Phúc Nhạc lúc nhỏ
cũng chỉ là hiếu kì mà thôi, chứ cũng không nghiên cứu gì về hầm chứa,
nhưng mà cũng nhớ được hình dáng tổng thể, biết nên đào đại khái ra sao, dù sao cũng chẳng phải kĩ thuật phức tạp gì, giống như những đứa trẻ ở
dưới quê đại khái đều biết làm sao để làm ra một cái bàn và ghế mà không cần đinh, chủ yếu là do kết cấu lỗ mộng hoặc là thêm cái chêm, cũng
không khó, chính là do cơ mưu và trí tuệ của người đi trước để lại.
*榫卯结构 – tenon structure: kết cấu lỗ mộng, đầu nhô ra của 1 miếng gỗ được ghép khớp vào 1 lỗ mộng ở miếng gỗ khác)
Một đám trẻ con khí lực yếu, tuy rằng đối với cái cưa này, cái rìu này, các công cụ này đó rất có hứng thú, cũng muốn tự mình cầm đao làm cái bàn
cái ghế thuộc về chính mình, nhưng mà khí lực lại quá yếu, những công cụ đó đều là vũ khí sắc bén, cho dù là người lớn cũng có lúc không cẩn
thận bị thuơng ngón tay hoặc ngón chân, ai dám để cho nhưng đứa trẻ đó
đụng vào thực hành.
Công lao thuộc về cuộc sống muôn màu muôn vẻ ở dưới quê, Phúc Nhạc lúc nhỏ cũng được xem là 1 đứa trẻ hoạt bát nhanh
nhẹn, cũng không đến nỗi hoàn toàn không biết gì về việc xây dựng hầm
chứa, trước tiên là viết viết vẽ vẽ sau đó nhanh chóng phác thảo ra sơ
đố chế tạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kanya và Haren tiếp tục đi tìm phong cánh kiến đỏ, muốn xây dựng hầm chứa cái này không thể thiếu
được, Phúc Nhạc cũng không thể tạo ra xi măng, tuy rằng đốt vôi cũng có
thể làm ra xi măng thô, nhưng mà 1 người dân bình thường như Phúc Nhạc
quả thật cũng không thể nắm chắc, chỉ đành thành thực đợi phong cánh
kiến đỏ thôi.
Joe và Casar sáng sớm đã thức dậy rồi, Phúc Nhạc
nghe thấy Joe xoay người muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được, Joe
biết mình vẫn chưa thích ứng lắm, cho nên ban đêm cũng rất thành thực,
chỉ là Phúc Nhạc bị cái thứ to lớn kia chĩa vào cũng không thoải mái,
chỉ đành dùng tay giúp Joe giải quyết, trong quá trình thân mật đó còn
bị gặm một cái, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
Phúc
Nhạc đã tỉnh táo chỉ đành ngồi dậy, lười biếng mà ngáp một cái, Joe cúi
đầu hôn vào trán Phúc Nhạc, thấp giọng hỏi: “Anh đánh thức em sao?”
Phúc Nhạc lắc đầu, bây giờ đã không có chuyện phải tăng ca hay trực đêm nữa, mỗi ngày đều ngủ thật đã, ăn đồ thật ngon,
Đứng lên mặc quần áo, ở bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, duỗi tay đá chân,
thuận tiện tập một bộ Thái cực quyền dưỡng sinh, hơi thở thở ra từ miệng ở trong không khí hình thành nên sương mù trắng mỏng, còn có không khí
sáng sớm có chút lạnh buốt cũng đã nhắc nhở mọi người mùa đông sắp đến
rồi.
Hôm nay thức dậy cũng xem như sớm đi, Phúc Nhạc nhảy qua
nhảy lại một vòng cũng đói rồi, xoa xoa bụng đột nhiên muốn ăn tiểu lung bao (bánh bao nhỏ) , mấy ngày nay bì lợn làm thức ăn còn thừa nhiều,
Phúc Nhạc vẫn luôn quên dùng, hôm nay vừa hay có chỗ để sử dụng, nhân
lúc trời vẫn còn sớm, liền chạy đến phòng bếp chuẩn bị.
Joe và
Casar chuẩn bị điều tra kĩ chuyện phòng khám của Phúc Nhạc, vì vậy trong lúc đợi bữa sáng, Joe liền dứt khoát nhân lúc trời còn sớm mà ra ngoài
săn bắt, bởi vì khối lượng mỗi lần đem về đều có giới hạn, nên phải chạy vài chuyến, cũng rất tốn thời gian.
