Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 23: Chương 23




Thẩm Thiển cũng không hiểu vì sao mình lại thích ăn mì Hoàng Ngư. Không phải là bị hương vị của món mì này hấp dẫn, mà là vì tiệm mì này. Cô nhớ vừa tới chợ này mua đồ ăn, đang thong thả đi dạo loanh quanh thì tính cờ ngang qua tiệm mì này, sau đó ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào, gọi một bát mì ra ăn, cuối cùng lại thấy đây đúng là món mà cô thích.

Thẩm Thiển và Vưu Nhiên đều thích ăn mì này, vô cùng phối hợp húp xì xụp không ngừng, ngồi thêm một lát, mới cùng đứng dậy tính tiền rồi về. Lúc đi ra, sắc trời đã tối, không gian mờ mịt như đã vào đêm.

"Ăn xong rồi, còn đi mua đồ ăn không?" Thẩm Thiển ngẩng đầu nhìn Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên gật gật đầu, "Mua một ít đi, về bỏ trong tủ lạnh, đỡ phải lại đi thêm một chuyến."

Thẩm Thiển tỏ vẻ đồng ý, hai người liền tính đi xuyên qua con ngõ nhỏ đến cửa Đông chợ, đi qua con ngõ nhỏ này có thể rút ngắn quãng đường, nhưng do quá hoang vắng nên bình thường không có người thường lui tới. Thẩm Thiển đối với con ngõ này cũng có chút ấn tượng, lần trước thèm ăn muốn đi tắt qua mua mì Hoàng Ngư thì gặp phải mấy tên lưu manh. Cô vừa nhớ đến đây thì từ trong góc đường có một tốp năm tốp ba mấy tên lưu manh đi ra chắn đường bọn họ.

Cầm đầu vẫn là tên lần trước. Hình như hắn cũng còn nhớ Thẩm Thiển, nhìn thấy là cô, vẫn rất không tình nguyện nhíu mày. Vưu Nhiên nhướng mày, bình tĩnh lên tiếng trước, "Cướp của? Hay cướp sắc?"

Tên cầm đầu giật mình, Vưu Nhiên đứng ở trước mặt, ước chừng cao hơn hắn ta nửa cái đầu, hơn nữa Vưu Nhiên lại không hề tỏ ra sợ hãi khiến hắn cực kỳ mất mặt, chỉ vào Thẩm Thiển hỏi: "Ghẹ của mày?"

Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Gã cầm đầu cũng tính hòa hoãn nên cười lạnh: "Ai nha, bệnh trên người con ghẹ mày cũng không biết là do ai lây, mày hả? Ha ha, con điếm ngàn người cưỡi." Hắn ta ngả ngớn liếc mắt khinh thường Vưu Nhiên một cái, bộ dạng nhìn cực kỳ đáng tộn một cú.

Đám anh em phía sau hắn cũng ồn ào cười nhạo. Thẩm Thiển nhất thời xấu hổ đỏ mặt, lúc trước cô sợ cướp sắc nên mới ra hạ sách này, không ngờ lại thành vác đá đập chân mình, cô vội vàng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vưu Nhiên, "Không phải như anh nghĩ đâu."

Vưu Nhiên cũng không quan tâm đến Thẩm Thiển, tiến lên từng bước, tiến gần tới gã cầm đầu. Tên kia hiển nhiên cũng cảm giác được cơn giận trên người Vưu Nhiên, có chút hoảng hốt, lui ra sau một bước, "Muốn làm một trận đúng không?"

Vưu Nhiên túm áo gã, mặt không chút thay đổi nói, "Xin lỗi cô gái của tao mau."

"Mịe, mày nghĩ có khả năng đó sao?"

"Phải không?" Vưu Nhiên lạnh lùng lườm gã một cái, cả người tản ra hàn khí lạnh buốt, khiến tên lưu manh kia không khỏi rét run, gã vẫn còn cậy mạnh lắp bắp, "Dựa vào cái thân quèn của mày mà cũng đòi đánh bọn tao?"

