Joe nghe xong Phúc Nhạc nói, chân bước chậm lại, “Làm sao vậy?”
Phúc Nhạc sờ sờ mũi có chút xấu hổ, cậu thật sự cảm thấy rất 囧 mà, trước kia vẫn cảm thấy chỉ có phụ nữ mới có thể sinh trẻ con, sau khi tới đây tuy đã biết giống cái có thể dựng dục hậu đại, cũng chỉ hơi kinh ngạc rung
động một chút, cũng không giống hôm nay chân thật nhìn thấy một giống
cái bụng lớn, cũng không phải bài xích, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái.
“Chính là hơi kinh ngạc, anh biết đấy, ở chỗ chúng em, đàn ông không sinh con được.” Phúc Nhạc thành thật hồi đáp.
Joe gật đầu thật sâu, kỳ thật hắn cũng không hy vọng nhanh như vậy đã có
con, con trẻ dính người, nhìn thái độ của A Nhạc đối vói bọn nhỏ trong
bộ lạc thì biết cậu rất thích trẻ con, Joe tư tâm không muốn nhanh như
vậy đã có thêm 1 đứa con tới tranh A Nhạc với hắn.
“Đều theo A Nhạc.” Joe đáp.
Phúc Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể nào sinh nổi 1 thằng nhóc
phá phách đâu, tuy rằng đã thích ứng với nơi này, cũng “nhập gia tùy
tục” mà lượng cơm ăn càng lúc càng lớn, nhưng không đại biểu có thể sinh con chứ?
Nói ý tưởng của mình cho Joe, Phúc Nhạc trong lòng có chút áy náy, không biết Joe có khổ sở hay không.
“Không sao đâu.” Joe bình tĩnh mà trả lời: “Rất nhiều người cũng không sinh
tiểu thú nhân cùng tiểu giống cái, bởi vì gặp nguy hiểm.” Dựng dục tiểu
hài tử sáu tháng trong bụng 1 giống cái phải thật cẩn thận bảo vệ tốt
sinh mệnh nhỏ này, nếu không rất dễ chết non hoặc khó sinh. Cho nên có
rất nhiều bạn lữ không muốn có con.
Phúc Nhạc nghe xong Joe giải
thích mới bừng tỉnh đại ngộ, quan niệm của mình vẫn chưa thay đổi hoàn
toàn, người nơi này đâu để ý đến cái chuyện “không con tam đại bất hiếu” đâu.
Hai người chậm rãi đi bộ về nhà, Phúc Nhạc đêm nay bị dọa
một thân mồ hôi lạnh, trở lại phòng nhào lên trên giường cọ cọ da thú ấm áp, nhắm mắt lại bất tri bất giác liền ngủ mất, Joe bất đắc dĩ nhìn bạn lữ nhà mình đã cuộn tròn lại, ngửa mặt lên trời thở dài, hắn không nghĩ muốn có con, không có nghĩa là không muốn làm a!
Nhưng buồn bực
thì buồn bực, Joe cũng đau lòng cậu lắm, giằng co nửa ngày cũng không
nhẫn tâm làm gì cả, đành phải giúp Phúc Nhạc đắp da thú, ôm cậu ngủ say.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Joe đã đi ra ngoài đi săn , Phúc Nhạc duỗi người lười biếng nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã treo cao, hôm nay hiếm khi
ngủ nướng, bên ngoài mơ hồ có thể nghe được tiếng Haren cùng chú Kanya,
đại khái là đang nói chuyện phiếm.
Phúc Nhạc xỏ đôi dép lê da thú chú Kanya sáng tạo ra, lẹp xẹp đi ra ngoài rửa mặt, chạy đến trong viện nhìn thấy có thật nhiều người, ngoại trừ Haren cùng Kim, ngay cả tộc
trưởng cùng Masen, Dacide đều đến đây, một đám người ngồi cùng một chỗ
nói chuyện phiếm, Phúc Nhạc cào cào cái đầu tổ chim, lên tiếng chào hỏi
rồi bỏ chạy vào phòng bếp tìm cái ăn.
