“Thì ra là có thật.”
Phúc Nhạc tiện tay nhặt một cành cây chọc vào đám sâu vẫn còn đang giãy
giụa trên mặt đất, vẻ mặt đầy hứng thú: “Em cũng chỉ nghe sư phụ nói qua mà thôi, nghe nói là sâu ngủ.”
Thưc ra vào những năm khoa học
phát triển nhất, cái khái niệm sâu ngủ này đã bị phủ định rồi, nghe nói
chỉ là một thứ gì đó do con người tưởng tượng ra.
Nhưng trên thực tế, trước kia, đặc biệt là ở một số bộ lạc ở phía Tây Bắc và Tây Nam,
có một số lão nhân có thể nuôi được sâu, tuy nói là không có loại sâu
độc vô cùng kỳ diệu như trong phim hay tiểu thuyết, nhưng mà vẫn có một
số loại đặc biệt khác, sâu ngủ cũng chỉ là cái nhũ danh do người đời sau dựa vào đặc tính của nó mà định ra, thậm chí làm như thế nào để nuôi
dưỡng ra loại sâu này thì không có ai biết, cùng với sự suy yếu của thôn xóm, làng mạc, những thủ pháp này cũng bị chôn vùi trong cái bụi bặm
của lịch sử, Phúc Nhạc lúc đầu cũng chỉ xem đây là một câu chuyện để
nghe thôi.
Sâu ngủ không đơn giản chỉ khiến con người ta buồn
ngủ, nó có thể ẩn nấp trong cơ thể, dần dần phá hoại thần kinh con
người, thân thể từ từ xói mòn, hành động chậm chạp, suy nghĩ ngưng trệ,
mãi cho đến khi không thể tỉnh lại nữa.
“Cũng may bây giờ đang là mùa thu, nếu như là mùa hè, vậy thì thảm rồi.” Phúc Nhạc lắc đầu khều
một con sâu, cẩn thận quan sát, lắc đầu nói.
Cậu lúc nãy cũng chỉ là linh quang chợt lóe lên, đột nhiên muốn thử xem, sâu ngủ rất yếu,
hoàn toàn không có khả năng tự mình chui qua da vào trong cơ thể, chỉ có thể từ tai mũi miệng mà vào, thông thường là đem trứng của côn trùng
trộn lẫn vào trong đồ để người ăn, sau khi sinh sôi nảy nở 1 vòng, rồi
từ từ đi đến từng bộ phận trong cơ thể người, cuối cùng là tập trung ở
não, nếu như không cẩn thận chạm vào thứ này, chỉ cần đúng lúc nôn ra là được rồi. Đây cũng là sư phụ dạy cho cậu, sư phụ năm đó cũng là nghe
được từ một lão lang trung đến từ Tây Bắc, cũng không để ý, thuận miệng
liền đem phương pháp của lão lang trung nói cho Phúc Nhạc biết. Phúc
Nhạc cũng không hề nghĩ tới, vậy mà thứ này lại có thực.
“Có thể
tìm được cái gì để bao lại mang về thì tốt rồi.” Phúc Nhạc híp mắt nhìn
đám sâu mập mạp vẫn đang ngoan cường bò loạn, vô cùng hứng thú nói.
Joe nhìn dáng vẻ 2 mắt tỏa sáng của Phúc Nhạc, lại nhìn đám sâu đang bò
ngoằn ngoèo không ngừng, da đầu không khỏi run lên, khẩu vị của A Nhạc
quá kì lạ rồi.
“A Nhạc, đừng quên còn có Lauth nữa.” Não của Joe
hoạt động rất nhanh, đang nghĩ làm thế nào để ngăn cản Phúc Nhạc, “Mà
bây giờ cũng không tiện mang về, trước tiên đưa Gus trở về đi.”
Phúc Nhạc ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, dù sao trở về cũng còn một đối tượng để nghiên cứu, Lauth đó phải làm phiền một chút rồi.
“Nhưng mà, đến tột cùng là ai làm đây?” Phúc Nhạc giúp Joe đem Gus nâng lên
trên lưng, sờ cằm suy tư, cái thứ này khẳng định không phải tự mình Gus
ăn vào rồi, vậy đến tột cùng là ai làm đây? Tại sao lại không thấy bóng
người.
“Nếu như là thú nhân có thể nuôi sâu thì có lẽ đã phát
hiện việc chúng ta tìm qua đây rồi.” Joe nghe xong giống như đang suy
nghĩ gì đó buột miệng nói.
