Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 39: Chương 39




Phúc Nhạc giảng đại kế qua mùa đông khiến mọi người đều thấy được hy vọng, Sylve và Adah hẹn nhau sẽ cùng dựng chuồng sau nhà hoặc trong vườn nuôi động vật nhỏ, Casar và Joe thì đã săn đủ con mồi, nên có thời gian giúp Phúc Nhạc đi khắp núi đồi mà tìm ruộng lúa, có thú nhân hỗ trợ, chỉ dùng nửa ngày liền đi dạo hết ngọn núi nhỏ bao quanh bộ lạc, tìm được vài chỗ có lúa mì hoặc là rất giống lúa mì.

Joe và Casar có tốc độ gặt lúa khiến mọi người trố mắt, cứ như vậy, trước khi bắt đầu đại hội, mọi người liền hoàn thành công tác thu lúa mì.

Trong quá trình vội vàng bận rộn chuẩn bị, đại hội thu hoạch rốt cục đúng hạn tới.

Cùng ngày, nhà nhà đều đem con mồi săn được đưa đến quảng trường, mỗi nhà chọn một khối đất, mang theo đá phiến và công cụ dùng để xử lý con mồi, cũng tiện xem xét những trận đấu náo nhiệt cả ngày.

Phúc Nhạc sáng sớm đã tỉnh dậy trong tiếng huyên náo của lạc đát thú, từ khi thích ứng với hoàn cảnh mới, mấy con gà ngu này càng ngày càng lớn gan, đói bụng sẽ kêu, ăn no cũng kêu, buổi sáng cũng kêu, mà ngay cả chuồng gà có chút bẩn cũng sẽ kêu, làm người ta bất đắc dĩ nhất chính là, trong nhà có khách thì càng kêu hăng… Phúc Nhạc vẫn luôn hoang mang, mấy con gà này có phải định vị nhầm thân phận của mình hay không.

Chạy tới chuồng gà mò được vài quả trứng về, gà ngu hiếm khi cũng thông minh 1 hồi, trứng gà không thể ấp toàn bộ đề bị bọn nó đá vào góc chuồng, vừa hay tiện cho Phúc Nhạc.

Công tác của gà trống tiến hành đến thực gian nan, mỗi lần đều là gà mái sơ sẩy khiến gà trống đạp vỡ trứng mà chấm dứt, mỗi lúc này, lũ gà trong chuồng lại 1 hồi gà bay chó sủa …

Đập 2 quả trứng, trộn lẫn với bột mì, bỏ thêm ít nước trộn đều, nêm chút muối và ít ớt khô, đánh thành dung dịch đặc sệt thì rót vào nồi xương thú đế bằng, mỡ trong nồi kêu xèo xèo, sau đó 1 toát ra 1 mùi hương hấp dẫn con sâu ham ăn của mỗi người.

Joe không phải người kén chọn, nhưng chỉ không thích ăn hành, Phúc Nhạc đành phải tráng cho hắn trứng không, hơn mười quả trứng để trong đĩa cực kỳ đồ sộ, chỉ là phần ăn của 1 mình Joe. Phúc Nhạc thuần thục trông chừng cái nồi, nghĩ thầm sức mình cũng mạnh thêm không ít, ít nhất là làm điểm tâm cho mọi người cũng không mệt đến mức không nâng nổi tay, nồi xương thú cũng đã dùng tự nhiên được.

Làm xong trứng tráng, ngay sau đó nướng hai xiên thịt dê, hâm nóng canh thịt dê và chân dê nướng tối hôm qua còn lại coi như xong 1 bữa ăn sáng.

Từ khi lần trước uống canh thịt dê đương qui Phúc Nhạc làm, còn có não dê rán, nhiệt tình đối với thịt dê của mọi người gia tăng nhanh chóng, bạch sừng thú cũng dễ bắt, không cần phải vào rừng, trên thảo nguyên gần bộ lạc cũng có không ít, chỉ cần không gặp phải đàn dê thì một giống cũng bắt được. Bởi vậy mấy ngày nay mọi người thường xuyên bắt dê đến làm 1 chầu canh thịt dê.

Tuy rằng mùa thu có chút khô, nhưng thời tiết vẫn coi như mát, mọi người thường ngày cũng rất ít ăn cái này, thường xuyên uống cũng không xảy ra vấn đề gì, đặc biệt là Haren và chú Sylve, thân thể ngược lại có vẻ có chút tinh thần.

Lúc Kanya đỡ thắt lưng rời giường thì Phúc Nhạc đã làm xong đồ ăn rồi, canh đang bốc hơi nóng hổi.