Đám người phía sau đều bước về phía gã, giống như là đang uy hiếp. Thẩm Thiển thầm nghĩ muốn chạy khỏi con ngõ này sơ sơ cũng phải mất 3 phút, Vưu Nhiên lấy một chọi năm khả năng đánh thắng không lớn, hơn nữa con ngõ này cũng không đủ rộng, bị chặn đường một cái là không thể thoát ra được.

Nhưng nhìn tình hình thì Vưu Nhiên hình như rất giận, không làm một trận là không được. Vưu Nhiên một tay túm chặt gã cầm đầu, một tay nâng lên vỗ vỗ mặt hắn, hiền lành cười, nhưng ai nhìn thấy nụ cười này cũng thấy âm u tối tăm. Vưu Nhiên nói: "Tao không thích đánh nhau, đau tay lắm. Nhưng mà..." Vưu Nhiên vung một quyền qua, "Mày đáng đánh."

Nguy rồi, nguy rồi... Thẩm Thiển lập tức luống cuống tay chân đứng lên, chỉ thấy bốn gã phía sau nhất loạt bao vây Vưu Nhiên, loạn như kiến trong nồi.

Thẩm Thiển rối loạn nghĩ mình nên làm gì bây giờ? Cô mà vọt vào đó chắc chắn sẽ mặt mũi bầm dập đi ra, mà không vào thì có vẻ mình vô dụng quá, cô đấm ngực dậm chân, trong lòng vô cùng cuống cuồng.

Bỗng nhiên, Vưu Nhiên liên tục quẳng hai tên qua vai, đè ngã hai tên, tiếp đó quét ngang chân một cái, lại hai tên ngã nhào, cuối cùng chỉ còn một tên đứng được, gã đó tự biết đánh không lại Vưu Nhiên, liền quyết định tấn công Thẩm Thiển, đúng lúc Thẩm Thiển lại đang ở gần hắn nên muốn chạy qua đó bắt Thẩm Thiển. Mới vừa xác định phương hướng, còn không kịp thực thi, Thẩm Thiển đã đưa chân lên, bay thẳng đến chỗ mục tiêu, nhanh, chuẩn, mạnh...

Gã kia kẹp lấy hai chân, hai tay ôm chặt vùng giữa háng, lăn lộn mà muốn khóc, "Mày đá bậy, đá phải cây sống của ông rồi."

Thẩm Thiển ngơ ngác nói, "Hả, đá chuẩn chứ? Tôi vốn muốn đá chỗ đó mà, chỗ đó mềm nhất, yếu nhất..."

"Mày..." Gã kia tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt chảy ròng ròng, bi thương làm sao. Thẩm Thiển le lưỡi, liếc mắt nhìn bốn người đang lăn lộn trên đất một cái, rồi nâng mắt lên một chút lại thấy Vưu Nhiên đứng trong đám người đang lăn lộn như hạc đứng giữa bầy gà. Anh tuy rằng đang đứng, nhưng mặt vẫn bị thương, bầm tím cả một mảng.

Vưu Nhiên lấy lại hơi, túm cổ tên lưu manh ngã trên mặt đất, ném đến trước mặt Thẩm Thiển, nét mặt lạnh lùng, giọng điệu ra lệnh nói với tên lưu manh: "Xin lỗi cô ấy."

"Xin lỗi." Mặt tên lưu manh còn bị thương nặng hơn cả Vưu Nhiên, mặt bị đánh đến sưng vù, nói chuyện cũng có chút lúng búng.

"Không sao." Thẩm Thiển thấy “thương tích” như vậy, ánh mắt cũng không khỏi run lên, thật sự là vô cùng thê thảm. Vưu Nhiên quẳng tên lưu manh kia đi, dắt tay Thẩm Thiển muốn rời khỏi.