“Hửm?” Phúc Nhạc không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Bọn họ có thể khống chế sâu nhận biết động tĩnh xung quanh đây, tuy phạm vi không lớn, nhưng cũng đủ để bọn họ thuận lợi bỏ chạy. Joe giải thích,
“Tuy là không có lực công kích gì, nhưng mà tốc độ bỏ chạy rất nhanh.”
“Bọn họ là muốn làm gì đây? Lauth cũng vậy, Gus cũng vậy.” Phúc Nhạc cau mày cùng Joe đi ra khỏi sơn động, trèo lên lưng báo đen ngồi vững.
“Trở về hỏi tộc trưởng thử xem.” Joe nói, cũng có thấy có cái gì không thích hợp, giống như có một cái gì đó đang nhắm vào bộ lạc của bọn họ.
Joe gầm lên một tiếng thông báo cho các thú nhân khác vẫn đang tìm kiếm
người, mang theo Gus một đường điên cuồng chạy về bộ lạc.
Trước
tiên đưa Gus trở về nhà, báo cho ma phụ rằng nó không có chuyện gì, Phúc Nhạc được đưa về nhà, Joe liền quay đầu đi đến nhà tộc trưởng Barre.
“Như thế nào, tìm trở về chưa?” Mọi người đều vây xung quanh quan tâm hỏi.
Trẻ nhỏ là hi vọng tương lai của bộ lạc, cho dù là thú nhân hay là giống cái nhỏ, đều trân quý như nhau.
“Tìm được rồi.” Phúc Nhạc đáp, mọi người lúc này mới thở ra một hơi.
Vẫn còn chưa đợi mọi người hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Phúc Nhạc
liền nói với Jin: “Lauth bây giờ có đang trong bộ lạc không? Tôi tìm
được cách cứu anh ta rồi.”
Jin sửng sốt, lập tức mừng như điên, vừa gật đầu vừa chạy ra ngoài, “ Có, tôi bây giờ liền mang anh ấy tới!”
Phúc Nhạc gật đầu, dù sao thì hòm thuốc của cậu luôn ở bên người, chỉ cần đi qua là được.
Jin chạy rất nhanh, một lát thì không thấy người đâu, Kanya thu hồi ánh
mắt, có chút hoài nghi nói: “Tiểu Nhạc, có chuyện gì với Gus vậy? Không
phải là tự mình lạc đường sao?” Gus được xem là đứa trẻ tương đối to gan trong đám nhỏ, đầu óc cũng thông minh, trẻ con trong bộ lạc đều được
dạy dỗ rất tốt, tuyệt đối không thể lén lút đi ra ngoài, mà những nơi
thường xuyên đi ra đi vào thì đều có thú nhân đi tuần.
Phúc Nhạc
đem tất cả mọi chuyện đơn giản nói qua một lần, Kanya và Sylve nghe xong đều có chút kinh ngạc, mày đều nhăn chặt lại: “ Lẽ nào bọn họ muốn đối
phó với bộ lạc của chúng ta?”
Tuy Lauth và Gus đều không cẩn thận nhiễm phải sâu ngủ, nhưng mà nếu muốn dựa vào cách này để đối phó với
toàn bộ thú nhân trong bộ lạc rõ ràng là không có khả năng đi?”
“Khi bọn con đi qua, người đã chạy rồi.” Phúc Nhạc vô lực nói.
Mọi người đều có vẻ như đang ở trong sương mù, rất hồ đồ, nhưng mà đáng
chúc mừng chính là đứa nhỏ đã tìm được rồi, ngay cả bệnh buồn ngủ cũng
có thể được Phúc Nhạc trị khỏi, cho dù bọn người đó có mục đích gì đi
nữa, chỉ sợ đều không có biện pháp đạt được.
“Tiểu Nhạc!” Mọi người đang nói chuyện, Jin liền kéo Lauth hừng hực chạy vào trong.
Phúc Nhạc để Lauth ngồi xuống, xem mạch lại một lần nữa, sau khi có manh mối liền làm tốt hơn nhiều, bởi vì không biết Lauth khi nào thì chạm vào
loại trùng đó, tự nhiên không có khả năng đơn giản giống như Gus, nôn
ra.
Lúc này ước chừng chẩn đoán được 15 phút đồng hồ, Phúc Nhạc mới nghĩ ra nên làm như thế nào.
