Oa! Nóng quá!” Haren nóng đến giơ chân, chạy loạn quanh sân.
“Ăn ngon!” Lacey vẻ mặt hạnh phúc khen, đuôi 1 lần nữa thò ra, lắc đến vô cùng hưng phấn.
Phúc Nhạc 囧, cậu vẫn rất tò mò, Lacey rốt cuộc là con gì? Cái đuôi lắc y như chó Husky á!
Mọi người thấy thế, cũng đều động tâm, vây lại chia nhau những bộ phận còn lại của con gà.
Phúc Nhạc có dự kiến trước, biết cuối cùng khẳng định chia không đủ, thừa
dịp mọi người còn chưa duỗi ‘ma trảo’ qua mấy con khác, trộm cầm 1 con
khá lớn nhét vào tay Joe, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên ăn luôn đi, đừng để
bị phát hiện.”
Joe bất đắc dĩ mà cười, cũng rất cảm động, trước
đem chân gà đưa cho Phúc Nhạc, theo hắn quan sát, đây là chỗ đầy đặn
nhất của con gà.
Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà nhận gặm ăn, hương vị cũng không tệ lắm, không có bị cậu phá hỏng.
Hai người chạy đến một bên ngọt ngọt ngào nào thịt hết 1 con gà, mọi người
đã muốn bắt đầu tranh đoạt con còn lại duy nhất, Kanya còn đỡ, thấy 2
đứa nhỏ nhà mình ăn vụng xong liền đi qua hỏi: “Tiểu Nhạc, còn lại mấy
con kia sao không giết luôn? ”
“A, cháu muốn tìm thêm mấy con
trống, còn có trứng ăn nữa chứ!” Phúc Nhạc cười nói, trước kia cậu rất
thích ăn trứng ốp la, mỗi ngày dù là chiều tối hay giữa trưa mới ngủ
dậy, đều nhất định phải ăn một cái trứng ốp la thay bữa sáng. Được cái
khẩu vị của Phúc Nhạc tương đối kỳ lạ, cậu quen ăn trứng ốp la cả mặn
lẫn ngọt trong 1 cái trứng, hương vị rất quái lạ, nhưng cậu lại ăn không phải trả tiền nên không ngại, giờ đã có gà, tự nhiên nhớ mãi không quên trứng ốp la.
“Trứng? Trứng của bọn nó ăn ngon sao?” Kanya theo
bản năng hỏi han, về sau tuyệt đối y sẽ không hoài nghi tay nghề của
Phúc Nhạc nữa. Trứng lạc đát thú rất tanh, còn có chút thối, ( đó là bị
hỏng), nấu ra mùi cũng y chang, mọi người vẫn là thích ăn thịt hơn.
“Ừm, kỳ thật có thể làm được rất nhiều món ngon.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm
nói. Cà chua xào trứng chính là món nhập môn cho người mới môn dinh
dưỡng, năm đó cậu cũng phải ăn không ít cà chua xào trứng đen thui đâu.
Gió cuốn mây tan giải quyết hết gà nướng bùn, tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt thoả mãn, vây quanh phiến đá nướng thịt nói chuyện phiếm, Kanya
cùng Adah còn có Sylve nhất tề ra trận, làm thịt nướng cho mọi người.
Cơm no rượu say xong, tất cả mọi người ngồi ở trong sân nói chuyện, Phúc
Nhạc ngồi với Joe ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh,
lấp lánh ánh sao, rất là mê người. Thỏa mãn mà thở dài, cuộc sống thật
hạnh phúc!
“Anh Tế ti ơi?” (=))) đùa chứ để xưng hô này bựa v) Phúc Nhạc sửng sốt, giương mắt nhìn ra cửa, là bọn nhóc buổi chiều.
Phúc Nhạc nở nụ cười, vẫy tay bảo bọn nó đi vào, vài đứa nhìn nhau, thật cẩn thận mà đi vào trong viện.
Vài cái giống cái cũng không hiểu, mấy đứa nhỏ nào đến đây làm gì nhỉ? Còn ra vẻ là đến tìm Phúc Nhạc ?
Joe ở bên cạnh thấp giọng giải thích hai câu, mọi người mới bừng tỉnh đại
ngộ, nhìn về phía Phúc Nhạc ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, đứa nhỏ này
thật sự thực thiện lương mà. Kỳ thật việc tìm kiếm bạn lữ trước kia,
phần lớn giống cái đều có tính rất kiêu ngạo, đó cũng là do các thú nhân chiều ra.
Dù sao thì ngoại trừ Haren thân thể không tốt, giống
cái nào chả không thiếu người theo đuổi, tự nhiên cũng khiến cho bọn họ
có chút kiêu ngạo, với nhau cũng âm thầm tranh cao thấp, kín đáo phân bì xem ai hấp dẫn thú nhân nhiều hơn.
Tuy rằng đại đa số giống cái
sẽ không bởi vậy mà làm ra hành động gì không tốt nhưng chính bởi cái
đơn thuần bộc trực mà tình cảm của bọn họ cũng càng thêm trực tiếp cùng
rõ ràng, không chút nào che dấu vui giận hay yêu ghét, phần lớn đều
không thân thiết ôn nhu cho lắm…
Trong nhóm giống cái “chưa lập
gia đình” mà nói, thân thiết ôn nhu có ích lợi gì? Thú nhân thích nhất
chính là giống cái khỏe mạnh có khả năng, chỉ cần biết hái trái cây, chế da thú, nấu cơm, thanh khiết đức độ (=.=?), như vậy sẽ cực kỳ được hoan nghênh .
Cơ mà đối với những giống cái ‘đã kết hôn’ như Kanya
thì càng yêu thích cái tính cẩn thận ôn nhu này của Phúc Nhạc, rất khiến người ta quý, luôn làm cho người ta thấy được ấm áp cùng cảm động.
“Mỗi người một cái. Phải giữ gìn nha, làm hỏng sẽ không có nữa đâu!” Phúc
Nhạc nghiêm túc dặn dò. Trẻ con nhiều mà lông gà không đủ, cậu đánh giá
đợi lát nữa nói không chừng còn phải xuống tay vặt lông mấy con gà sống
kia không biết chừng…