Phía sau bọn họ, tên bị Thẩm Thiển đá trúng nguồn sống của đàn ông khóc hu hu, "Lão đại, thằng em của em bị đá sưng vù lên rồi."

"Câm miệng, được làm cho lớn vậy không phải tốt quá rồi sao."

"Nhưng là em sợ sau này nó không cứng dậy được..."

"..." Thẩm Thiển càng nghe càng kinh sợ, không khỏi bước nhanh hơn, Vưu Nhiên lại ngăn bước chân cô, một tay ấn bụng, "Thiển Thiển, đi chậm một chút." Thẩm Thiển đỡ lấy anh, "Anh sao vậy?"

"Tôi bị thương." Vưu Nhiên thuận thế ôm Thẩm Thiển vào lòng, vừa nhíu mày, vừa tựa người vào người cô, "Cả người đều đau. Không còn chút sức."

"Vậy tôi cõng anh." Thẩm Thiển lập tức lẻn đến trước người Vưu Nhiên, ngồi xổm xuống, "Mau, lên đi."

Vưu Nhiên bỗng thấy dở khóc dở cười, một lần nữa ôm cô vào lòng, "Đi thôi, dìu tôi là được rồi."

"Anh cũng thật là, sao lại đi đánh nhau như con nít vậy." Thẩm Thiển vừa nói vừa phàn nàn. Vưu Nhiên dựa vào người cô, nhẹ nhàng ôn nhu nói, "Bởi vì tôi không cho phép người ta chửi em."

"Bọn họ vốn là loại người không có tố chất, dù sao tôi không phải loại người như vậy là được, anh Vưu, anh không nên kích động như vậy."

Vưu Nhiên cáu giận liếc cô một cái, "Em đúng là vô lương tâm."

Thẩm Thiển bẹo mặt Vưu Nhiên, Vưu Nhiên hít một hơi, "Đau."

"Biết đau còn đánh nhau, tôi thấy anh càng sống càng trẻ đấy." Thẩm Thiển lườm một cái, cả người bị anh đè nặng trịch, nhìn tình hình này thì phải bắt taxi về thẳng nhà, khỏi chợ búa gì nữa rồi.

Đi ra khỏi con ngõ, Thẩm Thiển bắt một chiếc taxi, nhét Vưu Nhiên vào, tự mình theo vào, rồi nói với lái xe: "Đến tiểu khu Giang Hạ."

Xe liền rời đi. Vưu Nhiên bỗng nhiên ôm Thẩm Thiển vào lòng, ghì đầu cô lên vai anh, Thẩm Thiển vừa muốn hỏi, Vưu Nhiên đã tự giải thích, "Chỗ này mà không đè vào sẽ rất khó chịu."

"Tôi có thể giúp anh đè nó mà."

"Không cần, như vậy là được rồi."

"..."

Thẩm Thiển không nói gì, tư thế này thật sự khiến cô không xoay đi đâu được. Vưu Nhiên lại đột nhiên mỉm cười, hài lòng thỏa dạ cúi đầu, vùi mặt vào mái tóc cô, lắng nghe mùi cam thoang thoảng nơi đó.

"Cô Thẩm thích ăn cam hả?"

"Thích nhất luôn." Thẩm Thiển cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái tựa vào vai Vưu Nhiên, vừa vặn ngửi thấy trên người anh cũng có mùi cam thì không khỏi sửng sốt, "Anh Vưu cũng thích ăn cam."

"Lần sau chúng ta mua một hộp cam về nhà ăn, được không?"

"Được." Thẩm Thiển cười tít cả mắt.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người bọn họ ở đằng sau thân mật tựa vào nhau, nói chuyện vừa dễ thương, vừa xa lạ mà lại vừa thân mật như vậy thì không khỏi bùi ngùi nói: "Vợ chồng anh chị đối xử với nhau thật thơm thảo, cách xưng hô anh cô này cũng rất thú vị."

