Mình suy đoán rằng phân thì có phân lạc, có phân mặn, có thể có phân chua có khi phân có vị men rượu, biết đâu ông này uốn rượu hoặc là phân chua chua ngọt ngọt chứ đâu phải phân là chỉ có hai vị đắng và ngọt đâu.
Cho nên lời nói của vị bác sĩ này là hoàn toàn không chính xác, hơn nữa còn phải tuỳ vào người nếm nữa, có khi người ta vừa ăn ngọt thì nếm vào vị phân sẽ khác khi chưa ăn. hoặc người ta bị bệnh lẹch khẩu vị nữa. Đâu phải cứ bốc đống phân người bệnh nếm rồi đoán ra bệnh chữa được hay không đâu. Lời nói vị thầy thuốc này là vô căn cứ, anh Sứu Kìm Lâu này không suy nghĩ mà tin ngay dùng tay bốc phân cha mình nếm.
Một vị quan lớn thì có thể mướn người khác nếm giùm trả công cũng được đâu nhất thiết là tự mình nếm đâu. Đến đây ta đã thấy hành vi vị quan này hoàn toàn ngu xuẩn mà lão tác giả ca ngợi lên đại trí hiếu. Trong khi phân người bệnh có rất nhiều vi khuẩn vi trùng nếu ăn vào thì sẽ lây bệnh thì sao?
“ Đêm đêm ông đốt hương nhắm sao Bắc Đẩu. mà khấn xin được chết thay cha. Sau ông nằm mơ thấy có một người cầm một thẻ vàng có mấy chữ: Sắc trời cho bình an. Quả nhiên ngày hôm sau cha ông được khỏi bệnh ngay. “
Cha bệnh nặng thầy thuốc này phán vậy ta có thể nhờ các thầy thuốc khác giỏi hơn khám thử, khi mà ai cũng công nhận là bệnh không chữa được thì ta mới nghĩ cách khác. Đằng này cha bệnh không lo chăm sóc đi “ Đêm đêm ông đốt hương nhắm sao Bắc Đẩu” không chăm cha bệnh đi thắp nhan, để ổng bệnh không chăm sóc, Rồi ổng nặng hơn thì sao, đại trí hiếu là hoàn toàn điều vô lý. Ông tác giả vốn ca ngợi một người ngốc nghếch tôn sùng thành hiếu này nọ thì quá sức tưởng tượng rồi. May sao cha anh qua khỏi, điều này theo tôi vốn cha anh ta bệnh nhẹ, do cha lang băm đoán bậy nói bạ mà thôi.
Kết câu chuyện ta thấy đây có phải câu chuyện đáng để tôn sùng hay không hay là một câu truyện xàm xí.