“Tiểu Nhạc sớm như vậy, hôm nay chú dậy muộn.” Kanya thật có lỗi nói, âm thầm nghiến răng, tên khốn nhà mình kia không biết trúng gió gì, đêm qua đột nhiên trở nên rất kỳ quái, vẫn không chịu buông tha cho mình, gây sức ép đến quá nửa đêm, đã thật lâu y không bị gây sức ép đến không đứng dậy nổi như thế này…

Phúc Nhạc lắc đầu cười, nhìn đến dấu vết màu đỏ trên cổ Kanya có chút đỏ mặt, cậu quên, thịt dê tính nóng, ngày hôm qua mọi người ăn rất nhiều… … (=))) )

Quả nhiên lúc Joe đứng lên cũng có chút là lạ, tầm mắt dừng trên người Phúc Nhạc còn nóng bỏng hơn so với bình thường, hại Phúc Nhạc cả sáng đều không yên lòng.

Mọi người mỹ mãn ăn cơm sáng, cũng thu thập đồ đi quảng trường, đến quảng trường liền nhìn thấy rất nhiều thú nhân cùng giống cái, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, thật là có chút cảm giác chợ phiên náo nhiệt.

Haren sớm đã giúp bọn Phúc Nhạc chiếm 1 vị trí rất tốt, ngay gần cái bàn bóng loáng ở trung tâm quảng trường, tầm nhìn trống trải, quan trọng hơn là khi nấu cơm ở đầu gió, mùi thức ăn cũng sẽ bay xa hơn.

Phúc Nhạc nghe xong Haren giải thích có chút ưu thương: “cậu nói coi, liệu có giống cái nào nướng thịt còn khó ăn hơn tôi không? ”

“Cái này khó.” Haren buồn cười, đồng tình mà vỗ vỗ vai Phúc Nhạc: “Cho dù là giống cái nấu ăn tệ thì cũng nướng chín được thịt.” Cậu ta vẫn luôn không thể hiểu nổi, Phúc Nhạc làm sao nướng được “ngoài cháy trong sống” chứ, âu cũng là 1 loại thiên phú trời cho.

“Tôi thấy hình như mình nhìn thấy 1 giống cái thích Joe, nhìn có chút giống Kissin, có phải là Kissah mà cậu nói hay không?” Phúc Nhạc nhớ tới giống cái lần trước “Khiêu khích” mình, đâu đầu, vì cái quái gì các thú nhân lại thích ăn thịt nướng chứ? Đổi thành món nào khác cũng được mà!

Người càng ngày càng nhiều, trên quảng trường cũng càng thêm náo nhiệt, Jin cũng chạy tới tìm bọn họ, kéo theo Whorf vẻ mặt thấp thỏm.

Haren sửng sốt, hơi hơi lui ra phía sau một bước, nghiêng thân đứng sau Phúc Nhạc, để Phúc Nhạc che cho mình.

Phúc Nhạc không hiểu, cũng ngại quay đầu lại vạch trần cậu ta, nghĩ hai người này làm sao lại càng ngày càng không đúng thế này?

Jin vẻ mặt hưng phấn, đẩy đẩy Whorf: “Anh, anh quen Tiểu Nhạc cùng Haren đúng không ”

Whorf có chút quẫn, luống cuống gật đầu: “Chào 2 người.”

“Đúng rồi, Tiểu Nhạc, tôi dạy cậu nướng thịt nhé.” Jin cố ý nháy mắt mấy cái với Phúc Nhạc.

Phúc Nhạc ngầm hiểu, lôi kéo Jin đi về phía nhà mình, Jin còn cảm thấy hỏa lực không đủ, đi hai bước lại dừng, nói với Whorf: “Anh Whorf, không phải anh có chuyện muốn nói với Haren sao? Lần trước hiểu lầm còn chưa nói rõ ràng mà!”

Nói xong, liền nhanh chóng lôi kéo Phúc Nhạc chạy.

Phúc Nhạc buồn bực: “Hiểu lầm gì cơ?”

“Tôi nói cho anh Whorf là Haren cho rằng anh ấy thích người khác.” Jin cười hì hì nói, trải qua hai ngày này cùng chung hoạn nạn và làm việc, y cũng tự nhiên với Phúc Nhạc và Haren hơn nhiều, cổ họng cũng chuyển biến tốt đẹp, tính cách sáng sủa cũng hồi phục theo.

“Làm tốt lắm!” Phúc Nhạc vừa nghe vừa cười, giơ ngón cái với Jin.