Thẩm Thiển ngẩn ra, Vưu Nhiên thì lại cười: "Anh tài cũng có thể về nhà thử xem, chị nhà nhất định cũng sẽ phối hợp."

"Bà ấy á, nhất định sẽ chửi tôi là già mà không đứng đắn mất." Tài xế cười ha ha.

Thẩm Thiển vốn định giải thích nhưng không khí hòa hợp thế này cô lại thấy không cần phải giải thích, vậy nên im lặng tiếp tục duy trì tư thế vốn có. Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển “ngoan ngoãn” như thế thì sóng mắt lại lưu chuyển, bất ngờ nảy sinh hứng thú, hạ giọng nói với Thẩm Thiển: "Đã lâu không có nghe em gọi anh là ông xã."

Tài xế vừa nghe liền phì cười, Thẩm Thiển ngẩng đầu tức giận trừng anh một cái, chỉ thấy anh thực không biết xấu hổ tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên thường có, mỉm cười nói: "Gọi một tiếng đi mà."

Lái xe sau đó lại cười rộ lên, "Chị nhà e thẹn quá nhỉ."

Thẩm Thiển vừa định ngẩng đầu lên, lại bị Vưu Nhiên ấn xuống, nói với tài xế: "Có mấy chuyện cô ấy không e thẹn vậy đâu. Đúng không, em yêu?" Ánh mắt Vưu Nhiên đầy trêu ghẹo.

Thẩm Thiển hít sâu, để tránh Vưu Nhiên lại tiếp tục "miệng chó không phun ra được ngà voi", cô đành phải nũng nịu hờn dỗi; "Ông xã, đừng nói nữa."

Vưu Nhiên chăm chú nhìn cô thật lâu, ánh mắt đó quá phức tạp khiến Thẩm Thiển nhìn mà không hiểu, nhưng tiếp đó Vưu Nhiên đột nhiên hơi dùng sức, ôm chặt lấy cô, ánh mắt dịu dàng như nước, anh nói: "Được rồi, nghe lời bà xã."

Hai chữ nhẹ như lông chim sau cùng ấy lại như một dòng suối trong veo chảy qua cõi lòng xao xuyến của Thẩm Thiển, làm mềm cảm xúc của cô. Cô lập tức im lặng, cúi đầu lặng thinh tránh ánh mắt Vưu Nhiên. Lòng cô rất rối, tim cô đập rất nhanh, giống như lúc nào cũng có thể vọt ra ngoài.

Hai người lần lượt xuống xe vào nhà, Vưu Nhiên trước tiên là ngồi trên sô pha, Thẩm Thiển tìm chai thuốc sát trùng trong hộp cấp cứu ra bôi cho Vưu Nhiên. Nhìn cánh tay anh tím bầm lỗ chỗ, Thẩm Thiển không khỏi thầm nói: "Nhìn anh bình thường nhã nhặn hóa ra lại mạnh như vậy."

"Sức khỏe tôi hơn người mà."

"Đúng là người đã từng làm lính mà. Lúc trước chắc anh huấn luyện vất vả lắm nhỉ."

"Ừ, rất khổ rất mệt. Nhưng, khi đó chỉ muốn mình khổ nhiều mệt nhiều hơn một chút." Ánh mắt Vưu Nhiên bỗng nhiên ảm đạm hẳn, Thẩm Thiển ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh như vậy liền ngượng ngùng, áy náy nói, "Xin lỗi, đã chạm đến nỗi đau của anh."

"Thiển Thiển."

"Ừ?" Thẩm Thiển đang giúp anh lau vết thương trên cánh tay.

"Cởi áo giúp tôi, trên người tôi cũng bị thương, hình như ở chỗ bụng là đau nhất."

"..." Mặt Thẩm Thiển lập tức bồng bềnh hai áng mây đỏ bay lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.