Buổi tối sau khi toàn bộ tỷ thí chấm dứt, mọi người mới bắt đầu làm cơm chiều, cơm chiều sẽ
không mấy ai chú ý nữa, Phúc Nhạc nhận bớt việc từ Kanya qua làm. Giữa
trưa không giúp được gì, ngược lại còn khiến Kanya bận thêm, Phúc Nhạc
có chút áy náy.
“Lần đại hội này so với trước kia náo nhiệt hơn nhiều.” Kanya tựa vào ngực Casar trong ngực nhàn nhã trong chốc lát, cười nói.
Tuy rằng giữa trưa bận đến đầu tắt mặt tối, bọn thằng nhóc thối này lại còn chuồn êm, cũng may có Casar hỗ trợ, thể lực của y cũng tốt, không mệt
chết, chỉ là vội đến không chịu nổi, không rảnh được phút nào, đây quả
thật là 1 khảo nghiệm đối với 1 giống cái làm cái gì cũng không sốt ruột chậm rì rì.
“Đó là bởi vì có Tiểu Nhạc ở đây.” Haren cười hì hì, hai nhà gần nhau nhất, nên nấu cơm chung, Haren giúp Phúc Nhạc. Từ khi cọ
cơm do Phúc Nhạc và Kanya làm, Haren cũng tự không muốn ăn đồ cho heo
mình làm…
Phúc Nhạc muốn bồi thường cho chú Kanya và Casar, làm đồ ngon hơn nhiều, luộc nấu chiên xào đều ra trận.
“Tiểu Nhạc, sáng nay cậu làm món bánh trứng ăn ngon lắm, làm 1 chút nhé?”
Haren cũng nhân cơ hội xin xỏ tí quyền lợi, Phúc Nhạc một khi làm món gì ngon lạ đều để lại Haren và Jin lưu một phần, hai người này buổi sáng
đã ăn nhưng vẫn còn thèm lắm.
“Đó là điểm tâm mà.” Phúc Nhạc buồn cười, nào có ai buổi tối còn ăn cái kia ? Tuy rằng buổi tối ăn cũng
không sao, nhưng vẫn khiến Phúc Nhạc cảm thấy là lạ . Có thể là ăn sâu
bén rễ trong ý thức cho đó là thứ đồ ăn sáng, giống như ở quê nhà buổi
sáng không bao giờ ăn cơm vậy( cơm thừa rang lên là ngoại lệ ).
“Như vậy, rán bánh bí đỏ cho cậu nhé!” Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, đề nghị 1 món.
“Bánh bí đỏ?” Joe ánh mắt sáng ngời, lại là món mới.
Bí đỏ rất phổ thông trong bộ lạc, dọc trên đường tùy tiện bới trong bụi cỏ cũng rất dễ tóm được bí đỏ, đây cũng là món rau dưa các giống cái
thường ăn nhất, tương đối no bụng, hương vị cũng thơm ngọt, thịt ăn ngấy mà thêm rau dưa cũng ăn không đủ no, bí đỏ liền thành món chính.
Phúc Nhạc đi tìm chung quanh, 1 lúc sau đã ôm 1 quả bí trở lại.
“Tiểu Nhạc, sao cậu lại hái loại này?” Haren vừa thấy màu đã thấy không đúng, bọn họ chỉ ăn bí đỏ vàng óng thơm ngọt chứ cái loại màu xanh dài thượt
này ăn không ngon.
Phúc Nhạc cười: “Tôi cũng đâu làm bánh bí đỏ ngọt đâu.” Nói xong liền rửa sạch quả bí.
Haren tuy rằng đầu óc lơ mơ, nhưng tin tưởng vững chắc Phúc Nhạc làm gì ăn
cũng ngon, nên tranh thủ lúc còn chưa làm cơm đi tìm Jin, có thứ tốt sao lại quên bạn bè được?