Phúc Nhạc chuyển cái ghế đẩu vào trong phòng bếp để cán da bánh, tiểu lung bao mà cậu làm là loại
bánh bao Hàng Châu, không nói được là có chính thống hay không. Nghe bà
nội nói, năm đó khi chạy trốn, có mấy gia đình người Hàng Châu qua đây
làm ăn, về sau nhà ở Hàng Châu cũng không còn thân thích nữa, liền không quay về, định cư ở dưới quê luôn, ở trên trấn chuyển nhượng cửa hàng,
hơn 5 giờ sáng mỗi ngày đều bắt đầu làm bánh bao, người dân ở dưới quê
ai cũng thành thật chất phác, gia đình này làm ăn cũng không sợ người có tâm địa xấu xa, bí quyết làm tiểu lung bao cũng không giấu diếm, càng
về sau, nhà nhà đều biết làm, chỉ là dù sao cũng không so được với hương vị chính hiệu của gia đình nhiều năm về trước, luôn cảm thấy thiếu một
chút gì đó.
Phúc Nhạc thích ăn nhất chính là tiểu lung bao với
rau khô mà nhà đó làm, vừa ngon ngọt lại thơm, ăn một miếng hương vị của rau khô và thịt lạnh ở trên đầu lưỡi khiến người ta cảm thấy như muốn
thăng thiên luôn.
Nhưng mà thực đáng tiếc, làm rau khô quả thật
rất phiền phức, Phúc Nhạc cũng chỉ là tùy tiện bỏ một chút cải thảo vào
mà thôi, mùi vị cũng không đến nỗi khó ăn.
Chỉ là mới nghĩ đến
rau khô thôi, Phúc Nhạc liền không thể khống chế nghĩ ngay đến rau khô
cuốn thịt, thịt vịt nướng rau khô…… Nước miếng ào ào như muốn chảy ra,
nghĩ thầm cái này dù sao cũng có thể để lâu, tìm một chút rau cải làm
một vò lớn thôi?
Vừa nghĩ đến chuyện làm rau khô, động tác trên
tay Phúc Nhạc cũng không ngừng lại, da heo từ sớm liền đã được làm sạch
sẽ rồi, Phúc Nhạc sợ hư nên đã luộc qua trước, trong thời gian cán da
bánh, Phúc Nhạc cho bì lợn vào nồi ngao, cho đến khi nào keo lại.
Khi Joe quay lại, tiểu lung bao trong nồi thứ 1 vừa lúc bắc lên, bếp tương
đối lớn, lửa cũng mạnh, tiểu lung bao cũng nhanh chín, đợi đến chuyến
thứ 2 quay về thì cũng vừa đúng lúc bánh bao nóng hổi mới ra lò.
“A Nhạc, bánh bao thật nhỏ.” Joe nhìn thấy tiểu lung bao nhỏ bằng ¼ bánh
bao bình thường thì rất kinh ngạc, A Nhạc nhà hắn thật lợi hại, bánh
bao nhỏ như vậy cũng làm ra rất đẹp.
“Cái này còn ngon hơn bánh
bao.” Phúc Nhạc cười nói, bởi vì hình dáng nhỏ, Phúc Nhạc gói cũng thuận tay, không cảm thấy mệt, cầm đũa gắp một cái đưa đến bên miệng của Joe, vẻ mặt đầy mong chờ: “Ăn thử xem coi có ngon không?”
Joe trong
lòng tràn ngập vui sướng, một ngụm nuốt xuống bánh bao mà Phúc Nhạc đút
đến bên miệng, gật đầu không chút do dự: “Ngon.”
Khóe miệng Phúc Nhạc co lại, người này trả lời quá nhanh khiến cậu ngược lại lại không có cảm giác đắc ý……
Bụng của bản thân từ sớm đã kêu ục ục rồi, nhanh chóng cầm lên bánh bao vẫn
còn đang tỏa ra hơi nóng nhét vào trong miệng, cảm nhận được hương vị
quen thuộc, Phúc Nhạc phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn — cuộc đời
này không còn gì đáng tiếc rồi!