Lại một lần nữa mở ra ngân châm, lựa chọn huyệt vị rồi đem từng cái từng
cái châm chầm chậm xoay sau đó đâm vào, lần này đâm rất sâu, Jin ngồi
bên cạnh nhìn đến phát sợ, không nhịn được muốn che mắt mình lại, nhưng
lại sợ bỏ qua phản ứng của Lauth, một mạch rối rắm, thế mà bản thân
Lauth hình như lại chẳng có cảm giác gì.
“Haren, Jin, giúp tôi nấu một nồi nước nóng lớn.” Phúc Nhạc thở ra một hơi ngẩng đầu nói.
2 người nhanh chóng nhóm lửa.
Phúc Nhạc nhìn xung quanh, có chút khó xử: “Chú Kanya, bây giờ có thể lập tức tìm được bọ cánh kiến đỏ không?”
“Con không nói thì chút nữa chú quên mất rồi!” Kanya vỗ đầu nói: “Chú hôm
nay đi ra ngoài tìm được một ít, bây giờ thời tiết vẫn chưa lạnh quá,
chỉ có một ít, con dùng để làm gì?” Nếu như dùng để sửa nhà thì khẳng
định sẽ không đủ.
“Không sao, một ít cũng đủ rồi.” Phúc Nhạc xua tay, vừa đúng lúc Casar cũng quay trở lại, Phúc Nhạc như nhìn thấy cứu
tinh: “Chú Casar, giúp con với!”
Casar ngẩn ra, nét mặt nhu hòa một chút, hỏi: “Giúp việc gì?”
Phúc Nhạc làm điệu bộ thì thầm, nói ra một tràng dài, Casar nghe xong, mỉm
cười nói: “Không thành vấn đề, rất nhanh liền có thể làm xong .”
Phúc Nhạc mạnh mẽ gật đầu: “Vậy liền nhờ vào chú .”
Casar gật đầu liền xoay người đi ra ngoài.
Kanya hiếu kì: “Tiểu Nhạc, con kêu Casar ra ngoài làm gì vậy?”
“Tình trạng của Lauth nghiêm trọng hơn Gus.” Phúc Nhạc buông tay cười khổ
nói, “Con muốn thử xem có thể dẫn bọn sâu ra ngoài không, phải dùng một
cái thùng tắm.”
Bình thường Phúc Nhạc đều dùng 1 cái chậu lớn là
được, dù sao cũng có cỏ vệ sinh cũng không sợ không sạch sẽ. Thời tiết
lạnh thì cách 1 ngày tắm 1 lần, bởi vì trước đây không có tin tức của bọ cánh kiến đỏ, thùng gỗ tâm tâm niệm niệm của Phúc Nhạc vẫn luôn tồn tại trong kế hoạch.
Jin và Haren mỗi người canh một nồi nước sôi,
Phúc Nhạc yêu cầu càng nhiều càng tốt, cho nên cần thời gian rất
lâu, đủ để Casar đi ra ngoài chặt cây đem vật liệu về làm thùng gỗ.
Casar đi rất nhanh về cũng rất nhanh, nước vẫn chưa sôi thì Casar đã khiêng
một cái cây đủ để 2 người ôm trở về. Trước đó Casar đã xử lí qua rồi,
cho nên cũng không dài, chỉ cao khoảng 2m5.
Phúc Nhạc không yêu
cầu làm thùng gỗ, chỉ là 1 thứ đồ đựng không rò rỉ thì lại đơn giản hơn
nhiều, chỉ cần không chảy nước ra ngoài, có thể chứa nước là được rồi.
Cuối cùng thùng gỗ được làm thành hình vuông đem từng tấm từng tấm gỗ nhỏ đã được cắt ra dùng bọ cánh kiến đỏ dán lại, sau cùng tạo ra một hình lập
phương.
Mọi người bị hình dáng lạ kì của thùng gỗ dọa sợ, sôi nổi vây xung quanh.
Trong nhà Phúc Nhạc dự trữ không ít thảo dược, hầu như tất cả mọi thảo dược
sau khi phơi nắng đều chia ra cho nhà và phòng khám, vì vậy trở về phòng lấy là có thể dùng rồi.
Đem toàn bộ nước sôi đổ vào trong thùng
gỗ, cũng may bọ cánh kiến đỏ khi có gió thổi thì đông cứng lại, cho dù
dùng lửa đốt cũng không thể hòa tan, chỉ có thể dùng lực mạnh để tách
ra.