Phúc Nhạc thái bí thành sợi, bỏ thêm nước
vào chậu bột mì Joe đem tới, bột mì dinh dính như hồ dán, lượng nước
thêm vào nhiều hơn lúc làm mì 1 ít. (vẫn đặc, k phải nhão như rán bánh
khoai đâu)
Sau đó Phúc Nhạc liền đem bí thái sợi đổ vào, trộn với nhau, bí xanh trộn với bột mì trắng, Phúc Nhạc lại bỏ thêm chút muối và ớt bột, tiếp tục trộn đều.
Trộn tất cả lên, sau đó nhéo 1 khối
lớn, áp 2 lòng bàn tay vào, vỗ vỗ, được 1 miếng bánh dày, rồi để miếng
bánh lên phiến đá rưới dầu đã nóng.
Kanya nhìn, thấy mới lạ, bột
mì này cũng có thế nướng giống thịt sao? Hương vị không biết thế nào?
Chẳng qua y biết các ý tưởng ăn uống của tiểu Nhạc luôn kỳ quái phong
phú, khiến người ta không thể không bội phục.
Từ khi Phúc Nhạc
đến đây, tuy rằng Casar cùng Joe vẫn bắt những con mồi bình thường trở
về nhưng trình độ thức ăn lại nâng cấp không biết bao nhiêu lần, lượng
cơm của mọi người cũng tăng, Kanya còn đang lo mình cứ ăn nhiều như vậy
sẽ biến thành 1 ông chú béo mất.
Cầm đôi đũa trở mặt bánh phía dưới đã vàng ruộm lên, tiếp tục chiên mặt còn lại, Kanya hít hà, đã ngửi được một ít mùi thơm.
Tuy rằng không có thịt, nhưng bản thân mỡ thú đã có mùi, bí thơm ngát và
mùi dầu chiên quyện lại khiến người ta thèm nhỏ dãi — sao lại thơm như
vậy chứ?
Tuy rằng thịt nướng vẫn luôn là chỗ đau của Phúc Nhạc
nhưng bánh rán thì đơn giản hơn nhiều, bột mì cũng rất quen thuộc, bí đỏ cũng thế, chỉ cần bánh không quá dày, lật vừa lúc thì cũng không tệ lắm đâu.
Chẳng qua có người thích ăn mềm, có người thích ăn giòn, nên thời gian chiên phải nắm chắc.
Phúc Nhạc chiên 1 lúc mấy cái bánh bí, lật mặt từng cái 1, lúc sau thì chín hết.
Nơi này không có người lớn tuổi, khẩu vị của mọi người cũng không khác nhau mấy, Phúc Nhạc cứ làm theo sở thích của mình, chiên giòn 1 chút, bên
ngoài xốp giòn, bên trong mềm ngọt, dùng không ít mỡ chiên nên có vị mằn mặn, tuy rằng Phúc Nhạc cho rằng loại bánh này hơi nhiều dầu mỡ nhưng
ăn ngon hơn thịt nướng nhiều.
“Phù phù! Nóng quá! Ăn ngon…” Kanya ngửi mùi thì bụng đã thầm thì kêu, Phúc Nhạc gắp 1 cái đã chín ra, y
liền khẩn cấp nhét vào miệng, nóng bỏng cả miệng nhưng vẫn bám riết
không tha mà hô nóng rồi nuốt xuống.
Lúc Haren trở về còn kéo
theo 1 hàng người, ngoại trừ bạn trai nhà mình còn có Jin và Lauth nửa
mê nửa tỉnh, còn 2 tiểu shota Lacey cùng Theis vô tình gặp được, 2 đứa
tay trong tay sôi nổi chạy tới.
Phúc Nhạc vừa thấy cảnh này đã dở khóc dở cười, hình như chỉ cần cậu nấu cơm thì y như rằng phân lượng
người 1 nhà ăn là không bao giờ đủ…
Người ngày càng nhiều, Phúc
Nhạc đành phải nhận mệnh mà làm nhanh hơn, lại nhanh chóng hái thêm vài
trái bí, bởi vì không khó làm, tất cả mọi người đều rất có hứng thú với
bánh bí rán, cũng hùa vào giúp làm bánh. Phúc Nhạc cuối cùng mới thoải
mái không ít.