Tùy tiện gặm vài miếng bánh bao rồi trở lại, nghĩ thầm rằng tộc trưởng cũng đã đến rồi, phỏng chừng là có chính sự.
Quả nhiên thấy Phúc Nhạc ăn xong rồi, tộc trưởng Barre vẫy tay kêu Phúc Nhạc qua đó ngồi: “Tiểu Nhạc mau tới.”
Phúc Nhạc nhanh chóng qua ngồi: “Tộc trưởng, chào ông.”
“Ha ha, hôm nay tới là muốn nói với Dacide về chuyện kia, cháu tương đối
quen thuộc những tính toán sau này của bộ lạc mình, hy vọng cháu nói
nhiều chút cho Dacide biết.”
Phúc Nhạc sửng sốt, không nghĩ tới ông Barre hành động nhanh tới mức này.
Haren cùng Jin quay về phía cậu chớp mắt, Phúc Nhạc đại khái hiểu được , hai
người này chắc là cùng đến, cũng muốn nói chuyện với Dacide, muốn trưng
cầu ý kiến và ý tưởng của cậu 1 chút.
Phúc Nhạc gật gật đầu: “Dạ.”
Tộc trưởng Barre không hổ là cáo già, mà Dacide mắt mù tâm không mù, cũng
là 1 người tâm tư nhanh nhạy, không phải vì mình mù mà lạnh nhạt với thế sự, hai người câu được câu không nói tới chuyện “kết minh”, Dacide nghe xong cũng không quá kinh ngạc, cười cười nói: “Tộc trưởng đề nghị cố
nhiên là vì trợ giúp chúng ta, chẳng qua ta chỉ là 1 giống cái bình
thường, cũng không thể quyết định được.” Tộc Haddar bọn họ thiện lương
thành thật nhưng không ngốc, Dacide cũng không đáp ứng bất cứ chuyện gì.
“Ha ha, không sao.” Barre không thèm để ý chút nào: “Chúng ta rất có thành
ý, chỉ là muốn hiểu trước thái độ của cậu, không ghét là được. Chờ ánh
mắt của cậu khỏi hẳn, có thể tự mình đi xem tượng đá trong thần miếu của chúng ta.” Tộc trưởng Barre nói khá mịt mờ, nhưng ngụ ý ai cũng hiểu.
Thần tượng càng tinh tế, đại biểu bộ lạc này vừa mạnh mẽ vừa thành tín,
tuyệt sẽ không làm ra cái chuyện bắt nạt kẻ yếu. Lời này xem như rất có
thành ý .
Phúc Nhạc ở một bên chèn 1 câu: “Đợi lát nữa cháu nhìn
xem tình hình khôi phục thế nào, nếu không có việc gì thì mấy ngày nữa
mắt sẽ khỏi hẳn.”
Dacide sửng sốt, tay không nhịn được mà run lên 1 cái, hơi không xác định mà hỏi han: “Thật sự?” Tuy rằng vẫn luôn tự
nói với mình, không cần ôm rất nhiều hy vọng, làm gì có ai chữa được mắt bao giờ? Nhưng người trẻ tuổi kia vẫn luôn chắc chắn như vậy,
khiến Dacide một lần lại một lần lung lay lí trí.
“Thật sự thật
sự.” Jin ở bên ủng hộ bạn tốt, gật đầu như giã tỏi nói: “Tiểu Nhạc cho
tới giờ chưa bao giờ nói bừa, có thể trị khỏi chính là có thể chữa khỏi, không biết chữa sẽ nói không biết, sẽ không lừa gạt chú. Bây giờ còn
chưa có người Tiểu Nhạc không chữa khỏi được!”
Phúc Nhạc bị Jin
khen đến ngượng ngùng, lòng nói đó cũng nhờ mọi người giúp đỡ, nếu gặp
phải bệnh cấp tính nặng hay nghi nan tạp chứng gì thì cái loại đến
trường ngủ gà ngủ gật hay thứ sư phụ còn chưa kịp dạy như cậu cũng đành
bó tay.