Không biết có phải do hương thơm
đồ ăn quá thơm hay không, Kanya và Casar cũng đã thức dậy rồi, Phúc Nhạc cũng đã ăn tương đối, nhanh chóng tiếp tục ngồi xuống gói bánh bao, số
lượng bì lợn và rau khô vẫn còn nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng không đủ ăn, tuy rằng bánh bao hơi nhỏ, nhưng hương vị lại ngon, cả nhà đều
ăn không ít.
Ăn xong bữa sáng Casar và Joe liền đi ra ngoài,
Haren sau khi đến lấy một vài cái tiểu lung bao liền đi cùng Kanya tìm
kiếm phong cánh kiến đỏ, Phúc Nhạc lại tặng cho Jin một ít tiểu lung
bao, y mấy ngày nay đều bận rộn chăm sóc Lauth, dán mắt nhìn chằm chằm
Lauth xem có tình huống bất thường nào hay không.
“Lauth không sao chứ?” Phúc Nhạc hỏi Jin đang phơi rau.
“Không sao.” Jin cười nói, y kiên trì không cho phép Lauth rời khỏi vườn nhà
mình, Lauth chỉ đành phải hóa thành hình thú chạy đến cửa nhà Jin phơi
nắng ngủ gục.
“Đúng rồi, Gus sao rồi? Đã tỉnh lại chưa? ” Jin đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, ngày hôm qua sau khi cứu trở về hình như
cũng không có nghe nói cái gì.
“Tôi cũng không biết.” Phúc Nhạc
sửng sốt, lắc đầu nói: “Hôm qua xem qua cũng không có việc gì, hôm nay
chắc đã tỉnh rồi, lát nữa tôi đi xem sao.”
Phúc Nhạc không rành đường cho lắm, Jin sau khi làm xong việc trong tay liền cùng Phúc Nhạc đi.
Nhà của Gus cách đây cũng không xa, khi 2 người đến vừa đúng lúc nhìn thấy 1 giống cái đang phơi da thú, nhìn thấy Phúc Nhạc ngay lập tức lộ ra
khuôn mặt tươi cười đầy kinh hỉ chạy ra đón tiếp.
“Tế ti đại nhân, ngài đến rồi.”
Phúc Nhạc cười: “Cháu đến xem xem Gus đã tỉnh lại hay chưa.” Người này hôm qua cậu đã gặp qua rồi, là ma phụ của Gus.
“Đã tỉnh rồi!” Ma phụ của Gus cảm kích cười nói: “ May mà có ngài! Xin ngài nhất định phải đề cho chúng tôi biểu đạt sự biết ơn!”
Phúc Nhạc nhanh chóng xua tay: “ Tỉnh lại thì tốt rồi, cháu lại nhìn xem cậu bé có triệu chứng khác không.”
Ma phụ nhanh chóng gật đầu, nghiêng người để Phúc Nhạc đi vào.
Gus đang ở sau vườn ăn bữa sáng, nhìn thấy Phúc Nhạc đi vào ánh mắt sáng
ngời lên, quăng chén xuống chạy đến ôm chân Phúc Nhạc vui sướng mà kêu
lên: “Anh Phúc Nhạc!”
Phúc Nhạc xoa đầu: “Còn khó chịu không?”
“Không khó chịu nữa!” Gus lớn tiếng trả lời, sau đó muộn mằn hỏi: “Em sinh bệnh sao?”
“Bây giờ đã khỏi rồi.” Phúc Nhạc cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Hôm qua em
như thế nào lại đột nhiên đi ra ngoài? Bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như
không có Joe, em liền không thể cứu về được rồi.”
“A?” Gus kinh
ngạc mở to mắt: “Em không nhớ mình đi ra ngoài a…… ma phụ nói bên ngoài
có rất nhiều dã thú, em rất nghe lời, sẽ không tự mình đi ra ngoài! ”
Phúc Nhạc sửng sốt, ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt không hiểu của Gus hỏi: “Vậy
em còn nhớ sau khi em cùng các bạn tách ra thì đi đâu?”
“Về nhà
a.” Gus nghiêng đầu nói, sau đó suy nghĩ một lát, đột nhiên mở to 2 mắt, giống như nhớ ra cái gì đó: “Em nhớ ra rồi….. đột nhiên đầu của em rất
đau, sau đó cái gì cũng không biết nữa.”
“Còn nhớ là ở đâu
không?” Ma phụ của Gus nghe xong liền nhăn mày lại, không khỏi lo lắng,
nghe Gus nói như vậy, rất có thể là…….. người trong bộ lạc làm sao?