“Đúng rồi, anh Phúc Nhạc ơi, anh với anh Joe bao
giờ thì cử hành nghi thức vậy?” Lacey cầm bánh bí gặm miệng đầy mỡ,
ngẩng mặt lên hỏi.
Mọi người cũng đều quay đầu, đúng rồi, việc này đã công bố, hẳn là sắp cử hành nghi thức đi?
Phúc Nhạc sửng sốt, cậu còn chưa nghĩ đến, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Joe.
Joe trầm ngâm một lát, hỏi Phúc Nhạc: “Hai ngày sau, có thể chứ?”
“Nhanh như vậy?” Phúc Nhạc giật mình: “Hôm nay anh đánh nhau lâu như vậy, không nghỉ ngơi hai ngày sao?”
“Không có việc gì.” Joe cười cười, vết thương trên người hắn đều rất nhỏ, Phúc Nhạc vẫn khẩn trương mà bôi thuốc mỡ, lấy tốc độ khép miệng vết thương
của thú nhân, qua 1 đêm là có thể kết vảy.
“Ừm, thế theo anh đi.” Phúc Nhạc nghĩ nghĩ đáp. Nhiệm vụ của mình chính là chiêu đãi khách
phải không nhỉ? Đơn giản mà nói thì chính là nấu cơm… Tưởng tượng như
vậy thì kết hôn cũng chỉ có thế…
Mọi người nghe xong đều sôi nổi
chúc mừng, Haren lấy khuỷu tay chọt Phúc Nhạc: “Có muốn gì không nào?
Bạn bè là phải tặng quà, cậu muốn gì, tôi về tìm cho? ”
Phúc Nhạc và Joe đều là người có khả năng, thứ tốt thì họ còn biết nhiều hơn, Haren nghĩ không ra mình có cái gì để tặng.
“Còn phải tặng đồ?” Phúc Nhạc ngốc lăng, muốn cái gì đây? Cậu nhất thời nghĩ không ra: “Không có gì đi…”
“Vậy tự cậu qua cửa hàng của tôi tìm nhé? Nhìn trúng cái gì thì cứ lấy? ”
Haren thuận tay lại gắp một cái bánh bí mới chín, nhờ Phúc Nhạc dạy, bây giờ bọn họ đều biết dùng đũa .
“Đi.” Phúc Nhạc nghĩ nghĩ nói,
cửa hàng của Haren đủ thứ trên trời dưới biển, nói không chừng sẽ đào
được thứ tốt gì đó, cùng lắm thì ngày sau làm nhiều thứ bồi thường cho
cái tên tham ăn này là được.
“Tôi cũng phải nghĩ kĩ mới được.”
Jin sờ sờ đầu buồn rầu nói, đây là lần đầu tiên y được tham gia nghi
thức của bạn bè, tuy rằng thật vui vẻ, nhưng lại buồn rầu không biết
tặng gì.
“Không cần quá để ý đâu.” Phúc Nhạc cười: “Không bằng
như thế này đi, Jin đến hôm đó cậu tới giúp tôi nấu cơm nhé?” Chút sức
lực còm cõi của cậu nhất định không ứng phó nổi, Jin cẩn thận hơn Haren
nhiều, tay chân cũng linh hoạt, có y hỗ trợ khẳng định sẽ tiện hơn
nhiều.
Jin nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đưa cái gì cũng không bằng đề nghị vừa rồi của Phúc Nhạc, gật đầu luôn.
Hai đứa nhỏ ầm ĩ nói hôm đó muốn ăn đồ ngọt, bị Phúc Nhạc nghĩa chính ngôn
từ phủ quyết, nhéo khuôn mặt buồn rầu của Theis: “Đừng quên răng nhóc
đấy! Anh vừa mới nhổ 2 cái đã quên rồi à!”