Phúc Nhạc nhìn ra Dacide luôn luôn bình tĩnh lúc này cũng rất kích động, không nói gì, chờ y tự bình phục tâm tình, chợt nghe y
nói: “Vậy phiền toái tộc trưởng đến lúc đó mang tôi đi nhìn một cái.”
Barre vừa nghe có triển vọng liền vui vẻ, vội nói “Nhất định nhất định”, vui
tươi hớn hở mà cứng rắn kéo Masen trong lòng chỉ biết có Dacide đi mất,
để lại các giống cái giao lưu với nhau.
Haren cùng Jin khá thích
nói, rất nhanh đã quen thân với Dacide, người này tính cách tốt, cũng
kiên nhẫn, hai người cậu 1 lời tôi 1 câu mà nói, cũng đều có ý thức nói
nhiều chút biến hoá khả quan trong bộ lạc, nhằm khiến Dacide quyết định trở về thuyết phục tộc nhân gia nhập với bọn họ.
Chờ Dacide nghe được chuyện lúa mì và thịt có thể bảo quản trong mùa đông rốt cục ngồi
không yên, nhịn không được mở miệng hỏi: “Này đó… Thật sự đủ ăn sao?”
“Đương nhiên đủ chứ.” Haren cười nói: “Chúng ta chính là tự tay cắt lúa về,
chỉ cần trồng nhiều 1 chút, mùa đông thịt thiếu một chút cũng tuyệt đối
không bị đói.” Cho dù là sức ăn của thú nhân có lướn nữa, một nhà 4 5
mẫu, cho dù sản lượng không tốt, suy xét thêm cả thiên tai nhân họa,
cũng tuyệt đối không đói, còn mà còn có thể tích trữ được nhiều lương
thực dư. Mà 4 5 mẫu, một giống cái khi bận rộn có thú nhân hỗ trợ, tuyệt đối có thể thoải mái thu phục.
Phúc Nhạc khá hiểu rõ cái này, cũng không gạt Dacide, liền giảng cho y nghe .
“Hơn nữa bộ lạc rất lớn, đất cũng nhiều, các người lại đây hoàn toàn không
cần lo lắng chỗ ở.” Haren cười nói, tộc trưởng không có đây, bọn họ nói
chuyện cũng không nhiều cố kỵ, có thể thảo luận xa hơn một ít.
Dacide nghe xong rất là rục rịch, y biết tượng thần là vô pháp làm bộ, có thể
khiến tộc trưởng Barre tự tin mà nói sẽ dẫn y đến nhìn tượng thần, nhất
định là do bộ lạc của họ có thiện ý cùng nhiệt tình hoan nghênh tộc
Hadar.
“Chính là… Vì cái gì muốn tiếp thu chúng ta chứ?” Dacide
chần chờ một lát, vẫn đưa ra vấn đề này. Bộ lạc này đã đủ cường đại, cho dù Dacide nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra bọn họ kết minh với bộ lạc
mình thì có chỗ tốt gì. Vô duyên vô cớ trợ giúp khiến người ta khó lòng
hoàn toàn buông phòng bị .
Phúc Nhạc theo bản năng mà nhìn về phía Kanya, không biết có nên nói ra không.
Kanya khẽ gật đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: “Chúng ta… mảnh đất này, có thể đã bị bộ lạc khác theo dõi.”
Dacide nghe xong ngẩn ra, sau đó cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ là muốn lấy thú nhân tộc Hadar làm kẻ chết thay?
Không, không đúng.
Nếu thật sự tính đến loại chuyện này, cũng sẽ không thản nhiên mà nói ra như vậy.