“Tôi cũng hy vọng Haren có thể trở thành bạn lữ của anh Whorf mà.” Jin cười đến ánh mắt híp lại, khuôn mặt búp bê thoạt nhìn đặc biệt vui mừng.

Phúc Nhạc cùng Jin liếc nhau, ăn ý mà tránh cách đó không xa trộm quan sát 2 người còn đang cứng ngắc đằng kia.

“Anh…có việc?” Haren vừa mới trốn chưa được 1 lát đã bị Phúc Nhạc và Jin liên thủ “Bán đứng”, chợt thấy Whorf, còn có chút không biết làm sao.

“… …” Whorf cúi đầu nhìn Haren thật lâu: “Tôi không thích người khác.”

“?” Haren không hiểu ngẩng đầu, nhất thời không hiểu Whorf có ý gì.

“Tôi không thích Kissin.” Whorf giải thích, hắn hẳn là nhớ không lầm tên giống cái kia đi?

“… … A.” Haren có chút há hốc mồm, đại não dừng hoạt động, mãi nửa ngày mới nghẹn ra được 1 chữ.

“Vậy còn em?” Whorf như trước mặt không đổi sắc, thấp giọng hỏi, cứ như đang hỏi Haren “Hôm nay ăn cơm chưa?” vậy.

“A?”

“Em thích người khác sao?” Whorf xem ra là thật nóng nảy, nghiêm túc hỏi han, đáng tiếc Haren không thấy được, tai Whorf có chút phiếm hồng.

“Không… Không có.” Haren rốt cục đã kịp phản ứng, lắp bắp đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Whorf nói, hiếm thấy mà lộ ra 1 nụ cười, kỳ thật chính là cứng ngắc mà kéo kéo khóe miệng…

“Whorf! Qua đây đi, sắp đến cậu rồi!” Xa xa có người kêu tên Whorf, Whorf há mồm, lại nuốt lợi muốn nói vào bụng, chần chờ một chút, vươn tay chạm lên mái tóc mài bạc của Haren, xoay người đi mất.

Haren ngốc nghếch mà sờ sờ chỗ tóc Whorf vừa mới chạm qua không biết làm sao, vừa mới, đã xảy ra gì?

“Whorf có phải muốn tham gia tỷ thí hay không?” Jin cùng Phúc Nhạc thấy Whorf đi rồi, lại nhanh chóng sán qua, bọn họ thấy rất rõ ràng, trước khi Whorf đi có điều muốn nói!

“Tỷ thí? Cái gì tỷ thí?” Haren giờ phút này đầu óc vẫn là một đống tương hồ, ngây ngốc hỏi han.

“Đó cũng là lần đầu tiên anh Whorf tham gia đó.” Jin nói rằng: “Tuy không nhất định phải tham gia, nhưng thú nhấn trong bộ lạc trước khi có được bạn lữ, đều sẽ lên đài một lần .” Đó là một ơ hội biểu hiện, cho dù không thích thì đó cũng là 1 cơ hội khiến mọi người trong bộ lạc nhận thức ngươi.

Whorf năm nay đại khái là do ông Barre cưỡng chế yêu cầu tham gia, những thú nhân không giỏi giao tiếp, đều sẽ đã bị Tộc trưởng Barre nhiệt tình “giáo dục tư tưởng “, đến khi trong óc ngươi ong ong vang tất cả đều là những lời thấm thía của tộc trưởng Barre mới thôi. Joe chính là người bị hại năm ngoái.

“Haren Haren, cậu nghĩ thế nào?” Jin không chịu nổi lòng hiếu kỳ, rốt cục hỏi ra miệng.

“… Ơ…” Haren hiếm khi nghẹn lời, mọi khi đều là cậu ta đi trêu người khác, hôm nay lại là ngược lại.

“Đáp ứng người ta đi.” Phúc Nhạc cũng ồn ào theo, cười hì hì nói.

Haren đỏ mặt, vô luận Phúc Nhạc và Jin nói gì cũng ngậm miệng không chịu mở ra nữa, chẳng qua ánh mắt lại không chịu khống chế mà vẫn luôn rơi trên người Whorf đúng cách đó không xa…

Tộc trưởng Barre đứng trên đài, làm tộc trưởng phát biểu một bài “Diễn thuyết”, chính là cảm tạ thần minh phù hộ, khiến bộ lạc lại thuận lợi vượt qua một năm, mùa thu hoạch qua đi, thú nhân cùng giống cái sẽ vẫn như trươc cần lao dũng cảm mà cố gắng sinh sống, hy vọng thần minh phù hộ mùa đông sắp tới của họ sẽ không xuất hiện tai nạn.