Theis cả kinh, theo
bản năng bưng kín miệng. Tuy rằng sau khi hết đau, tế ti đắp cho nó 1
loại thuốc lạnh lẽo, qua 2 ngày răng liền lung lay, lại dùng chút sức
nhổ xuống, cũng chả đau lắm nhưng mà trong miệng thiếu đi 2 cái răng vẫn thấy lạ, hai ngày này nó cũng chưa cùng đạt phụ đi ra ngoài luyện tập
đi săn, sợ bị cười nhạo.
“Thôi, ăn ít là được.” Theis tự giễu,
tiểu nam tử hán phải có khí khái, vừa nghe ảnh hưởng hình tượng thì đành thôi, Lacey liền chớp chớp mắt to vẻ mặt mất mát, Phúc Nhạc nhìn mà
thấy tội lỗi đầy mình, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói.
Hai đứa nhất thời hoan hô ầm lên, Phúc Nhạc thở dài, quả nhiên cậu không có cách nào với 2 tiểu shota!
Đợi cho trời đầy sao, mọi người cũng ăn xong cơm chiều, lần lượt tản đi,
Phúc Nhạc ngồi xếp bằng lâu, vừa đứng lên thì chân tê rần.”Ngao” mà kêu
một tiếng mềm nhũn ngã xuống đất, Joe kéo lại tay Phúc Nhạc, lo lắng
hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân, chân tê.” Phúc Nhạc cười so với khóc còn khó coi hơn, chân tê đến độ không dám chạm đất, vừa đau cừa tê!
Joe sửng sốt, cầm lấy Phúc Nhạc tay phòng ngừa cậu ngã sấp xuống, nửa ngồi xổm xuống quay đầu lại nói: “Đi lên, anh cõng em.”
Phúc Nhạc do dự một chút, cảm thấy đợi mình hết tê chân cũng không biết mất
bao lâu, ngẫm lại tối lửa tát đèn thế này ai mà nhìn chứ, cắn răng một
cái liền bổ nhào lên lưng Joe.
Từ từ nhắm hai mắt cọ cọ, quả nhiên rộng lớn lại an ổn, tiểu thuyết gì đó cũng không phải đều là lừa đảo hết.
Từ từ nhắm hai mắt cọ cọ, quả nhiên rộng lớn lại an ổn, tiểu thuyết gì đó cũng không đều là lừa đảo hết.
Kanya cùng Casar không làm phiền đôi uyên ương này, nắm tay nhau rẽ vào 1 con đường khác về nhà, Joe cõng Phúc Nhạc chậm rãi trở về, chung quanh thực yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rất nhỏ kêu vang trong bụi cỏ, khiến
người ta bỗng dưng bình tâm.
“Joe này, ngoại từ bộ lạc của chúng
ta, còn có những thú nhân khác tồn tại sao?” Phúc Nhạc tựa vào người Joe suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
“Hử? Có chứ.”
Joe đáp: “Rất nhiều thú nhân đều tụ tập cùng một chỗ sinh sống, bộ lạc
của chúng ta tương đối đặc biệt, các loại thú nhân đều có. Cũng có rất
nhiều nơi, chỉ có một loại thú nhân cùng sống vói nhau thôi.”
Kỳ
thật giống nhau đều là thú nhân đồng loại tạo thành quần thể cùng sinh
sống, như vậy sẽ tương đối có ý thức tập thể và sự đồng cảm. Nhưng bộ
lạc nơi này của Joe lại khá đặc biệt.
“Nghe tộc trưởng nói, ngay
từ đầu tất cả mọi người đều là thú nhân lưu lạc một mình… Sau lại gặp
được nhau, kết bạn sinh tồn, chậm rãi gặp được càng nhiều thú nhân, cũng có một ít giống cái. Sau đó liền kiếm được một khối đất thích hợp sinh
sống rồi tổ kiến bộ lạc.”