“Nơi này nguồn nước phong phú, con mồi cũng nhiều, bởi vì không núi cao gì,
cũng không bị núi đá bao quanh, rất ít khi có tai nạn.” Kanya thản nhiên nói: “Vì bảo hộ mảnh đất này, bộ lạc chúng ta cũng trả giá rất nhiều
sinh mệnh chiến sĩ.” Cứ vài thập niên, luôn sẽ có 1 nhóm người rục rịch
ác ý muốn đuổi bọn họ đi để chiếm lĩnh nơi này.
“Chính là… năng lực chiến đấu của bọn ta…các cậu cũng biết rồi đó. ” Dacide cười khổ: “Giúp không được gì a.”
“Nhưng các người lại có một đôi thần kỳ tay a.” Kanya cười cười nói, nhìn về
phía Phúc Nhạc: “Tiểu Nhạc có thể làm ra vũ khi cùng công cụ vô cùng lợi hại, có thể bảo hộ nhà cửa của chúng ta không bị phá hư, nhưng vẫn phải mượn sức các người.”
“Tộc trưởng cho rằng, nếu các người có thể
làm ra vũ khí mà Tiểu Nhạc thiết kế, như vậy chúng ta cũng phải trả thù
lao tương ứng. Vũ khí chính là vì bảo hộ gia viên, chống lại kẻ xâm
chiếm, các người làm mấy thứ này, cũng phải được chúng nó bảo hộ.”
Dacide nghe được sửng sốt sửng sốt, nhịn không được nhéo bắp đùi của mình, cảm giác đau đớn bén nhọn nhắc nhở y rằng đây không phải là mơ, ngơ ngác mà “nhìn” về phía Phúc Nhạc: “Cậu… thật có thể làm ra vũ khí lợi hại?”
Phúc Nhạc sờ sờ đầu: “Cũng không phải quá lợi hại, nhưng đối phó với thú
nhân xâm chiếm hẳn là hữu dụng.” Cây lao, cung tiễn, mấy thứ này vỗ
không pahri vũ khí có lực sát thương quá lớn, chỉ cần thú nhân có sức
lực lớn, lực công kích sẽ không đơn giản như vậy nữa. Hơn nữa bẫy rập,
máy bắn đá, bôi thêm ít thuôc gây tê… đối phó với đám thú nhân chưa xem
qua TV thì đủ nha.
“Ta… Trở về lập tức sẽ thương lượng với tộc trưởng.” Dacide trầm mặc thật lâu sau, mới rốt cục hạ quyết tâm, trầm giọng nói.
Phúc Nhạc cùng Kanya liếc nhau, đều khá vui mừng: “Cám ơn!”
Dacide lắc đầu: “Là chúng ta nên cám ơn mới đúng. Nếu đôi mắt của ta có thể
khỏi… Nhìn xong tượng thần, ta trở về sẽ nói cho tộc trưởng chuyện này.
Ta tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Vậy thì tốt quá.” Jin cùng Haren cũng đều mặt mày hớn hở, nói thật, hiện tại bộ lạc rất lạnh
lẽo, khi đi giao dịch để người ở nhà cũng không yên tâm, tốt nhất là có
thêm hàng xóm như tộc Haddar.
“Nếu mau nói… trước khi đông đến có thể hoàn thành chuyện này.” Dacide nói rằng: “Mùa đông mà đến ở liệu có thể gây thêm phiền cho mọi người không? ” Bọn họ kỳ thật cũng rất sốt
ruột, nếu tìm không thấy chỗ tốt hoặc không tìm đủ thức ăn, mùa đông này sẽ mất rất nhiều người.
“Không có việc gì .” Kanya xua tay: “Các người nếu nguyện ý tin tưởng Tiểu Nhạc thì học chúng ta dự trữ thức ăn
đi, con mồi trong rừng rậm rất nhiều, không lo không bắt được.” Thú
Hadar tuy rằng yếu, những cũng không yếu đến độ tự đói chết, chỉ là chỗ
bọn họ ở quá hoang vắng, cho nên mới lo ăn như vậy.
Dacide không chút do dự gật đầu, y cảm giác được, Phúc Nhạc là một người có thể tin tưởng được.