Không thể không nói Tộc trưởng Barre cũng khốn khéo y như hình thú của mình vậy, 1 phen diễn thuyết khảng khái trào dâng tuy không có ngôn từ gì hoa lệ trau chuốt, lại làm cho Phúc Nhạc từ nhỏ đến lớn nghe đủ lãnh đạo trường học phát biểu cũng hơi hơi có chút nhiệt huyết, nhất thời cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng tốt đẹp, khiến người tin tưởng cứ cố gắng tất sẽ đạt được hồi báo xứng đáng.

Barre nói xong, tỷ thí học hỏi nhau bắt đầu.

Người thứ nhất đi lên là 1 thú nhân cực kỳ cường tráng, cả người toàn cơ bắp thoạt nhìn rất có sức bật, đứng ở trên đài trông như một ngọn núi nhỏ, rất có cảm giác áp bách.

Ngay sau đó đi lên chính là Whorf, so sánh ra, dáng người của Whorf liền có vẻ “thon thả” hơn nhiều, chẳng qua Phúc Nhạc cũng không lo lắng, cơ bắp luyện đến trình độ nhất định, ngược lại sẽ giống như Whorf vậy.

Nhưng khiến Phúc Nhạc giật mình chính là, hai người trực tiếp biến thành thú hình tiến hành thi đấu.

Whorf bị thương khỏi rất nhanh, phần lông quanh vết thương cũng đã dài trở lại, chỉ là so với đám lông rậm rạp xung quanh vẫn nhìn ra được 1 chút bất đồng.

Sau khi khỏi hẳn, Phúc Nhạc có giúp Whorf kiểm tra vài lần, xác định không để lại di chứng gì, ngay cả tĩnh dưỡng cũng không cần nữa, hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, thân thể tốt đến mức biến thái.

Thú nhân cực kỳ cường tráng kia có thú hình là một con giống như tê giác, giữa đỉnh đầu có 1 cái sừng cực kỳ sắc bén, tứ chi tuy rằng không có móng vuốt sắc bén, nhưng lại vô cùng tráng kiện, Phúc Nhạc tuyệt không hoài nghi, một cước giẫm xuống tuyệt đối có thể giết chết 1 đám lớn động vật.

Hình thể khổng lồ cũng không ảnh hưởng gã hoạt động, đối phương dẫn đầu tiến công về phía Whorf, nhanh chóng lủi đến chỗ sói xám đang đứng.

Whorf cũng không phải ngồi không, cong người đứng tại chỗ, khi tê giác hào lên trước liền linh hoạt mà uốn éo thân, tiện đà một vuốt hướng về sống lưng tê giác, móng vuốt sắc bén vẽ lên 1 vết máu thật dài, đối phương lại hình như không thấy đau chút nào, vung thân quẳng sói xám đi, hai thú tiếp tục giằng co, rất nhanh lại triền đấu.

Phúc Nhạc xem thấy mà ghê người, nhịn không được nắm chặt tay Joe, trận đấu này tuyệt đối kinh tâm động phách.

Hai thú chiến đấu cũng không duy trì liên tục, song phương tiến công đều là sấm rền gió cuốn, rất nhanh liền phân thắng bại, móng vuốt của Whorf rất nhanh liền đặt lên yết hầu của tê giác, gắt gao mà thủ sẵn tư thế có thể một kích trí mạng cũng không có thêm động tác dư thừa nào nữa, Whorf thuận lợi thắng ván dầu tiên.

Song phương thu tay lại, đều biến về hình người, đại hán thở hổn hển, hiển nhiên khá mệt mỏi, so ra thì tình huống của Whorf tốt hơn nhiều, chính là trên người cũng khó tránh khỏi bị bầm tím, Haren đứng một bên gắt gao nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, khẩn trương cực kỳ, giờ phút này càng hận không thể trực tiếp đi qua, chỉ là còn có chút do dự.

Phúc Nhạc bất chấp tất cả, chạy đến đón 2 người trước, kéo vapf phòng khám băng bó, thuận tiện còn lôi kéo Haren hỗ trợ.

Joe bất đắc dĩ lại một lần nữa bị bỏ qua, đành phải tự đuổi kịp.

“Chút thương nhỏ như vậy cũng không cần trị chứ!” vị tê giác kia ồn ào không tình nguyện mà bị Whorf không phân trần kéo đi, miệng vết thương sau lưng thực đồ sộ, nhìn gần càng khiến người ta chặc lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.