“Thế giữa các bộ lạc có giao lưu không?” Phúc Nhạc tò mò: “Cách khá xa sao?”
“Cũng không phải xa lám.” Joe cười nói: “Nhưng chỗ thích hợp sinh tồn không
có khả năng tồn tại hai bộ lạc, con mồi không đủ, sẽ có tranh đoạt, sẽ
có xung đột bất hòa.”
“Thế giới này còn có rất nhiều thú nhân
thần kỳ, bọn họ có lẽ không đủ sức mạnh nhưng lại có năng lực độc đáo.”
Joe chậm rãi giải thích: “Những thú nhân đó rất dễ bị bắt đi làm nô
dịch, làm việc cho các bộ lạc mạnh hơn, chỗ thích hợp cư trú của họ cũng sẽ bị chiếm lĩnh.”
“Còn có loại chuyện này? !” Phúc Nhạc mở to
hai mắt không thể tin, cậu vẫn luôn cho rằng thế giới này rất hoà bình,
lại không thể tưởng được đã sớm có sự tồn tại của thực dân này rồi.
“Tộc trưởng Barre cho rằng loại chuyện này sẽ bị thần minh trách phạt .” Joe thấp giọng nói, hiển nhiên cũng không đồng ý hành vi của những thú nhân này, đây là giết hại đồng loại, các thú nhân cùng giống cái trong bộ
lạc đều cho là không đúng, bởi vậy, tuy rằng bộ lạc của bọn họ chiến lực không tồi nhưng chưa bao giờ nghĩ đi “đoạt địa bàn” hoặc là nô dịch các thú nhân yếu thế khác.
Tuy rằng cũng có các bộ lạc khác them
muốn vị trí cuảng số lượng con mồi phong phú trong rừng rậm của bọn họ
nhưng cũng khoogn dám manh động công kích. Kết quả cho dù có thắng, cũng sẽ lưỡng bại câu thương. Huống chi thế giới lớn như vậy, căn bản không
lo tìm không thấy nơi phong thuỷ tốt để an cư.
Bởi vậy, bộ lạc
sinh sống nhiều năm như vậy lại chưa gặp được bao lần nhân hoạ, phần lớn là thiên tai, đã trải qua nhiều lần di chuyển, trải qua mưa lớn lũ lụt
bao phủ, khô hạn tra tấn, thâm chí còn có cả lở đất hoặc đất đá trôi đột nhiên tập kích, mấy trăm năm sau mới tìm được mảnh đất này mà hoàn toàn yên ổn định cư.
“Khó trách phải có thủ vệ nhỉ…” Phúc Nhạc lúc này mới hiểu được, thì thào lẩm bẩm.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Joe cam đoan nói.
Phúc Nhạc cười cười, cảm giác 1 cơn gió lạnh, lui lui cổ ôm sát Joe.
Ngay sau đó, trước hôm cử hành nghi thức hai ngày, Phúc Nhạc cùng Joe đều bận việc lu bù.
Kanya cùng Casar đã bị Phúc Nhạc kính nhờ phơi nắng hết chỗ lúa mì đã xát vỏ, bởi vậy ngày nào cũng không được nhàn, Haren giúp cậu để ý phòng khám
và ruộng thuốc, mỗi ngày ngoại trừ chăm lo chỗ thảo dược còn phải đi
thông báo cho Phúc Nhạc nếu có người bệnh đến tìm, chuyện làm ăn của
“Quầy bán quà vặt” cũng vẫn náo nhiệt như trước, bởi vậy cũng vội hình
như cái con quay. Phúc Nhạc lại vội tới mức chân không chạm đất xử lí
đống con mồi mà Joe săn vềm làm chuẩn bị cho ‘tiệc cưới’.