“Không nhớ nữa……….” Gus suy nghĩ nửa ngày, nhăn nhăn cái mũi nói.
“2 ngày này liền ở trong nhà chờ đợi vậy.” Phúc Nhạc nói, tiện tay nhìn
đầu của thằng bé, quả nhiên ở sau ót phồng lên một vết thương lớn, may
mà không có vấn đề gì lớn, không gây tổn hại đến bên trong.
Xem
xong Gus Phúc Nhạc liền quay trở về nhà, ma phụ của Gus rất cảm kích
Phúc Nhạc đã cứu Gus, liền tặng cho Phúc Nhạc rất nhiều rau tươi và nước trái cây, còn có một đống thịt.
Phúc Nhạc ôm cái bao nhỏ về nhà, lật qua lật lại 5kg rau củ vậy mà lại phát hiện ra rau cải canh, không
nhịn được toét miệng cười, đúng là vừa nói muốn đi ngủ thì có người đưa
tới gối đầu, vừa lúc có thể làm rau khô rồi.
Phúc Nhạc ngay lập
tức liền nhặt cải canh ra rửa sạch phơi khô, phơi được 1 ngày liền
chuyển đến phơi ở nơi râm mát rắc muối lên giẫm đạp.
Phúc Nhạc
cảm thấy số lượng ít quá, nhưng mà ma phụ của Gus thuận miệng có nhắc
đến là hái ở trên núi, Phúc Nhạc chuẩn bị khi nào có thời gian liền đi
càn quét một chuyến, chuẩn bị làm khoảng 50kg.
Khi Joe và Casar quay về vào buổi trưa, vẻ mặt nghiêm túc, xem ra còn chưa tra ra được đầu mối nào.
“Tộc trưởng nói như thế nào?” Khi ăn cơm, Kanya hỏi.
“Tộc trưởng nói nhất định phải điều tra ra.” Joe trả lời: “Chuyện phòng khám của A Nhạc cũng vậy. Thuốc trị thương nếu như bị bộ lạc khác biết được, A Nhạc và bộ lạc đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nghiêm trọng như vậy.” Phúc Nhạc kinh ngạc đến nỗi đũa cũng sắp rơi mất rồi: “Cái này cùng với bộ lạc khác có quan hệ gì?”
“Ý của tộc trưởng……. 2 chuyện này không phải là trùng hợp.” Casar thấp
giọng nói, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo: “Chỉ sợ lại xuất hiện kẻ phản
bội.”
“Lại? Kẻ phản bội?” Phúc Nhạc nhìn vẻ mặt 3 người bao gồm cả Kanya đột nhiên đều trở nên nghiêm trọng, ngây ngốc hỏi.
“Phản bội bộ lạc, đưa tới kẻ xâm chiếm.” Kanya trầm giọng giải thích: “Lần
trước xuất hiện loại người này, đã là chuyện của mấy chục năm về trước
rồi đi?”
“Khi đó chúng ta còn nhỏ, chỉ là mơ hồ có chút ấn
tượng.” Casar thở dài: “Thú nhân thủ vệ ban đêm bị kẻ phản bội đến gần,
do là thú nhân cùng bộ lạc, cho nên không có quá nhiều cảnh giác, bị kẻ
phản bội mang đến nơi bọn xâm lấn ẩn nấp giết chết.”
“Nếu như
không phải tộc trưởng Barre cảnh giác, chỉ sợ bộ lạc tổn thất càng
nghiêm trọng.” Cho dù có bị tập kích bất ngờ, sức chiến đấu của bộ lạc
bọn họ cũng không thể khinh thường, gia viên bọn họ thủ hộ nhiều năm như thế sao lại dễ dàng để rơi vào tay giặc được, chỉ là khẳng định cái giá phải trả sẽ rất thảm khốc.
“Nhưng mà, nếu có thuốc trị thương,
vết thương của thú nhân sẽ nhanh chóng hồi phục, tiếp tục chiến đấu…….
cứ như vậy, năng lực của bọn xâm lấn càng được tăng cường.” Joe lạnh
nhạt nói.
“Như thế nào lại như vậy……..?” Phúc Nhạc thì thầm, thì
ra chiến tranh….. thật sự tồn tại, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có khả
năng xảy ra?
**rau khô: rau cải khô bó thành cuốn như mì chũ