Thảo dược sau khi đã được phối xong liền bỏ vào trong nước,
ngay lập tức bay ra một mùi khó chịu, mọi người đều nhịn không được lui
về sau một bước.
Casar đỡ Lauth bước vào trong thùng gỗ, tay
Lauth không thể động đậy, nhăn mũi lại chỉ hận không thể nín thở luôn,
mùi của nước quá khó ngửi rồi! Nếu không phải Phúc Nhạc ở 1 bên nhìn
trừng trừng, hắn nhất định sẽ chạy ra khỏi nơi này càng xa càng tốt!
Mọi người đều hiếu kì xem Lauth ngâm mình, khiến Lauth rất ngượng, ở trong
vườn giữa ban ngày ban mặt, tắm rửa một cách công khai như thế này luôn
cảm thấy rất kì cục.
Phúc Nhạc không quan tâm Lauth nghĩ như thế
nào, cúi đầu nín thở chăm chú, vươn tay cầm từng cái châm bắt đầu đâm
xuống, ngân châm dưới ánh sáng mặt trời lóe ra tia phản xạ, mọi người
theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa nhắc nhở chính
mình, ngàn vạn không được sinh bệnh.
Sau khi châm cứu xong, nhìn
mọi người tập trung chú ý mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu
rồi, ngay cả nước trong thùng cũng đã không còn tỏa nhiệt nữa, Phúc Nhạc vậy mà lại dùng thời gian dài như vậy.
“Đổi nước.” Phúc Nhạc thở 1 hơi vung tay nói, sắt mặt nhìn không tốt lắm nói, tuy là chỉ động tay chỉ huy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất mệt.
“Tiểu
Nhạc, con không sao chứ? Nghỉ ngơi một lát đi.” Kanya có chút lo lắng,
chưa trị xong cho Lauth thì Phúc Nhạc đã ngã xuống rồi.
“Không
sao.” Phúc Nhạc mỉm cười, ngồi ở 1 bên nghỉ một lát, sau lưng bởi vì
phải làm liên tục mà ướt đẫm mồ hôi. Đâm châm (đạn châm) là một kỹ thuật sống, khó hơn nhiều so với châm cứu đơn thuần, và không phải tùy tiện
đâm châm một cái là được, Phúc Nhạc đã rất lâu chưa luyện tập qua, nhưng mà lão sư phụ nói cậu rất có tư chất, đôi tay trời sinh chính là dùng
để châm cứu, cái khác không dám nói, nhưng mà chí ít Phúc Nhạc có tự tin rằng cho dù nhắm mắt vẫn có thể tìm đúng huyệt vị châm cứu.
Chỉ
là châm cứu quá tiêu hao tinh lực, Phúc Nhạc mỗi lần luyện tập đều mệt
đến cả người đầy mồ hôi, lúc này lại là làm thật, càng mệt nữa là tinh
thần phải căng thẳng đến độ 120 phần nghìn.
Liên tục đâm châm 3 lần, đổi 2 lần thảo dược, Phúc Nhạc mới ngừng lại.
“Lauth, đưa tay ra.” Phúc Nhạc lấy một cái ngân châm, nói với Lauth.
Lauth nhìn ngân châm đó, trong trạng thái liên tiếp anh dũng hi sinh vì nghĩa lớn, bất chấp tất cả vươn tay ra.
Phúc Nhạc ở trên ngón trỏ đâm một lỗ không nhỏ, ngay lập tức chảy ra máu. Tiếp theo 4 ngón còn lại cũng đều châm như vậy.
Không để Lauth chảy quá nhiều máu, Phúc Nhạc ngay lập tức gia tăng tốc độ, đem từng ngân châm ở trên mỗi huyệt vị đâm một lần.
“A, đây là thứ gì?” Jin vẫn luôn canh bên người Lauth, cách gần nhất, nhìn
thấy ngón trỏ của Lauth vẫn luôn chảy máu, đang đau lòng, đột nhiên che
miệng kinh hô lên, vẻ mặt hoảng sợ.
Phúc Nhạc đang đâm châm,
Lauth không dám cử động, ánh mắt đang ngắm bàn tay đang vươn ra ngoài
thùng gỗ, giống như trong máu đỏ đang chảy ra ngoài còn trộn lẫn một thứ khác ?