“Tiểu
Nhạc, thịt này để lâu có hỏng không?” Jin hỗ trợ cắt tiết lọc xương, có
chút lo lắng nói. Bởi vì rất nhiều thú nhân từng được Phúc Nhạc trị liệu cho tỏ ý muốn đến ăn mừng nên lượng thức ăn phải chuẩn bị nhiều tới mức khiến người líu lưỡi.
“Không có việc gì, tôi nấu những thứ dễ
hỏng trước. ” Phúc Nhạc, nhanh nhẹn mà lột da con mồi, vứt nội tạng
không thể ăn qua 1 bên, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp.
Cậu cũng suy xét đến chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có nước dùng nước muối
nấu chín toàn bộ, cũng để được 1 ít thời gian, tuy không lâu nhưng chống đến ngày mốt là đủ rồi.
Jin nghe Phúc Nhạc có biện pháp, cũng an tâm, cúi đầu hỗ trợ tạm thời rửa sạch lông thú, chờ về sau xử lý.
Trước khi làm cơm, Phúc Nhạc đã viết thực đơn, phải làm những món nào.
Cuộc sống khi còn bé ở nông thôn có ấn tượng rất sâu đối với Phúc Nhạc, cậu cũng tính toán làm việc vui giống như ở nông thôn.
Đến lúc đó làm nhiều bàn đá 1 chút, mười người một bàn, mỗi một bàn đồ ăn
đều giống nhau, giống cái có thể ngồi cùng một chỗ, miễn cho không được
tự nhiên. Sân trong ngoài đều đủ rộng, mấy ngày nay thời tiết cũng quang đãng, ăn cơm bên ngoài cũng không thành vấn đề.
Về phần đồ ăn và phân lượng, Phúc Nhạc lại điều chỉnh lại 1 chút, dù sao thú nhân nơi
này lượng cơm lớn, cũng không chú ý cái gì tinh xảo xinh đẹp.
Nhà Phúc Nhạc bên kia có nền ẩm thực địa giang nam bắc lẫn lộn, cũng chả
phân moscn nào nam món nào bắc, tóm lại là cứ có 1 đĩa trái cây to, hạt
dưa, bánh kẹo, sau đó là tám món món nguội, 4 mặn 4 chay, cũng không có
quy định gì đặc biệt, thức ăn chay có lẽ là đậu xanh (đậu/đỗ xanh hay
dùng xào và luộc ấy), nấm kim châm các thứ linh tinh, món ăn mặn thì
chắc không thiếu được thịt gà, thịt bò và tôm, điều này cũng là do thịt
gà quay và thịt bò kho bên quê nhà Phúc Nhạc rất nổi tiếng.
Ngay
sau đó thì sáu món xào và một vài món canh, hấp, chiên được dọn lên. Bá
vương biệt Cơ (gà ác hầm ba ba) tất nhiên là không thể thiếu, còn có cá
sốt tương, cá hấp, cá chua ngọt… Thịt dê Tân Cương cuộn tàu hủ ky, bao
tử bò xào, cải thìa xào nấm hương, giò heo kho tàu (chân giò chặt nửa
trên- phần đùi, k rút xương, đem kho nguyên khối), bánh bí đỏ khoai lang tím rồi cơm canh ngũ quả (canh ngọt, giống chè)… Cuối cùng là mấy món
nóng hổi gà xào cay, bò kho, đùi dê ướp nướng bưng lên, kế đến là màn
thầu cỡ lớn (màn thầu không có nhân, bánh bao có nhân), canh rong biển
trứng hay là canh cà chua trứng uống liền, một bữa tiệc cưới ăn vào là
thấy mỹ mãn.
Phúc Nhạc lúc tối ngồi nghĩ thực đơn mà cũng nhịn
không được chảy nước miếng. Khi còn bé khẩu vị ít, chỉ ăn được 1 nửa đã
bỏ chạy đi chơi , bây giờ nhớ lại thấy hơi hối hận, giờ muốn ăn mấy thứ
này cũng phí không ít công phu đây!